Bé Đáng Thương Vạn Người Ghét Được Tác Giả Thiên Vị

Chương 15: Em hung dữ quá nha



Sau khi buổi diễn thuyết kết thúc, sinh viên lần lượt ra khỏi phòng, vừa đi vừa háo hức thảo luận về Hoắc Hàm, người vừa tỏa sáng rực rỡ lóa mắt trên khán đài.

Dù sao đối với người thường như bọn họ mà nói Hoắc Hàm là điều gì đó quá xa xôi so với thế giới của họ, đây là lần đầu tiên họ có thể nhìn thấy người đàn ông luôn xuất hiện trên các trang báo tin tức gần đến vậy.

Tiêu Gia Niên đứng trong đám đông lắng nghe, trong lòng nảy sinh một niềm tự hào bí mật mà người ngoài không ai biết đến.

Cậu hơi quay đầu lại thì nhìn thấy Hoắc Hàm ở phía xa bên kia luôn nhìn mình chăm chú.

Khi nhận ra ánh mắt cậu hướng về, người đàn ông đó bỗng dưng khẽ nghiêng đầu có phần ngây thơ, bàn tay buông thõng khẽ nhấc lên, vẫy vẫy nhẹ.

Nụ cười trên môi Tiêu Gia Niên không thể kìm nén được, cậu cũng học theo hắn vẫy tay nhè nhẹ cẩn thận.

Giữa dòng người qua lại, có hai quỷ ấu trĩ lén lút trao đổi ký hiệu bí mật.

Hiệu trưởng ở gần đó bước đến bên cạnh Hoắc Hàm, trước đây hắn là sinh viên của bọn họ, bây giờ Hoắc Hàm đã là Hoắc tổng nổi danh lừng lẫy.

Thái độ của bọn họ tất nhiên sẽ cung kính bước đến, vây quanh Hoắc Hàm đi ra ngoài.

Tiêu Gia Niên cảm thấy hơi tiếc nuối, không thể nói thêm vài câu.

Cậu bước ra ngoài theo lối ra, không ngờ vừa đến đại sảnh tầng một đã bị một người chặn lại.

Nam sinh đứng trước mặt ném tờ danh sách trong tay vào mặt Tiêu Gia Niên, vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ.

"Dựa vào cái gì, điểm thi của chúng ta đều như nhau, mà chỉ có cậu được vào phòng thí nghiệm của giáo sư Lục?"

Giọng gã rất lớn, những người trong sảnh đều nghe rõ ràng, họ không khỏi dừng bước.

Tiêu Gia Niên bình tĩnh lấy tờ danh sách đang dính trên mặt mình xuống, nghĩ thầm, bản thân mình quả là có thể chất tinh phong huyết vũ.

Giáo sư Lục không chỉ là giảng viên xuất sắc tại Đại học Q, mà còn là bác sĩ Trưởng khoa Phẫu thuật thần kinh của bệnh viện tỉnh.

Lần này phòng thí nghiệm của ông mở cửa tuyển người, chỉ lấy một người, tất cả những người đăng ký đều là nghiên cứu sinh hoặc tiến sĩ, chỉ có Tiêu Gia Niên là sinh viên đại học chính quy dũng cảm đăng ký, hơn nữa cuối cùng còn được đặc cách trúng tuyển.

Ban đầu có rất nhiều tranh cãi, nhưng sau khi nghiên cứu sinh phòng thí nghiệm công bố bảng điểm xếp hạng kỳ thi tuyển, Tiêu Gia Niên và một nghiên cứu sinh khác đồng hạng nhất, lúc này mọi người mới chịu tâm phục khẩu phục im miệng.

Tiêu Gia Niên cười mỉa mai: "Thì thế nào? Việc anh là một nghiên cứu sinh và một sinh viên đại học như tôi đạt cùng điểm số, là điều rất đáng tự hào à?"

Tiêu Gia Niên tự nhận thực lực của bản thân về mặt y học không thua kém gì so với nghiên cứu sinh.

Suy cho cùng nhờ lớn lên trong hoàn cảnh được cha dạy dỗ từ nhỏ cũng đã mưa dầm thấm đất, các phòng khoa trong bệnh viện là nơi vui chơi của cậu, còn có thể học hỏi kiến thức khác nhau từ các cô, các chú.

