Bé Đáng Thương Vạn Người Ghét Được Tác Giả Thiên Vị

Chương 9: Thế giới này phải xoay quanh em



Vào lúc 5:59 chiều, Hoắc Hàm tập trung cao độ nhìn chằm chằm từng giây trên chiếc đồng hồ điện tử ở bàn làm việc.

57, 58, 59 — 18:00:00!

Oh yeah! Tan làm!

Hoắc Hàm vui vẻ thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Hắn đã thuê một quản lý chuyên nghiệp giúp đỡ quản trị công ty, mặc dù vẫn phải đến công ty mỗi ngày để đưa ra quyết định và giám sát các dự án quan trọng của doanh nghiệp, nhưng dù sao cũng đỡ vất vả hơn nhiều so với việc ôm đồm tất cả mọi thứ.

Người làm công 965 thì chỉ làm 965, ở lại thêm một giây cũng coi như hắn lỗ!

Tất nhiên Hoắc Hàm muốn nhanh chóng về nhà lý do chủ yếu là trong lòng vẫn không yên tâm về con trai cưng, muốn nhanh nhanh trở về gặp Kiêu Kiêu.

Khi hắn xuống lầu tài xế đã chờ ở cửa, Hoắc Hàm lên xe ngồi ghế sau.

Vừa đóng cửa xe, điện thoại reo lên, là Lâu Hướng Thần gọi tới.

"Anh hai, cậu đã hứa sẽ mời đi ăn tối để xin lỗi mà? Sao lại im ru thế?"

Hoắc Hàm: "... Chờ thêm vài ngày, mình sẽ sắp xếp thời gian."

"Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay đi?"

"Hôm nay có lẽ không được, đứa nhỏ trong nhà hôm nay đi học, mình muốn về nhà hỏi thăm tình hình của thằng bé."

"Không phải chứ... Tiêu Gia Niên là bạn nhỏ học mẫu giáo hả?! Cũng lớn tướng rồi, ai không biết còn tưởng cậu là cha cậu bé đó, à không, cậu còn làm lố hơn cha ruột cậu ấy nữa."

Hoắc Hàm chửi thầm, bản thân hắn cũng là cha cậu ấy đấy?

"Tóm lại — hôm nay không được."

"Hay là thế này, cậu về hỏi xem cậu ấy có muốn đi ăn cùng tụi mình không, nếu nó muốn thì dẫn nó đi luôn."

Hoắc Hàm do dự một lát, đúng là đã lâu lắm rồi hắn không gặp Lâu Hướng Thần và Bùi Khương, hơn nữa đã từ chối nhiều lần rồi, nếu còn từ chối nữa thì không hay.

"Được rồi, mình về hỏi cậu ấy đã."

Khi Hoắc Hàm vừa về đến nhà, vừa hay Tiêu Gia Niên đang cầm ly nước đi ra khỏi phòng.

Khoảnh khắc nhìn thấy cậu, mắt Hoắc Hàm sáng lên một chút.

Tiêu Gia Niên không nói gì mỉm cười, từ trên lầu nhìn xuống Hoắc Hàm.

Cậu không hiểu tại sao lại có người có thể nhìn mình bằng ánh mắt sáng rực rỡ như vậy.

Thật kỳ lạ đúng không? Rõ ràng họ mới quen biết nhau chưa lâu.

Nhưng cậu lại thích ánh mắt của Hoắc tiên sinh nhìn mình, cậu thích ánh mắt sạch sẽ, chân thành, thiện ý, đầy sức sống và nhiệt tình ấy.

Nhờ vậy, Tiêu Gia Niên sẽ cảm thấy thế giới này vẫn ổn, không tệ như cậu từng nghĩ, chỉ là trước đây cậu chưa từng gặp được người tốt như vậy thôi.

Tiêu Gia Niên đi xuống lầu, Hoắc Hàm cười hỏi cậu: "Hôm nay đi học thế nào?"

Tiêu Gia Niên cũng cười: "Cũng được, không khác gì trước đây."

"Không có ai bắt nạt em chứ?"

"Sao lại có thể, mọi người đều là người lớn cả rồi."

Hoắc Hàm nhìn kỹ sắc mặt Tiêu Gia Niên, xác định thật sự không có gì, mới thở phào nhẹ nhõm.

"Kiêu Kiêu, hôm nay bạn bè anh rủ anh đi ăn cơm, em muốn đi không?" Còn không chờ Tiêu Gia Niên kịp trả lời, Hoắc Hàm đã vội vàng giải thích, "Em không cần áp lực, em không muốn đi cứ việc nói thẳng, anh cũng không đi."

Tiêu Gia Niên vốn định cự tuyệt, tạm thời cậu vẫn chưa muốn gặp mấy người trong vòng giao thiệp.

