Bệ Hạ Vạn An

Chương 2: 2




Giản Tấn vừa đi vào cửa hoàng cung, trời còn tối đen như mực, nhưng đã rất nhiều sĩ tử đang chờ.
Sau khi bạn lữ mất tích, Giản Tấn vừa phải chiếu cố hài tử, vừa phải kiếm tiền, còn phải học tập tri thức về tinh cầu để tham gia khoa khảo, vẫn luôn rất bận, cho nên không cách nào cùng người khác tiếp xúc, người nhận thức được cũng không nhiều lắm.
Tuy nhiên, nhiều hoặc ít vẫn là nhận thức vài người, giờ phút này, liền có một văn sĩ 30 tuổi râu dài phiêu phiêu, bụng hơi nhô lên, tiếp đón hắn: "Thiếu an, bên này."
Văn sĩ hơi béo này tên là Tôn Do Kỷ, là đồng hương của Giản Tấn, cũng là người duy nhất ở đây Giản Tấn nhận thức được.
Tôn Do Kỷ tiếp đón Giản Tấn, lại đối người bên cạnh nói: "Vị này chính là đồng hương của ta, họ giản danh tấn, tự thiếu an."
Mấy người kia liền sôi nổi cùng Giản Tấn nói chuyện, thuận tiện tự giới thiệu mình.
Giới thiệu xong, mọi người liền an tĩnh lại.
Người đọc sách tụ cùng một chỗ, tổng cũng có chút an tĩnh đến kỳ quái, nhưng Giản Tấn lại rất bình thản.
Sắp phải đối mặt với vị bạo quân kia......!Những người này sợ là có chút hoảng, mới liền không có tâm tình nói chuyện.
Giản Tấn vừa nghĩ đến vị bạo quân kia, liền nghe được có người nói: "Hôm nay......!Không biết bệ hạ có tới gặp chúng ta hay không."
Lời người này mới vừa ra miệng, người chung quanh liền nháy mắt an tĩnh.
Người nguyên bản bởi vì khẩn trương đi qua đi lại dừng lại bất động, người nhìn đông nhìn tây thì cổ cứng đờ, người sửa sang lại quần áo tay run lên, túm chặt quần áo của mình mới ổn định lại, những vị còn lại đều có chút lúng túng.
Cuối cùng vẫn là người xuất thân thế gia, có người nhà trong triều nói: "Bệ hạ trăm công ngàn việc, không nhất định sẽ đến."
Hắn vừa dứt lời, người chung quanh liền đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại có người phụ họa: "Nghe nói lần trước thi đình, bệ hạ cũng không đi, lần này hẳn là cũng sẽ không tới."
Còn có người nói: "Bệ hạ đã mấy tháng không thượng triều, tất nhiên không rảnh tới chủ trì thi đình."
Người chunh quanh tức khắc càng thêm thả lỏng.

Không lâu trước đây, tinh thần lực của Giản Tấn đã khôi phục hoàn toàn, dễ điều khiển hơn hẳn, vì thế, hắn đứng bên người những sĩ tử đó lắng nghe khi họ nhắc tới "Bệ hạ" hai chữ sợ hãi, biết được bệ hạ sẽ không tới mà thả lỏng cũng dễ dàng cảm nhận được.
Vị bệ hạ này, thật đúng là "Thanh danh lan xa".
Giản Tấn xuyên vào tinh cầu này đã 5 năm,"Uy danh" về đương kim bệ hạ cũng nghe qua không ít.
Quốc gia này có quốc hiệu là tề, hoàng đế tại vị hiện giờ của Đại Tề là Hạ Minh Chiêu, năm nay hai mươi bốn, là con thứ 7 của tiên đế.
Hạ Minh Chiêu sinh ra ngay lúc thiên cẩu thực nhật, thiên tai không ngừng, biên cảnh thất thủ, bởi vậy y bị quốc sư cho rằng là điềm xấu, bị tiên đế ghét bỏ.
Đến khi y 13-14 tuổi, không biết vì sao tiên đế lại giao cho y rất nhiều việc làm.
Y lúc ấy tuổi không lớn, nhưng lệ khí rất nặng, mỗi lần giao việc đều là giết chết rất nhiều người, tru di diệt tộc càng không thiếu, không mấy năm, các triều thần đều chán ghét, đồng thời thượng tấu buộc tội.
Tiên đế trách phạt y, vừa quay đầu y liền giết chết rất nhiều người buộc tội, làm những đại thần mỗi người đều dâng lên bất an, không dám cùng y đối đầu.
Các đại thần tuy rằng sợ y hận y, lại cũng đồng tình y, ai cũng biết, y chỉ là cây đao tiên đế dùng trên tay để giết những đại thần không nghe lời, thuận tiện mài giũa mấy huynh đệ của y.
Chờ tân đế đăng cơ, y tất nhiên không có kết cục tốt!
Nhưng mà ai cũng không nghĩ đến, cây đao này phản phệ tiên đế.
Bốn năm trước, Hạ Minh Chiêu đột nhiên bạo khởi, giết cha sát huynh, đem tiên đế cùng những nhi tử trên mười bốn tuổi của lão giết ra tinh quang, sau đó tự mình đăng cơ thành đế!
Lúc ấy có không ít đại thần liều chết phản đối, y cũng thuận theo ý những đại thần đó, đem người giết sạch.
Tuy Hạ Minh Chiêu làm sự tình đại nghịch bất đạo, nhưng y là người trực tiếp khống chế Hắc y vệ và quân trấn thủ Kinh Thành, giết người như ma, đại thần trong triều không còn người nào dám phản đối.
Trong bốn năm này......!Hạ Minh Chiêu tùy ý làm bậy, ở kinh thành nhấc lên một trận lại một trận tinh phong huyết vũ.
Trong cung, thái giám cung nữ thường thường bị y giết chết, thái phi mà tiên đế lưu lại cũng không thể an hưởng lúc tuổi già, đại thần trong triều chỉ cần tâm tình y không tốt liền sẽ trở thành đối tượng bị khai đao, những tôn thất cùng một tổ tiên, y cũng không lưu tình, muốn giết liền sát.
Bốn năm, hiện tại toàn bộ Đại Tề liền không có ai không sợ người của y, đều biết y là bạo quân.