Điều cậu thiếu là thời gian và hệ thống đào tạo học tập bài bản.

Cậu sẽ không kiêu ngạo, cậu hiểu rõ được đức tính khiêm tốn và đạo lý nhân ngoại hữu nhân*.

(Nhân ngoại hữu nhân: Người giỏi còn có người giỏi hơn.)

Nhưng nếu ai đó thực sự khiêu khích trước mặt mình, cậu cũng sẽ không sợ hãi, cậu tự tin vào thực lực của mình.

Khuôn mặt Từ Hâm nhanh chóng đỏ lên: "Như thế liên quan gì? Nếu chúng ta bằng điểm, dựa vào cái gì lại chọn cậu? Tôi còn học nhiều hơn cậu hai năm."

"Có thể giáo sư Lục nghĩ rằng tôi có tiềm năng nghiên cứu hơn anh, anh nghĩ rằng vào phòng thí nghiệm chỉ cần thi trên giấy thôi sao? Sau khi chúng ta thi xong ngày hôm đó, có một đàn chị kêu chúng ta giúp làm thí nghiệm, nếu tôi không đoán sai thì đó cũng được tính vào bài kiểm tra tổng thể."

Tiêu Gia Niên nhạt nhẽo nói.

Lửa giận trong lòng Từ Hâm dâng trào đến cực điểm, gã đầy ác ý nói: "Chắc chắn có liên quan đến cha cậu phải không? À - cũng đúng, mặc dù người đã chết, nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn đó, ôi, người bị cha cậu hại chết thật đáng thương, đến giờ vẫn chưa có kết quả gì."

Sắc mặt Tiêu Gia Niên lập tức lạnh đi, cha cậu là ranh giới cuối cùng của cậu.

"Chính anh cũng nói rồi, hiện tại các cơ quan chức năng đang điều tra chưa có kết quả, vậy làm sao anh biết là cha tôi hại chết người? Anh có bằng chứng gì không?"

Nói đến đây, Tiêu Gia Niên kéo dài âm thanh "À" một cách mỉa mai: "Xem ra là đọc trên mấy tin tức lá cải rồi, bởi vì báo chí chính thống chỉ đưa tin về việc vụ tai nạn đang được điều tra, chỉ có những tờ báo lá cải mới suy đoán thêu dệt đủ loại thuyết âm mưu, như thể những gì họ nói đều là sự thật vậy. Giờ tôi mới hiểu tại sao giáo sư Lục không chọn anh."

"Tầm nhìn hạn hẹp, chỉ nghe từ một phía, tự cho mình thanh cao, hoàn toàn không có suy nghĩ riêng, thậm chí còn ác ý dùng những lời lẽ này để tấn công bạn cùng trường, một con người vô đạo đức như vậy, giáo sư Lục sao có thể chọn?"

Lời nói của Tiêu Gia Niên hùng hồn, sắc sảo súc tích.

"Cậu —"

Từ Hâm nói còn chưa nói xong, đã bị tiếng cười nhạo của Tiêu Gia Niên đánh gãy: "Thiếu chút nữa đã quên còn có cách khác miêu tả anh, là lòng lang dạ sói, không biết cảm ơn."

Tiêu Gia Niên đi đến trước mặt Từ Hâm một bước, nhìn chằm chằm vào mắt gã ta.

Từ trong đống sách mà Từ Hâm ôm, Tiêu Gia Niên rút ra một quyển sách bìa xám nhạt. Đôi mắt ửng đỏ, cậu mở trang đầu tiên ra dí vào gần như sát mặt Từ Hâm.

"Mở to mắt của anh ra nhìn xem, chủ biên của cuốn sách giáo khoa mà anh vẫn luôn dùng làm tài liệu tham khảo là ai?"

Từ Hâm trừng lớn đôi mắt, thấy rõ ràng từng chữ to đen in đậm - chủ biên Tiêu Vệ Hoa.