Nhưng sau khi nghe cậu không đi Hoắc Hàm cũng không có ý định đi, Tiêu Gia Niên lại có chút do dự.

Hai tháng nay, cậu cảm giác được Hoắc Hàm luôn quay quanh cậu, sợ cậu tâm tình không tốt, có điểm nào đó không thoải mái.

Tiêu Gia Niên suy nghĩ một lát rồi nói: "Hoắc tiên sinh, ngài và bạn bè đã lâu không gặp nhau rồi, ngài không cần hỏi ý kiến em, không cần phải quan tâm đến em, cũng không cần quá lo lắng cho em."

Hoắc Hàm sửng sốt, sau đó cẩn thận thử thăm dò hỏi: "Có phải anh gây áp lực cho em không?"

Tiêu Gia Niên lắc đầu: "Không có, ngài rất tốt, nơi nào cũng tốt, là vấn đề của em."

Có vài việc nói quá nhiều, trông có vẻ như cậu không biết tốt xấu.

Chỉ là cậu không biết phải làm sao để đáp lại người này, cậu không gánh vác nổi thiện ý to lớn và mãnh liệt ấy.

"Thế giới không xoay quanh em, cũng không ai có lý do và nghĩa vụ phải lấy em làm trung tâm, vì vậy ngài không cần đặc biệt chú ý đến em."

Tiêu Gia Niên nhìn Hoắc Hàm với ánh mắt trong sáng dịu dàng.

Hoắc Hàm có chút buồn bã "ồ" một tiếng, im lặng trong phút chốc, lại có một tiếng lẩm bẩm mang theo chút tủi thân vang lên: "Nhưng thế giới này vốn dĩ phải xoay quanh em mà."

Ý nghĩa quan trọng nhất của hắn trên thế gian này chính là Kiêu Kiêu.

Tiêu Gia Niên nghe điều này, trong nháy mắt, cậu chỉ cảm thấy trái tim mình đập liên hồi, kéo theo toàn bộ nhịp điệu kế tiếp đều bị xáo trộn.

"Làm sao... Làm sao có thể nói chuyện bá đạo như vậy được?"

Tiêu Gia Niên bật cười, bình ổn lại nhịp tim bất ổn của mình, nghĩ thầm, nếu bị ai đó nghe được câu này chắc chắn sẽ bị mắng chết.

Tiêu Gia Niên suy nghĩ một chút, sớm muộn gì cũng phải gặp mấy người trong giới, thực ra cũng không có gì cần phải né tránh.

"Được rồi, vậy chúng ta đi thôi."

Khi Hoắc Hàm đưa Tiêu Gia Niên đến phòng riêng, Lâu Hướng Thần và Bùi Khương đã đến rồi, không còn ai khác.

Lâu Hướng Thần gần như ngay khi nhìn thấy Hoắc Hàm đã lao đến ôm hắn một cái: "Thằng nhóc này, cuối cùng cũng gặp được cậu rồi."

Hoắc Hàm cười, sau đó lại quay qua Bùi Khương ôm nhẹ nhàng một cái.

Sau khi chào hỏi xong, Lâu Hướng Thần và Bùi Khương mới tập trung ánh mắt vào Tiêu Gia Niên bên cạnh Hoắc Hàm.

Bàn tay ấm áp của Hoắc Hàm nhẹ nhàng đặt lên vai Tiêu Gia Niên, giới thiệu với cậu: "Đây là hai người bạn thân từ nhỏ của anh, Lâu Hướng Thần và Bùi Khương." Sau đó hắn lại nhìn sang Lâu Hướng Thần và Bùi Khương, mỉm cười ôm lấy Tiêu Gia Niên bên cạnh mình, "Đây là đứa nhỏ mình đưa về nhà, Tiêu Gia Niên."

Bùi Khương cười nhẹ nhàng: "Xin chào."

Lâu Hướng Thần năng động hơn nhiều: "Nghe danh đã lâu, cuối cùng hôm nay cũng chính thức nhận biết, anh và A Khương lớn hơn em gần mười tuổi, nếu em không ngại thì cứ gọi chúng tôi là anh đi."

Tiêu Gia Niên nở một nụ cười ngoan ngoãn: "Chào anh Lâu, Chào anh Bùi."

Chào anh Lâu, Chào anh Bùi*: Chỗ này tác giả để là anh Bùi, anh Khương, chắc lộn á.

Lâu Hướng Thần lẩm bẩm "Chậc chậc chậc" vài tiếng, đứa trẻ này lớn lên quả thật rất đẹp, khi cười mắt cong cong, trông vừa ngoan ngoãn lại xinh đẹp.

