Vốn dĩ sự chú ý của Tiêu Gia Niên đều rơi vào Hoắc Hàm đang ngồi bên cạnh, nhưng khi bộ phim thực sự bước vào mạch chính, Tiêu Gia Niên lại hoàn toàn đắm chìm vào nội dung.
Antonia là nhân vật chính trọng tâm của bộ phim, kể về một câu chuyện tình yêu lãng mạn nhưng cũng khiến người khác đầy thương cảm qua góc nhìn của anh.
Nhân vật chính Antonia cứ một lần lại thêm một lần quay trở lại quá khứ, dùng nhiều cách khác nhau để cứu người yêu Morrison đã qua đời vì tai nạn khi còn trẻ.
Cuối cùng, anh phát hiện ra rằng, mỗi lần anh cứu sống cậu thành công, lại dẫn đến sự kiện ngoài ý muốn khác, và kết cục của Morrison vẫn là cái chết.
Số lần quay trở lại quá khứ càng gia tăng, ý thức của Morrison cũng dần dần thức tỉnh.
Nhìn người yêu cứ một lần lại một lần nữa cứu mình, thái độ của Morrison từ hợp tác tích cực lúc đầu, thành bắt đầu đón nhận cái chết một cách dịu dàng và thản nhiên.
Cả bộ phim cũng dần chuyển từ không khí lãng mạn vui vẻ ban đầu sang bầu không khí ngày càng nặng nề hơn.
Cả hai đều đau khổ vô cùng, Antonia cứ một lần lại một lần nữa chứng kiến cái chết của người yêu, sau đó trải qua một cuộc đời cô độc, cuối cùng qua đời, rồi lại quay về ngày đầu hai người gặp gỡ.
Một lần lại thêm một lần.
Sau này, Antonia thậm chí còn chọn cách tự sát ngay sau khi Morrison qua đời, nhưng mà, vòng lặp này vẫn không kết thúc.
Cuối cùng, khi Morrison lại một lần nữa đối mặt với tử vong, cả hai ngồi ngơ ngẩn trên bậc thềm đá.
Morrison có vẻ rất bình tĩnh, cậu cười cười: "Hình như em chưa bao giờ hỏi anh, sau khi em chết anh sống ra sao?"
Antonia không nói lời nào, cắn chặt răng đôi mắt đỏ hoe, vành mắt Morrison cũng dần đỏ ửng.
"Mỗi lần trước khi em chết, hình như em đều nói với anh, hãy quên em đi, hãy sống thật tốt, có vẻ như anh chưa bao nghe theo."
Antonia cuối cùng cũng không kìm nén được nữa, òa khóc: "Anh không thể cứu em... anh không thể cứu em, làm sao anh có thể sống tốt được?"
Morrison lau đi những giọt nước mắt trên mặt anh, ôm chặt lấy cổ anh.
"Đã chết nhiều lần như vậy, dường như mỗi lần đều rất đột ngột, em chưa bao giờ chính thức nói lời tạm biệt với anh."
Antonia thần sắc khổ sở lắc đầu: "Không cần, anh không muốn tạm biệt em."
"Antonia, nghe em nói này, em đã nghĩ thông suốt rồi, nếu đã không thể tránh khỏi cái chết của em, vậy thì chúng ta hãy thản nhiên đối mặt với nó, đừng băn khoăn xem lần sau em sẽ chết như thế nào, và phải tránh nó bằng cách nào, chúng ta không thể cẩn thận sống trong nơm nớp sợ hãi như vậy được, nếu kết cục cuối cùng đều là cái chết, vậy tại sao chúng ta không mạnh dạn thử làm những điều chưa từng dám làm trước đây?"
Morrison nở rộ một nụ cười tinh nghịch: "Kể cả khi em làm điều gì đó có hơi quá đáng, cũng không sao, phải không? Dù sao sau đó em cũng thành người chết rồi, mọi người đều rất khoan dung với người chết mà!"
Dường như đã tìm ra một hướng đi mới, hai người bắt đầu nếm trải những điều chưa từng làm trong mỗi cuộc đời lặp đi lặp lại trước đây.
Khi nhận ra thời gian đã đến, Morrison sẽ cười tươi rạng rỡ vẫy vẫy tay chào anh: "Bye ~ Em phải đi chết đây! Hẹn gặp lại ở vòng kế tiếp nhé."
Hai người đã bù đắp lại tất cả những nuối tiếc trước đây, cùng nhau trải qua rất nhiều điều chưa từng trải nghiệm.
