Thật ra, Hoắc Hàm không nói với Hoắc Thanh như vậy, dù sao hắn cũng không thể lấy tình cảm của mình và Kiêu Kiêu ra đùa giỡn, cũng như thế giới mà họ đang sinh sống. Thậm chí hắn còn dặn dò anh trai không được tùy tiện sửa đổi cốt truyện quá nghiêm trọng, vì điều đó sẽ phá vỡ sự cân bằng của thế giới.
Nhưng hắn thực sự đã chuẩn bị phương án dự phòng, vì dù sao hắn cũng đã bước vào thế giới trong sách và trở thành một nhân vật trong đó.
Mặc dù vẫn còn ý thức của riêng mình, nhưng thế giới này cuối cùng vẫn do Thiên Đạo quản lý, hắn đã mất đi quyền lợi chỉnh sửa văn bản để kiểm soát cân bằng Thiên Đạo như trong thực tế, hắn không thể bị động như vậy.
Vì vậy, hắn đã nói cho Hoắc Thanh biết tài khoản và mật khẩu trang quản trị của tác giả, đồng thời viết một lá thư, nói với Hoắc Thanh rằng có thể chỉnh sửa một số chi tiết nhỏ không ảnh hưởng đến cốt truyện.
Ví dụ, nếu một ngày nào đó Hoắc Thanh nhớ Hoắc Hàm, có thể chèn vào một chương:
Ngày xx tháng xx năm 20xx.
Khi Hoắc Hàm thức dậy vào buổi sáng, hắn phát hiện ra một lá thư trên bàn ăn, trong thư viết xxx.
Thì ngày hôm đó, Hoắc Hàm sẽ thực sự tìm thấy một lá thư như vậy trên bàn ăn, nội dung trong thư chính là những gì Hoắc Thanh muốn nói với hắn.
Bằng phương pháp này, Hoắc Thanh có thể truyền đạt thông tin giao tiếp với Hoắc Hàm, và cách Hoắc Hàm trả lời cũng tương tự là viết một lá thư, sau đó những điều này sẽ được chuyển thành văn bản trong trang quản trị của tác giả ở thế giới hiện thực.
Bởi vì trong thế giới hiện thực, mọi người đều quên mất ký ức về Hoắc Hàm, tất nhiên không ai biết có một tác giả tên HH từng viết một cuốn sách như vậy, nên chỉ có Hoắc Thanh đăng nhập vào trang quản trị mới có thể thấy những gì được chuyển thành văn bản dựa trên những cảnh thực sự xảy ra trong thế giới sách.
Đây là phương thức giao tiếp thay thế mà hai người đã chọn.
Hơn nữa, trong thế giới tiểu thuyết về cơ bản không thể ngày nào cũng viết chi tiết hết được, chỉ có những tình tiết quan trọng, thường xuất hiện "xx ngày sau" hoặc một khoảng trống, nên tốc độ dòng chảy thời gian giữa thế giới hiện thực và thế giới sách là khác nhau.
Nếu vẫn đi theo hình thức ban đầu, nói không chừng khi hắn và Kiêu Kiêu sống hết một đời, thì ở chỗ Hoắc Thanh chỉ mới trôi qua vài tháng.
Như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa.
Cho nên, trong cuộc đàm phán với Thiên Đạo lúc đó, Hoắc Hàm đã đưa ra một yêu cầu. Mặc dù hắn đã sửa đổi cốt truyện tiếp theo lấy mình làm một nam chính khác, nhưng chi tiết về sinh hoạt mỗi ngày ở chung của hắn và Kiêu Kiêu, đều phải được chuyển thành cảnh tượng trong cuốn sách này ở trang quản trị của tác giả trong thế giới hiện thực, để bổ sung và mở rộng cốt truyện ban đầu.
Lúc đó mặc dù Thiên Đạo không hiểu rõ tại sao Hoắc Hàm lại đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng nhân loại vốn luôn kỳ quặc, hơn nữa dù sao cũng không ai nhớ đến cuốn sách này, nên nó không có ý kiến gì.