Nhưng nói đến cũng quái, y giết nhiều người như vậy để lên làm hoàng đế, thế nhưng đối với chức nghiệp hoàng đế cũng không để bụng, tấu chương ngẫu nhiên mới xem một chút, thượng triều cũng ngẫu nhiên mới thượng một lần, không loại trừ các loại hưởng thụ......
Hiến mỹ nữ cho y bị y một đao đánh chết, ngự trù các loại tiên đế vơ vét được đều bị y đuổi ra hoàng cung, kỳ trân dị thú tiên đế cực khổ dưỡng cũng bị y đem đi nấu làm đồ ăn.
Giản Tấn từng nghe đến một loại cách nói, nói là vị hoàng đế này đã điên rồi, cho nên mới làm việc điên khùng, không thể nói lý.
Đại Tề có một vị hoàng đế như vậy, người tham gia khoa cử đều thiếu hụt, rất nhiều người lấy được cử nhân công danh cũng không muốn làm quan, miễn cho bị hoàng đế chém chết.

Bất quá Giản Tấn thật ra cũng không chán ghét vị hoàng đế này.
Hoàng đế này tuy giết người vô số, nhưng từ khi y thượng vị, dân chúng ngược lại sống càng tốt hơn so với lúc tiên đế đánh thuế cao kia tại vị.
Ngoài ra......!Có một vị chuyên quyền độc đoán làm việc tùy tâm sở dục bạo quân kia ở đây, kế hoạch của hắn sẽ càng dễ dàng thực thi.
Chỉ cần được vị đế vương này coi trọng, hắn hẳn là là không cần ấn theo lẽ thường mà làm quan.
Xem tác phong vị đế vương này, trạng thái tinh thần lực của y chắc là có vấn đề.
Tinh thần lực của hắn trùng hợp lại là hệ trị liệu, học là y thuật, hẳn là có thể trị tốt cho vị y.
5 năm trước thời điểm hắn mới vừa gặp được bạn lữ, tinh thần lực của y lung tung rối loạn, không phải cũng được hắn chậm rãi trị hết? Đáng tiếc sau đó y đột nhiên "Mang thai", thế nên trị liệu mới thất bại trong gang tấc.
Tinh thần lực của bạn lữ hắn cũng đồng dạng xảy ra vấn đề, không biết hiện tại có phải rất khó chịu hay không.
Giản Tấn nghĩ đến người bạn lữ kia, liền đau lòng một trận.
Hắn cùng người bạn lữ kia ký kết khế ước tinh thần lực, biết vị kia còn sống, nhưng hắn lại không biết người ấy ở nơi nào, hiện tại là trạng thái gì.
Hắn kiếm tiền mấy năm nay, trên cơ bản đều dùng cho việc tìm bạn lữ, nhưng vẫn không sao tìm được người.

Lúc trước bạn lữ hắn quên hết sạch ký ức trước kia, hắn cũng liền không biết tên người kia.