Họ chữa lành vết thương cho nhau theo cách thức bi thương
Cuối cùng vào một lần nọ, cả hai hôn nhau dưới bầu trời xanh mây trắng, Antonia đột ngột mở miệng nói: "Morrison, dường như anh có thể chấp nhận sự thật rằng em sẽ ra đi rồi."
Morrison sững sờ, ngay sau đó mỉm cười: "Thật tốt."
Nước mắt của Antonia không dự báo trước mà tuôn trào: "Nhưng anh vẫn rất yêu em."
Trong từng cuộc đời lặp đi lặp lại, Antonia chưa bao giờ thực sự buông bỏ, mỗi khi Morrison qua đời, cuộc đời của anh đều sống trong nỗi buồn bực qua ngày.
Nhưng bây giờ, anh lại nói rằng anh có thể chấp nhận rồi.
Điều này có nghĩa là, vòng luân hồi bất tận này có thể sẽ kết thúc.
Cả hai cùng ngước nhìn lên bầu trời xanh thẳm.
"Hôm nay thời tiết thật đẹp, phải không?"
"Đúng vậy."
"Anh đã biết buộc dây giày chưa?"
"Qua nhiều kiếp như vậy, anh đã trở thành một lão yêu quái rồi, đương nhiên là biết."
"Tốt quá, lần này không biết em sẽ qua đời theo cách nào đây? Lần trước bị bình hoa đập chết, em tức ghê á, mặt đầy máu, trông thật xấu xí!"
"Vậy em nhanh cầu nguyện với thượng đế đi, để em có thể chết đẹp như nàng công chúa say ngủ."
Sau những lời trêu chọc, là một khoảng lặng dài.
Morrison nghiêng đầu nhìn người bên cạnh với ánh mắt dịu dàng: "Vậy anh hứa với em đi, kiếp này hãy sống thật tốt, ăn uống đầy đủ, đừng quên cười, và sau đó..." Nói đến đây, cậu dừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng nói: "Hãy quên em đi, anh có thể làm được không?"
Lần đầu tiên, Antonia mỉm cười trả lời: "Có thể."
Morrison lại nói câu cửa miệng của mình một lần nữa, thật tốt.
Thật tốt, cậu có thể ra đi mà không còn chút vướng bận gì nữa, cậu có thể yên tâm rằng Antonia sẽ tự chăm sóc bản thân tốt sau khi cậu mất, dù sao thì Antonia cũng là người khiến người khác rất bận tâm.
Ánh nắng buổi chiều thật ấm áp, Morrison cảm thấy buồn ngủ, cậu lười nhác rúc vào lòng Antonia: "Để em ngủ một chút, lát nữa đừng gọi em dậy nhé."
Antonia vuốt ve mái tóc vàng óng của cậu, hôn lên trán người yêu: "Lần này anh sẽ không gọi em dậy đâu, ngủ ngon nhé."
Có lẽ lời cầu nguyện của Morrison đã được trời cao nghe thấy, cậu ngủ rất yên bình, khóe miệng nâng lên mang theo ý cười, trông như đang mơ một giấc mơ đẹp.
Antonia cắn chặt răng, môi run rẩy không kiểm soát được, nước mắt chảy đầy mặt nhưng anh vẫn cố gắng không phát ra tiếng, anh đã hứa rồi, không thể đánh thức Morrison dậy.
Một đời này, Antonia sống cuộc đời của riêng mình một cách trọn vẹn, ăn uống điều độ, tập thể dục đều đặn, làm việc chăm chỉ.
Nhân sinh của anh rực rỡ xuất sắc, cứ như chưa từng có một người yêu tóc vàng mắt xanh nào xuất hiện.
Khi cảm thấy ngày đó đã đến, ông lão đầu tóc hoa râm, mặc bộ vest yêu thích nhất của mình, sau khi sửa soạn gọn gàng, chống gậy đi đến nghĩa trang.
Nhìn vào tấm bia mộ với khuôn mặt tươi trẻ của chàng trai năm nào, Antonia mỉm cười.
"Anh đã hứa với em là sẽ quên em đi, nên mấy chục năm qua anh chưa từng đến đây, giờ đây cuộc đời của anh cũng sắp kết thúc rồi, hy vọng em đừng giận anh vì đã không giữ lời hứa nhé."
Ông lão lẩm bẩm rất nhiều trước bia mộ, bởi vì nhân sinh trong mấy chục năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, ông muốn kể hết cho người yêu của mình nghe.
