Bế Em Từ Nôi Tới Lễ Đường

Chương 22: Em gái du học.





Sinh nhật năm mười lăm tuổi của Lưu Ly, cô bé được mẹ mình tổ chức vô cùng hoành tráng. Một phần là để chúc mừng sinh nhật con gái, phần nữa là để chúc mừng con gái thuận lợi du học theo ý muốn của bản thân.

Sinh nhật năm nay vừa hay có cả Lưu Nghiêu Vũ ở nhà nhưng Nam Cung Minh Dạ lại không thể trở về vì anh đang trong thời gian thi trên trường. Nam Cung Minh Dạ đã tận tay chuẩn bị quà cho em gái, chỉ tiếc là món quà này đành gửi về chứ không thể tự mình tặng tận tay cho em gái như mọi năm.

Hai Tháng sau đó, Lưu Ly chính thức đặt chân tới Anh Quốc du học. Lưu Ly có vẻ rất háo hức về trải nghiệm cuộc sống tự lập ở bên ngoài. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô bé tự ra ngoài sống mà không có một người thân nào bên cạnh.

Tuy vậy mẹ cô vẫn không yên tâm mà chuẩn bị giúp cô một căn nhà ngay gần trường cô theo học cho tiện lợi, cũng thuê một người giúp việc nhà cho con gái.

Dù phải bay rất nhiều tiếng dồng hồ mới tới nơi nhưng Lưu Ly lại rất tỉnh táo mà không cảm thấy có chút mệt mỏi nào cả. Sắp xếp hết hành lí vào trong nhà Lưu Ly thấy sảng khoái vô cùng.

Người chăm sóc việc nhà của Lưu Ly đã đợi ở đây sẵn, cô đã đợi trước ở đây để dọn dẹp căn nhà trước khi tiểu thư nhà mình tới đây. Hiện tại mọi thứ hầu hết đã được dọn dẹp một cách kĩ lưỡng. Chỉ có phòng ngủ của Lưu Ly là chưa bày trí đồ đạc vì cô bé yêu cầu muốn để bản thân tự mình sắp xếp.

Ban đầu Châu Khinh Vân đã chọn cho cô bé căn nhà lớn hơn nhưng Lưu Ly không thích nên lần này mẹ cô cho cô tự chọn. Lưu Ly đã tự chọn căn nhà này, căn nhà không quá lớn nhưng với một người ở đây thì rất rộng rãi.

Căn nhà mang thiên hướng cổ điển của châu Âu chứ không theo kiến trúc hiện đại. Tầng trên phòng ngủ sẽ có ban công và trên nữa sẽ là sân thượng nhỏ có thể trồng hoa và bày trí bàn trà ngồi thư gian.

Người làm giúp cô mang những hành lí cần thiết lên trên phòng ngủ. Lưu Ly dặn để cô tự sắp xếp nên người làm xuống dưới nhà chuẩn bị cho cô chút đồ ăn.

Lưu Ly ra ban công bên ngoài phòng ngắm nhìn phong cảnh. Cô vươn vai hít thở sự dễ chịu và mát lành mà nơi đây mang lại. Cả tâm trạng cô thả lỏng chìm đắm trong sự thoải mái này.

Đột nhiên có tiếng ai đó gọi tên cô “Lưu Ly…”

Tiếng gọi khiến Lưu Ly có chút giật mình, cô còn hơi khó hiểu vì ở đây lại có ai biết đến cô chứ. Lưu Ly đưa mắt tìm kiếm, cô còn tưởng bản thân mình nghe nhầm cho tới khi giọng nói ấy vang lên lần nữa.

“Lưu Ly, là anh, anh ở đây…”

Nam Cung Minh Dạ ở dưới nhà cười rất ấm áp vẫy cô. Lưu Ly thấy anh trai mình vô cùng bất ngờ, cô như nhìn thấy vàng lao nhanh ra khỏi phòng chạy xuống dưới nhà. Lưu Ly chạy tới bổ nhào lên người Nam Cung Minh Dạ không một chút do dự. Lưu Ly thậm chí còn không kịp đi dép vào.

Lưu Ly dùng hai tay mình giữ khuôn mặt anh lại hôn tới tấp lên má của anh như khi còn bé cô vẫn hay làm. Cô không để ý rằng phía sau anh trai mình còn có người đang ngượng ngùng khi phải chứng kiến cảnh này.

Nam Cung Minh Dạ ngượng chín cả mặt, tại anh cũng đỏ hết cả lên. Lưu Ly vẫn chưa biết chuyện gì mà hồn nhiên nói tiếp.

“Trời ơi em nhớ anh chết đi được. Sao anh tới mà không có nói với em. Có phải anh muốn em bất ngờ không?”

“Nam Cung Minh Dạ khẽ ho một cái nhắc nhở Lưu Ly “Lưu Ly… em có thể đi xuống không?”

Lúc này Lưu Ly mới nhìn thấy mặt anh trai mình đỏ tới tận mang tai. Cô không hiểu chuyện gì cho tới khi nhìn thấy hai gương mặt đang cười cười đứng phía sau lưng anh trai đang cười vào chào mình.

Lưu Ly mới cuống cuồng nhảy xuống khỏi người Nam Cung Minh Dạ nhưng co phát hiện một chuyện đáng xấu hổ hơn là cô còn đang không đi dép.

Thực ra hôm nay anh tới Anh Quốc không phải để chỉ để thăm Lưu Ly mà còn tham gia một hội nghị dành cho sinh viên nên có thêm hai người bạn tham gia nữa đi cùng. Ban nãy tiện đường nên xe đưa Nam Cung Minh Dạ tới đây trước rồi mới đưa hai người bạn học tới khách sạn. Nhưng học rất muốn biết em gái của anh nên đành bất lực để hai cậu bạn theo nên mới xảy ra tình huống ngượng ngùng như ban nãy.

Sau sự việc ngại ngùng ấy ba người họ cũng rất nhiệt tình chào hỉ nhau và giới thiệu bản thân. Lưu Ly có thể giao tiếp rất lưu loát vì tiếng anh của cô bé rất tốt.

Sau một hồi trò chuyện thì hai cậu bạn cũng không nán lại lâu mà rời đi về khách sạn trước. Lúc chào tạm biệt có cậu bạn nói gì đó với Nam Cung Minh Dạ gì đó mà Lưu Ly không biết nghe, nhưng nhìn vào ánh mắt của anh ta có thể đoán đang nói về mình.

Sau khi trở vào nhà Lưu Ly tò mò hỏi anh trai “Ban nãy lúc cuối cùng anh ấy đã nói gì vậy anh”.

“Cậu ấy nói em xinh đẹp và đáng yêu”.

“Thật sao?” Lưu Ly đáp lại với vẻ mặt đầy nghi ngờ.