Nếu bây giờ mà để Thiên Đạo biết được mục đích ban đầu của Hoắc Hàm là làm cho tốc độ thời gian của hai thế giới đồng đều nhau để có thể giao tiếp với anh trai ở chiều không gian khác, thì hôm nay giữa hai người Thiên Đạo và Hoắc Hàm chỉ có một người mới có thể sống!!
Tất nhiên, Hoắc Hàm vẫn hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡ từ Thiên Đạo, như vậy hắn mới có cơ hội gặp lại anh trai.
Thiên Đạo không hiểu tình cảm nhân loại, nó không biết rằng Hoắc Thanh sẽ không mạo hiểm thay đổi tuyến tình cảm của em trai và Tiêu Gia Niên, rồi gây ra tình huống bóp méo cốt truyện nghiêm trọng.
Nó chỉ biết rằng, bây giờ trong một thế giới ở chiều không gian cao hơn vẫn có một người nắm giữ vận mệnh của nó.
Nó rất tức giận, nhưng không thể làm gì được.
Vì thế, Hoắc Hàm và Tiêu Gia Niên liền nhìn thấy những dòng chữ màu đỏ như máu xuất hiện trong không khí: "Chỉ có thể truyền tin, không thể gặp mặt! Ngươi tưởng Thiên Đạo thế giới hiện thực chết rồi sao? Hắn sẽ không cho phép nhân vật của thế giới chúng ta thường xuyên đến thế giới của hắn, cũng không cho phép ta đưa người từ thế giới của hắn sang đây."
Hoắc Hàm ôm Tiêu Gia Niên và nói chậm rãi: "Lúc trước ngươi đã lách luật, sau khi ta gặp tai nạn xe, ngươi đã đưa linh hồn ta sang đây, không phải hành động rất suôn sẻ sao? Thiên Đạo hiện thực không cho phép chúng ta qua đó, nhưng ngươi hãy rộng lượng chút, ngươi để người thế giới hiện thực qua đây, chào đón bạn đường từ xa mà đến, không phải rất tốt sao?"
Thiên Đạo hùng hùng hổ hổ: "*** mẹ nó rộng lượng của ngươi!"
Tiêu Gia Niên: "......"
Thấy Thiên Đạo tức giận như vậy, cậu cảm thấy rất sướng.
Thiên Đạo: "Lần đầu tiên lách luật đã đưa ngươi sang đây."
Nói đến đây, Thiên Đạo cảm thấy vô cùng đau đớn.
Nó thật khờ, thật sự, chỉ nghĩ đến việc cứu vãn cốt truyện, nếu biết tên khốn khiếp này có thể gây ra nhiều rắc rối như vậy, nó thà chết, chết ở bên ngoài, cũng tuyệt đối không để vị tôn Phật này qua đây!
Thiên Đạo tiếp tục nói: "Nhưng lần này đưa ngươi sang đây, ngươi nghĩ Thiên Đạo thế giới hiện thực không biết sao? Đó là sự thay đổi rõ ràng đối với thế giới của hắn, nhưng hắn không ngăn cản, điều đó có nghĩa gì? Có nghĩa là hắn muốn ngươi đi, ngươi có sức mạnh kiểm soát một tiểu thế giới khác, Thiên Đạo thế giới hiện thực cảm thấy bị đe dọa, nên ta giam ngươi trong thế giới của ta, hắn tất nhiên bằng lòng, thậm chí còn vui mừng!"
"Nhưng anh trai ngươi thì không, y chưa từng tạo ra một thế giới nào sinh ra ý thức Thiên Đạo, cho dù sau này có thể sửa đổi cốt truyện, sức mạnh của y cũng không đủ để khiến Thiên Đạo thế giới hiện thực e ngại. Ta đưa một mình ngươi sang đây là bình thường, nhưng nếu ta còn đưa anh trai ngươi đi, đó sẽ là hành động vả vào mặt hắn, là đang khiêu khích hắn, hắn sẽ không cho phép! Điều này ta không thể giúp được ngươi."