Mọi người cùng ngồi xuống, Lâu Hướng Thần và Bùi Khương đã gọi chút đồ ăn, Hoắc Hàm nhìn thực đơn, gọi thêm vài món nữa.

Bùi Khương ôn tồn nói với Tiêu Gia Niên: "Gia Niên, muốn ăn gì cứ trực tiếp gọi nhé."

Tiêu Gia Niên thái độ tự nhiên lắc đầu: "Không sao đâu ạ, Hoắc tiên sinh vừa gọi hết những món em muốn ăn rồi."

Lâu Hướng Thần sau khi nghe xong rũ mi mắt liếc nhìn Hoắc Hàm, thấy người nọ chỉ thản nhiên ngồi uống ngụm trà, như thể đây là một chuyện rất bình thường.

Ba người là bạn thân lâu năm, thêm khoảng thời gian dài không gặp Hoắc Hàm, mấy đề tài nói chuyện phiếm tất nhiên có rất nhiều.

Hầu như có thể nói về bất cứ điều gì từ mấy chuyện ngày xửa ngày xưa đến những sự kiện mới mẻ gần đây ở Thành phố A.

Lâu Hướng Thần rót rượu vào ly của Hoắc Hàm, sau đó thuận tay muốn rót một ly cho Tiêu Gia Niên.

Kết quả miệng ly bị che bởi mu bàn tay Hoắc Hàm: "Em ấy không uống."

Lâu Hướng Thần nhếch miệng cười: "Được thôi, bảo vệ kỹ thật đấy."

Hoắc Hàm rót thêm nước trái cây vào ly của Tiêu Gia Niên, đồng thời nhắc nhở cậu: "Sau này cũng không được phép uống rượu, nghe chưa?"

"Ò."

Sau đó Tiêu Gia Niên trơ mắt nhìn người đàn ông này thái độ bình thản tự rót cho mình một ly rượu lớn.

"Anh Hoắc, cậu còn nhớ cậu chủ nhỏ Phương gia không?"

Hoắc Hàm đã uống khá nhiều rượu, nhưng hắn có tửu lượng tốt, không hề say xỉn, chỉ là phản ứng có phần chậm chạp hơn: "Ai cơ?"

"Phương Cẩm á, không nhớ à?" Bùi Khương nói, "Hồi đại học, người ta theo đuổi cậu như điên ấy."

Tiêu Gia Niên tay đang cầm ly nước trái cây bỗng khựng lại, sau đó chậm rãi đặt cái ly lên bàn, nhìn về phía Hoắc Hàm.

Hoắc Hàm chú ý tới tầm mắt của cậu, nhướng mày nhìn Tiêu Gia Niên, bởi vì mới uống rượu xong, đôi mắt hắn có chút mờ mịt như sương mù, so với ban đầu thiếu phần tỉnh táo.

Một chút phong lưu ý tình từ đuôi mắt dần dần tràn ra, tiên tử trong tranh cũng nhiễm chút hơi thở phàm tục.

"Trước đây có nhiều người thích mình như vậy, làm sao có thể nhớ hết được?"

Câu nói này của Hoắc Hàm là để trả lời Bùi Khương, nhưng lại hướng về phía Tiêu Gia Niên mà nói, nghe như thể đang giải thích gì đó với cậu.

Tiêu Gia Niên lại cảm thấy ngứa ngáy trong lòng lạ thường.

Lâu Hướng Thần nghĩ đến lại mắc cười: "Chuyện xảy ra sau đó mới thực sự thú vị, lúc đấy cậu vừa tốt nghiệp đại học đã ra nước ngoài, Phương Cẩm cầu mà không được, đau lòng nên làm một chuyện thất đức, cậu đoán xem là chuyện gì?"

Hoắc Hàm nói: "Anh ta đi tu hả?"

Hoắc Hàm chỉ thấy cơ thể lười biếng, cả người hắn đều toát lên vẻ không hứng thú, cho nên bảo hắn đoán hắn cũng uể oải đoán đại không thú vị.

Lâu Hướng Thần: "...... Mạch não cậu quả là mới mẻ."

Tiêu Gia Niên bỗng nhiên cảm thấy hứng thú: "Phương Cẩm đã làm gì?"

Bùi Khương không hề vòng vo, nói thẳng: "Anh ta đã tìm một thế thân, thế thân của anh Hoắc."

Sau đó mọi người trơ mắt nhìn người vốn không hề có hứng thú, biểu cảm uể oải Hoắc Hàm, đôi mắt "Xoẹt" một phát liền sáng lên.

Ôi vl, cậu phải kể cái này mình mới không buồn ngủ chứ!

Hoắc Hàm thầm nghĩ.