"Các người sau lưng bàn tán cha tôi, cười nhạo ông, chửi bới ông, coi thường ông, nhưng dựa vào đâu mà các người dùng kiến thức ông ấy truyền dạy, áp dụng kỹ thuật tiên tiến nhất mà ông ấy trao cho để nói ra những lời cay độc đấy?!"

"Có một số chuyện chưa có kết luận, chưa có kết quả, tôi biết điều đó, vì vậy tôi chưa bao giờ tranh luận gì cả. Nhưng với tư cách là người hưởng lợi từ thành quả mà ông ấy hao hết tâm tư, dày công tạo dựng, tôi nghĩ rằng, lòng biết ơn là điều cơ bản nhất khi làm người."

Tiêu Gia Niên nói xong câu cuối cùng gần như muốn kiệt sức...

Những sinh viên y khoa vốn đang hóng chuyện ở các tầng lầu trong tòa nhà giảng đường bỗng im bặt.

Những ngày qua, họ thực sự đã nghị luận về một vị bác sĩ, một thầy giáo từng xuất sắc như vậy trước những tin đồn thất thiệt.

Đưa ra đủ loại phỏng đoán độc ác to lớn trong khi mọi chuyện chưa có kết luận.

Lại quên rằng, những gì họ học, những gì họ sử dụng, phần lớn cũng đến từ vị bác sĩ đó.

Từ Hâm bị phản bác đến á khẩu không nói được, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát bỏng cháy.

Sự im lặng bao trùm toàn bộ lầu một đại sảnh.

Từ trên lầu bỗng vang lên tiếng vỗ tay giòn giã, âm thanh hai bàn tay vỗ vào nhau lan tỏa khắp cả tầng.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, và họ thấy Hoắc tiên sinh danh tiếng lừng lẫy vừa phát biểu trong hội trường cách đây 10 phút, đang đứng trên tầng hai. Hắn nhìn xuống với ánh mắt vô cảm, quan sát vở kịch khôi hài này, rồi vỗ tay.

Các vị lãnh đạo nhà trường bên cạnh không khỏi lau mồ hôi trán.

"Hoắc tổng, chuyện này....."

Hoắc tiên sinh giơ tay ra, ra hiệu ngăn cản, tư thế ung dung quay người đi xuống cầu thang, đứng bên cạnh Tiêu Gia Niên.

Các vị lãnh đạo bên cạnh cũng vội vàng đi theo hắn.

"Vừa rồi tôi đã xem được một vở kịch thực sự rất hay."

Hoắc Hàm nói nhẹ nhàng, khuôn mặt như tranh vẽ của hắn vẫn mang nụ cười.

Tiêu Gia Niên cẩn thận quan sát nét mặt của Hoắc tiên sinh, giờ đây cậu có thể phân biệt được sự khác biệt giữa nụ cười trên khuôn mặt Hoắc Hàm bây giờ và nụ cười khi ở nhà.

Đó là một nụ cười sắc bén, hàm chứa sự nguy hiểm, có thể âm thầm lặng lẽ tấn công ai đó, không để ý trong giây lát trên cổ đã xuất hiện một đường máu, sau đó máu chảy càng lúc càng nhiều, không thể cầm lại.

Mang theo một khí thế bí ẩn và nguy hiểm.

Trong chớp mắt, Tiêu Gia Niên cuối cùng cũng hiểu được tại sao người ngoài lại miêu tả Hoắc tiên sinh như vậy.

Từ Hâm rõ ràng đã biết thân phận của người đối diện, cơ thể hơi run nhẹ, im ru như ve sầu mùa đông.

"Bạn sinh viên này, tôi muốn nói, Tiêu tiên sinh là một vị bác sĩ vô cùng xuất sắc. Hơn nữa, tôi thực sự không thể hiểu được một điều." Giọng điệu của Hoắc Hàm đầy vẻ hoang mang, như thể thực sự muốn biết câu trả lời.

"Một vị bác sĩ thiên tài đã qua đời ngoài ý muốn, các bạn đang xem náo nhiệt cái gì? Các bạn đang vui mừng vì điều gì? Dù là trong giới y khoa hay trong xã hội, đây đều là một mất mát to lớn. Việc đào tạo ra một bác sĩ vô cùng gian nan, một vị bác sĩ thiên tài lại càng khó có được." Hoắc Hàm thất vọng nói: "Có thể các bạn chưa nhận thức được, một vị bác sĩ như vậy có thể cứu được bao nhiêu người, có thể cống hiến to lớn như thế nào."