Hoắc Hàm đã sớm dự đoán trước, đúng là việc đưa người qua có thể không dễ dàng như vậy, nhưng hắn đã nghĩ ra cách.
"Không cần đưa anh trai ta qua đây, chỉ cần linh hồn là được thôi, mỗi lần gặp cũng không lâu, đối với anh trai ta, mỗi lần gặp mặt có lẽ chỉ như một giấc mơ mà thôi."
Hoắc Hàm không tham lam, việc đi lại giữa hai thế giới quả thật là một sự kiểu khích lớn đối với cả hai Thiên Đạo, bọn họ sẽ không cho phép, vì dù sao về bản chất, hắn cũng chỉ là một nhân loại.
Hắn thậm chí còn không thể quay về thế giới hiện thực.
Nhưng mà, có thể thường xuyên nhớ về Hoắc Thanh, thỉnh thoảng gặp mặt trong thế giới sách, đã là kết quả tốt nhất rồi.
Hoắc Hàm tiếp tục thuyết phục: "Ngươi nghĩ xem, thực ra việc ngươi đưa ta rời khỏi thế giới hiện thực, đối với Thiên Đạo thế giới hiện thực mà nói là đã giúp hắn một việc, nếu không hắn còn phải nghĩ cách giải quyết ta mà không vi phạm lệnh cấm, bây giờ ngươi chỉ thỉnh thoảng để linh hồn anh trai ta đến thế giới sách, không ảnh hưởng gì đến bên đó cả, đối với anh trai ta cũng chỉ là một giấc mơ thôi, Thiên Đạo hiện thực sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho qua."
Thiên Đạo không trả lời hắn nữa, nhân loại xảo quyệt này, cái đồ quỷ kế đa đoan!!
Hoắc Hàm chỉ chỉ lên trời, nói với Tiêu Gia Niên: "Được rồi, giải quyết xong, nó đồng ý rồi."
Tiêu Gia Niên cười cười: "Cũng dễ nói chuyện phết."
Thiên Đạo: Khạc ~ chíu ~
Hoắc Hàm cười nói với Tiêu Gia Niên: "Đó là tất cả mọi chuyện rồi, em thấy đó, có đáng sợ lắm đâu."
Tiêu Gia Niên úp mặt vào đầu vai hắn, ậm ừ một tiếng.
"Bây giờ Thiên Đạo đã nhập bọn với chúng ta rồi, chúng ta hiện giờ là những con châu chấu trên cùng một sợi dây, nên sẽ không có chuyện gì bất ngờ xảy ra nữa đâu." Nói đến đây, Hoắc Hàm có vẻ đắc ý: "Bây giờ, chúng ta là cp, chúng ta mới là cặp đôi chính thức!"
Tiêu Gia Niên đưa tay ôm lấy mặt Hoắc Hàm lắc lắc: "Làm tốt lắm!"
Ánh mắt Hoắc Hàm rất nghiêm túc: "Vì vậy Kiêu Kiêu à, sau này em không thể chạy đi đâu được nữa, em cũng không còn lựa chọn nào khác, nếu một ngày nào đó em chán anh, cũng không thể hối hận đâu, Thiên Đạo sẽ ấn đầu ép em ở bên anh đấy."
Tiêu Gia Niên ghé lại gần trao cho hắn một nụ hôn nồng nàn, giữa những lần môi chạm nhau, cậu khẽ nói: "Cầu mà không được."
Thiên Đạo trợn mắt há hốc mồm, một tia chớp nứt ra phát sáng trên không trung.
Hu hu hu hu, nó chỉ là một Thiên Đạo mới thức tỉnh chưa được bao lâu, không chơi lại được gã đàn ông quỷ kế đa đoan như vậy!
Hoắc Hàm cảm nhận được, hắn ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tránh xa chúng tôi ra, lát nữa chúng tôi muốn ấy ấy, ngươi cũng muốn xem à?"