Lâu Hướng Thần: "......"

Bùi Khương: "......"

Bọn họ không hiểu tại sao Hoắc Hàm đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy.

Chỉ có Tiêu Gia Niên nghĩ đến đống tiểu thuyết chất đống như núi trong thư phòng Hoắc tiên sinh, nhận ra điều gì đó, nghiêng đầu cười trộm.

Hoắc Hàm ngăn chặn Lâu Hướng Thần đang định mở miệng: "Để mình đoán xem, có phải Phương Cẩm tìm được người thế thân của mình, rồi người thế thân đó lại thật lòng thích Phương Cẩm, nên cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh ta, nhưng Phương Cẩm lại không làm người, hết lần này đến lần khác tổn thương người ta, cuối cùng thế thân tâm như tro tàn, chuẩn bị rời đi, giờ Phương Cẩm đang tới giai đoạn truy thê hỏa táng tràng?"

Lâu Hướng Thần vẻ mặt một lời khó nói hết: "Cậu nói sai rồi." Nói xong, hắn ta lại nói, "Chính xác là, quá trình của cậu sai rồi."

Bùi Khương bổ sung: "Nhưng kết quả của cậu đúng."

Ba câu nói, khiến tác giả đại đại* gạo cội từng lăn lộn ở nhiều trang web phải mở lòng với họ.

Đại đại*: Danh xưng fan bên Trung hay gọi tác giả.

Hoắc Hàm kinh ngạc: "Cái gì? Sao mình có thể sai được?"

Đột nhiên, Hoắc Hàm bỗng nhận ra được cái gì: "Khoan đã, có thể là như thế này, Phương Cẩm tìm thế thân, sau đó Phương Cẩm hết lần này đến lần khác tra tấn thế thân, lúc anh ta cảm thấy mình muốn yêu, lại phát hiện mình cũng là thế thân của đối phương, sau đó bây giờ Phương Cẩm vẫn như cũ truy thê hỏa táng tràng?"

Lâu Hướng Thần và Bùi Khương nhìn hắn với vẻ mặt "vl": "Sao cậu đoán được?!!"

Hoắc Hàm thở dài một hơi, siết chặt nắm tay và khẽ kêu "Yes" một tiếng, hắn đã bảo vệ thành công danh dự HH đại đại của mình!

Chút nữa thì quên mất, giờ đây văn học song thế thân được ưa chuộng hơn đơn thế thân rồi.

Hoắc Hàm có chút đắc ý liếc mắt nhìn Tiêu Gia Niên, Tiêu Gia Niên nhịn cười giơ ngón tay cái khen ngợi.

Hoắc Hàm khinh thường: "Chỉ vậy thôi sao?"

Lâu Hướng Thần khâm phục giơ ly lên kính hắn: "Anh Hoắc quả là người từng trải, là tiểu đệ tầm nhìn hạn hẹp, ếch ngồi đáy giếng, chuyện thất đức ít thấy."

Nói xong, hắn ta một ngụm uống hết ly rượu.

Hoắc Hàm cười mắng: "Đm."

Rồi hắn dùng ngón tay cái và ngón trỏ nhấc hờ miệng ly của mình, khẽ chạm đáy ly với Bùi Khương, tiếng va chạm giòn giã vang lên giữa hai chiếc ly thủy tinh.

Hai tiếng cười sảng khoái vang lên, cạn đáy ly rượu.

Tiêu Gia Niên một tay chống cằm, nhìn ngắm Hoắc tiên sinh mang dáng vẻ tiên nhân hòa nhập phàm trần, tràn đầy khí phách hăng hái, mang theo hương vị khói lửa nhân gian.

Thời đại này nhịp sống quá vội vã, xô bồ bất an, vật chất lấn át, con người dễ bị cuốn theo tiến lên hoặc lùi về sau.

Vậy mà có người, có thể ung dung nở nụ cười nhẹ, mỉm cười nhìn dòng đời cuồn cuộn.

Cũng có thể hòa mình vào đó, nhưng không vướng víu chút bụi trần, phóng khoáng tự do, toát lên khí độ phong lưu nhất.

________

Tác giả có lời muốn nói: 965 nghĩa là buổi sáng 9 giờ đi làm, buổi chiều 6 giờ tan tầm, một tuần làm 5 ngày, nghỉ hai ngày cuối tuần. Đây là lịch làm việc nghỉ ngơi mà mấy người làm công như tôi nằm mơ cũng muốn, không tăng ca thì ký hợp đồng luôn!

Editor có lời muốn nói: Đó giờ tui chưa đọc đam mỹ song thế thân hay đơn thế thân nào luôn, vì thích bạch nguyệt quang x thế thân ヽ (・ ∀ ・) ノ