Cuối cùng, khi đứng Antonia cảm thấy hơi mệt mỏi, vì thế lại ngồi xuống đất, nghiêng người dựa vào bên cạnh bia mộ.
Từ từ nhắm mắt lại.
Hồi ấy, ông có thể bình thản chấp nhận cái chết của Morrison, và bây giờ, ông cũng có thể nhẹ nhàng ra đi.
Ông rất bình tĩnh, thậm chí còn nghĩ rằng, sau khi chết, không biết Morrison có đến đón ông hay không.
Nghĩ như vậy, cái chết giống như một buổi hẹn hò với người yêu.
Thật tốt, hôm nay cũng là một ngày đẹp trời.
Cảnh quay dần dần thu nhỏ lại, màn hình tối dần, nhạc nền du dương nhẹ nhàng phát ra, rồi chữ "END" viết hoa xuất hiện trên màn hình.
Trong khoảng lặng cuối cùng, không nói rõ liệu Antonia có được tái sinh hay không, có thể đó là lần cuối cùng, hoặc có thể câu chuyện xưa vẫn chưa kết thúc.
Tiêu Gia Niên vốn là một người rất dễ mềm lòng, lúc xem đến cuối cùng mắt cậu đã bắt đầu rơi từng hạt đậu ngọc.
Khi cậu vừa định quay người đi tìm Hoắc Hàm dính lên ôm một cái để tìm kiếm sự an ủi,
Thì thấy Hoắc Hàm quay đầu lại với đôi mắt đẫm lệ rưng rưng, hít hít cái mũi.
Lúc nhìn thấy Kiêu Kiêu mặt đầy nước mắt, hắn vừa khụt khịt vừa rút hai tờ khăn giấy ra, rồi vừa lau nước mắt cho Tiêu Gia Niên vừa tự lau cho mình.
Tiêu Gia Niên: "......"
Cuối cùng cả hai ôm nhau khóc nức nở.
Lúc cảm xúc của cả hai ổn định lại, cũng đã nửa tiếng sau.
Hai người đều có chút trầm mặc.
Tiêu Gia Niên cảm thấy hơi hơi hối hận.
Toang rồi, xem phim xong mà chẳng có tác dụng gì cả, lẽ ra cậu nên nhào vào lòng đối phương tìm kiếm sự an ủi ngay khi bắt đầu khóc mới đúng.
Hoắc Hàm cũng có chút hối hận, sai lầm quá đi, hắn chọn sai phim rồi.
Hắn nghĩ phim nước ngoài chắc sẽ có mức độ nhất định chứ, thực ra hắn không muốn làm gì đâu, chỉ muốn đẩy bầu không khí trở nên mập mờ hơn một chút, trêu chọc người ta một chút thôi.
Ai mà biết bộ phim này lại trong sáng đến vậy? Còn làm hắn khóc như chó nữa chứ.
Hoắc Hàm khẽ ho khan: "Hay là, chúng ta xem thêm một bộ nữa?"
Tiêu Gia Niên: "...Thôi bỏ đi"
"Được rồi."
Không hiểu sao, bây giờ khi đã bình tĩnh lại, Tiêu Gia Niên vẫn cảm thấy có chút buồn cười lẫn bất lực.
Hai người cầm ly rượu trái cây trước mặt lên uống một ngụm.
Tiêu Gia Niên đột nhiên tò mò hỏi: "Anh trai, nếu anh là Antonia, anh có đưa ra lựa chọn giống anh ấy không?"
Đây là một vấn đề rất khó trả lời, Hoắc Hàm suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng.
"Thành thật mà nói, anh không biết, nếu cứ không ngừng sống lại, đồng nghĩa với việc đối phương cũng phải không ngừng trải qua tử vong, đó là một điều rất đau khổ, nhưng đúng là anh lại không có cách nào buông bỏ, anh không thể chấp nhận cái chết của người mình yêu, không có cách nào bình tĩnh đón nhận."
Hai người cùng nâng ly rượu trái cây cụng ly vào nhau.
Hoắc Hàm đặt ly rượu lên bàn: "Được rồi được rồi, thôi không nói nữa, chủ đề này quá nặng nề, chúng ta sẽ không phải trải qua chuyện như vậy đâu."
Tiêu Gia Niên mỉm cười: "Anh sẽ vĩnh viễn ở bên em chứ?"