Mặt Tiêu Gia Niên "vụt" một cái đỏ bừng lên, cậu quay đầu nhìn, thì thấy Thiên Đạo kéo theo tia chớp nứt ra chạy toán loạn khắp bầu trời, nổi khùng một lúc, rồi mới kéo cái đuôi rời xa khỏi đỉnh đầu họ, biến mất không thấy.
Tiêu Gia Niên: "......"
Giải quyết xong chuyện quan trọng, Hoắc Hàm bắt đầu tính sổ.
"Kiêu Kiêu à, nghe nói em đã dùng tính mạng mình để uy hiếp Thiên Đạo không ép em mất trí nhớ lần nữa phải không?"
Tiêu Gia Niên chột dạ, cậu phản bác: "Em đâu có, đó chỉ để uy hiếp Thiên Đạo mà!"
Hoắc Hàm đưa tay đánh nhẹ vào mông cậu một cái: "Càn quấy, em có biết nguy hiểm đến mức nào không? Cao như vậy, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao? Ngay cả Thiên Đạo cũng không cứu được em đâu!"
Tiêu Gia Niên ôm lấy cổ người kia, dùng mặt mình cọ vào mặt hắn: "Em sai rồi em sai rồi, em sẽ không bao giờ làm vậy nữa, tha lỗi cho em nhé, yêu anh yêu anh yêu anh!"
Khi cậu bắt đầu làm nũng, thực sự rất dính người, những lời ngọt ngào cứ tuôn ra như không cần phải trả tiền, còn ôm chặt người kia cọ cọ, Hoắc Hàm lập tức hết giận.
"Em biết là anh không làm gì được em mà." Hắn đưa tay nâng cằm Tiêu Gia Niên, nhéo nhẹ má cậu: "Sau này trước khi làm gì phải nghĩ đến anh, nghe chưa? Không được làm càn vậy nữa."
"Em biết rồi." Tiêu Gia Niên ngoan ngoãn đáp lại.
Hoắc Hàm thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí trở nên yên tĩnh, hai người cứ thế nhìn thẳng vào mắt nhau.
Khuôn mặt của đối phương dù nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần cũng cảm thấy chưa đủ.
Giờ đây, họ còn có thể ôm nhau yên lặng như thế này, thật sự là điều không dễ dàng có được.
Trong cuộc đời, việc một người có thể gặp được một người khác và ở bên nhau suôn sẻ là rất khó, phần lớn mọi người dưới sự tác động của dòng chảy cuộc đời chảy siết như nước lũ, hoặc là lạc khỏi nhau, hoặc là từ bỏ tìm kiếm, một mình bước vào chặng đường tiếp theo, tìm kiếm người đồng hành mới.
Rất may mắn, họ chưa bao giờ từ bỏ, mục tiêu của họ vẫn luôn rõ ràng, vượt qua thời gian và không gian, cắt ngang qua sự sống chết và chia ly.
Cuối cùng, trong vũ trụ bao la, hai điểm nhỏ bé lại gặp nhau một lần nữa.
Không biết tại sao, Tiêu Gia Niên bỗng nhiên cảm thấy cay cay nơi sống mũi, một giọt nước mắt từ mắt phải chảy qua sống mũi, rơi vào mắt trái, khiến cậu hơi rung động hàng mi.
Đáy mắt Hoắc Hàm ngấn nước, buồn vì sự chia ly trong quá khứ, vui mừng vì cuộc tái ngộ, và chua xót vì giọt nước mắt hiện tại của Tiêu Gia Niên.
Hắn ghé lại gần hôn lên vệt nước mắt đó, giọng nói rất nhẹ, mang theo sự nghẹn ngào không rõ ràng: "Kiêu Kiêu, anh là mắt trái của em."
Trong nháy mắt, nước mắt Tiêu Gia Niên vỡ òa.
___
Tác giả có lời muốn nói: Phù ~ Cuối cùng cũng hoàn thành rồi, không còn nợ các bạn nữa!