Mắt Tiêu Gia Niên ươn ướt như một lớp sương mờ, một tia nước lấp lánh lướt qua.

Nghe những lời này, các sinh viên đều dâng lên lạnh lẽo trong lòng, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Con người không thể đảm bảo cuộc đời mình sẽ luôn suôn sẻ bình an, không có gì ngoài ý muốn xảy ra. Nếu sau này có chuyện gì, người được mệnh danh là bác sĩ đứng đầu trên thế giới - bác sĩ Tiêu, có thể là hy vọng cứu mạng cuối cùng của họ.

Nhưng một vị bác sĩ vĩ đại như vậy đã không còn nữa.

"Hiệu trưởng Lâu." Hoắc Hàm nhàn nhã gọi người hiệu trưởng khuôn mặt trắng bệch đang đi bên cạnh: "Tôi tin tưởng vào trình độ của các thầy cô giáo quý trường, thầy cô có đạo đức nghề nghiệp, sinh viên đương nhiên cũng phải có phẩm chất đạo đức tương ứng. Tôi nghĩ, học cách tôn sư trọng đạo, hẳn là rất quan trọng."

"Hoắc tổng, tôi hiểu rồi."

Đuôi mắt Hoắc Hàm nhẹ nhàng lướt qua nhìn Tiêu Gia Niên bên cạnh, Tiêu Gia Niên chỉ cảm thấy cả người căng thẳng.

"Tiêu Gia Niên, đi theo anh."

"Vâng."

Tiêu Gia Niên nhìn theo bóng lưng Hoắc Hàm, cất bước đi theo.

Khi đi ngang qua Từ Hâm, Tiêu Gia Niên khựng lại một bước, rồi cất tiếng nói nhàn nhạt: "Lúc đó giáo sư Lục đã chọn tôi rồi, nên tôi nghĩ tôi không cần thiết phải nói gì thêm. Chắc là anh chưa biết, có một bài thi bị chấm sai, nếu dựa trên kết quả điểm số, tôi hẳn là còn cao hơn 2 điểm."

Sắc mặt Từ Hâm hoàn toàn đen lại trong nháy mắt.

Sau khi nói xong, Tiêu Gia Niên cũng không nhìn sắc mặt của gã ta nữa, mà chạy theo bóng dáng người đàn ông phía trước.

Tiêu Gia Niên hoàn toàn không bình tĩnh tự tin như cách cậu thể hiện ra bên ngoài. Ngay từ khi nhìn thấy Hoắc tiên sinh, cả người cậu trở nên luống cuống, bắt đầu hoang mang lo sợ.

Cậu đã mắng người ta, cậu cãi nhau với người ta!

Cậu giống như một con nhím, đâm người ta chảy đầy máu, cậu không hề ngoan chút nào, cậu với hình tượng trong lòng Hoắc tiên sinh hoàn toàn khác nhau!

Liệu Hoắc tiên sinh có thấy thất vọng không?

Cậu không phải là một đứa trẻ ngoan, cũng không phải là một thiên thần nhỏ.

Hai người dừng bước trước một hồ nước nhân tạo. Ánh nắng mặt trời xuyên qua mặt hồ xanh biếc, in bóng bầu trời xanh thẳm, lấp lánh lung linh bởi những gợn sóng lăn tăn.

Tiêu Gia Niên cúi đầu lo lắng, như một đứa trẻ phạm lỗi đang chờ đợi sự trừng phạt giáo huấn từ phụ huynh.

Bỗng nhiên, cậu cảm thấy gáy mình được ai đó khẽ xoa nhẹ.

Từ đỉnh đầu phát ra giọng nói đầy ý cười: "Kiêu Kiêu, em hung dữ quá nha!"

_______________

Tác giả có lời muốn nói: Đêm nay tôi muốn ra đôi A.

(Không hiểu ý tác giả lắm? Là tác giả muốn chơi poker, hay nói về ngực cúp A, hay truyện ABO AxA? ( ̄ω ̄;))