Hoắc Hàm nhìn Tiêu Gia Niên, ánh mắt rất nghiêm túc, như thể đang đưa ra một lời hứa nào đó: "Đúng vậy, anh sẽ vĩnh viễn ở bên em."
Ngay lập tức, trái tim của Tiêu Gia Niên vốn đang cảm thấy hơi emo* vì bộ phim, giờ đây lại được đổ đầy kẹo đường ngọt ngào.
(Emo*: dùng để miêu tả cảm xúc trầm cảm, buồn bã, tiêu cực, nhạy cảm, lo lắng.)
Đèn trong phòng chiếu phim chưa được bật lên, màn hình điện tử trước mặt hai người đã tự động chuyển sang bộ phim tiếp theo sau khi bộ phim [Again and Again] kết thúc.
Nhạc nền mang phong cách du dương chữa lành, như một cuộc gặp gỡ định mệnh.
Tiêu Gia Niên nhấp một ngụm nhỏ rượu trái cây vị đào, cậu tò mò nghiêng đầu nhìn chai rượu của Hoắc Hàm, là vị quả vải.
"Em có thể uống một ngụm rượu của anh không, em muốn nếm thử xem."
Hoắc Hàm ngày thường không cho Tiêu Gia Niên uống rượu, ngay cả bây giờ, nồng độ chai rượu của Tiêu Gia Niên cũng chỉ có 2,5%.
Còn Hoắc Hàm thì khác, mặc dù thường ngày hắn không uống nhiều nhưng hắn thực sự lại là người yêu rượu, chai rượu của hắn là một nhãn hiệu khác, nồng độ lên tới hơn 40%.
Ban đầu vốn dĩ hắn định từ chối, nhưng khi quay đầu nhìn lại, người bên cạnh quá ngoan ngoãn, chỉ ngẩng đầu lên mềm mại nhìn hắn như vậy.
Lại xuất hiện nữa rồi, loại cảm giác vừa ngây thơ, vừa vô thức quyến rũ người khác đó.
Yết hầu Hoắc Hàm khẽ lăn lộn một chút, hắn duỗi tay lấy ly rượu của mình.
Đôi mắt của Tiêu Gia Niên sáng lên, vừa định đưa tay ra chuẩn bị nhận lấy.
Nhưng Hoắc Hàm lại nhẹ nhàng rút về sau, né tránh bàn tay đang vươn ra của cậu.
Tiêu Gia Niên khẽ nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn Hoắc Hàm.
Hoắc Hàm không nói gì, chỉ lẳng lặng cầm lấy ly rượu, đưa đến bên miệng người kia.
"Nhấp một ngụm nhỏ thôi, lén lút ấy, coi như anh không thấy đi." Thanh âm của hắn rất nhẹ nhàng, như đang dụ dỗ người khác phạm sai lầm, trở thành đồng phạm cùng hắn.
Môi dưới của Tiêu Gia Niên đặt lên mép ly, tim cậu đập thình thịch —
Đây là chiếc ly mà Hoắc Hàm đã uống.
Đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, hương thơm của vải thiều pha lẫn mùi cồn, quấn quýt bên mũi.
Tiêu Gia Niên rũ mắt xuống, hàng mi đen dài như lông quạ khẽ chớp chớp.
Rồi cậu giữ nguyên tư thế đang được đút uống, lại nâng mi mắt, ánh mắt ngước lên.
Cậu chìm đắm vào trong đôi mắt sâu thẳm tối tăm của người đàn ông đó.
Trái tim của Tiêu Gia Niên thịch một cái.
Trước 1 giây khi ngụm rượu hơi lạnh lướt qua khoang miệng, Tiêu Gia Niên thầm nghĩ —
Rượu hơn 40 độ, còn chưa uống, mà cậu đã say rồi.
______________
Tác giả có lời muốn nói: Xin lỗi, [Again and Again] viết có chút nhiều, vốn dĩ chỉ cần nói qua một hai câu thôi, nhưng tôi thật sự hơi phấn khích, không dừng tay được.
Nguồn cảm hứng đến từ phim điện ảnh [Love again], hồi trước trong đầu luôn có ấn tượng, nhưng không nhớ tên phim là gì. Gần đây nhớ lại rồi, phần lớn ý tưởng đều từ bộ phim này, mọi người cùng vui ~
Cát muốn nói: Bình thường tên nam sẽ mang đuôi "o", và tên nữ sẽ mang đuôi "a", làm tui hơi hoang mang khi dò cái tên 安托尼亚 thành "Antonia" ( ̄ □  ̄ 」)