Vả lại, trên đời này ngừoi có diện mạo tương tự cũng quá nhiều!
Hắn từng đem bộ dáng vị bạn lữ kia vẽ lại đến nơi nơi hỏi thăm, người có bộ dáng tương tự tuy rằng tìm được không ít, nhưng đều không phải người bạn lữ kia của hắn.
Nghĩ đến đây, Giản Tấn không khỏi có chút bực mình.
"Thiếu an, đừng khẩn trương." Tôn Do Kỷ đối Giản Tấn nói: "Trái phải chúng ta đều cũng đậu rồi."
"Ân." Giản Tấn lấy lại tinh thần, cười lên tiếng, hắn cũng không khẩn trương, nhưng thật ra Tôn Do Kỷ......!tim đập mạnh cùng các sinh lý khác, đều đại biểu cậu ta thực khẩn trương.
"Thiếu an, thi đình xong ngươi có tính toán gì không?" Tôn Do Kỷ lại hỏi: "Chúng ta kết bạn về quê?" Tham gia thi đình xong, tất cả mọi người sẽ có ngày nghỉ để áo gấm về làng, cao hứng một chút.
"Ta tính toán lưu tại kinh thành." Giản Tấn nói.
Tôn Do Kỷ biết quê quán Giản Tấn khi xưa gặp thiên tai, cha mẹ không may qua đời, bởi vậy cũng không kỳ quái lựa chọn của Giản Tấn, nhưng cậu chàng vẫn cố nói thêm ít chuyện phiếm để giảm bớt cảm xúc khẩn trương, liền tiếp lời: "Thiếu an, nếu ngươi định lưu tại kinh thành, không bằng nhân cơ hội này tìm một nữ tử hiền thục cưới về, giúp ngươi chiếu cố trong nhà."
Giản Tấn tướng mạo tuy không xuất chúng, nhưng dáng người hắn đĩnh đạt, đứng chung với một dàn sĩ tử, đã xem như anh tuấn.
Mà dựa theo hắn sẽ làm nên thành tích, lần này hơn phân nửa có thể đứng hàng nhị giáp, với thân phận tiến sĩ, lại có bộ dáng này, chẳng sợ hắn đã từng cưới qua thê tử có hài tử, kiểu gì cũng sẽ có tiểu nữ quan nguyện ý gả cho hắn.
"thê tử ta còn sống." Giản Tấn nghiêm túc mà nhìn Tôn Do Kỷ: "Chỉ là lạc đường."
Tôn Do Kỷ một trận không nói nên lời.
Chuyện thê tử Giản Tấn mất tích, cậu đã sớm biết, cũng biết Giản Tấn vẫn luôn tìm thê tử.
Chỉ là đầu năm nay nữ tử mất tích, hơn phân nửa là bị người bắt đi bán, dưới loại tình huống này nữ tử muốn giữ được trong sạch trên cơ bản là không có khả năng......!Giản Tấn nếu đã làm quan, chẳng lẽ còn có thể rước một nữ nhân mất đi trong sạch làm chủ mẫu?
Tôn Do Kỷ còn muốn khuyên vài câu, nhưng lúc này, cửa cung mở ra.
Cậu ngậm miệng lại, vừa thấy ánh mắt hờ hững của vị thái giám thoắt ẩn thoắt hiện dưới ảnh lửa nâng đèn lồng bước ra, nhịn không được run một cái.
Nắng sớm mờ ảo làm hình dáng cung điện trở nên rõ ràng, nhóm sĩ tử xếp thành hàng, chậm rãi tiến vào hoàng cung.

Giản Tấn xếp hàng ở vị trí trung gian.
Khoa cử với hắn mà nói không khó.
Tinh thần lực hắn rất mạnh, có được năng lực đã gặp qua là không quên, học chút đồ này cũng rất nhanh.
Nhưng khuyết điểm của hắn cũng thực rõ ràng —— ở thơ từ phương diện hắn không hề có thiên phú, đối với thời đại này cũng khuyết thiếu đủ loại, vì thế văn chương hắn viết ra, toàn tràn ngập thợ khí, tất cả đều là kịch bản.
Cũng may, hắn mỗi lần trước khi thi cử, đều sẽ tìm hiểu một chút quan chủ khảo, cho nên dù có viết ra toàn thợ khí, vẫn vượt được mọi chông gai đi tới.
Lần này thi hội, cũng chỉ được danh hào thứ 42.
Hiện giờ quan viên trong triều sợ bị phía dưới môn sinh liên lụy, cũng không dám tuyển những người khí phách hăng hái đầy ngập chí khí muốn làm ra một phen sự nghiệp to lớn, nhưng lại càng có khả năng bị hoàng đế một đao chém chết, bọn họ cần liền chính là người như hắn vậy, quy củ, văn chương chỉ cần bình bình ổn ổn, làm quan sẽ không gây chuyện là đủ rồi.
Cho nên, nhị giáp hắn vẫn có hi vọng đạt được.
Đi theo đoàn người vào cung, trải qua điểm danh, bái lễ, Giản Tấn cuối cùng cũng hoàn thành bài thi đình.
Dựa theo quy định Đại Tề, thi đình vốn là hoàng đế chủ trì, liên tục một buổi sáng, sau khi kết thúc và chấm thi, buổi chiều sẽ có kết quả, chờ ra kết quả, hoàng đế định xong xếp hạng, mọi người liền cưỡi ngựa đến tham gia Quỳnh Lâm Yến.
Một đường này, còn được xưng là Trạng Nguyên dạo phố.
Nhưng lần này thi đình, hoàng đế căn bản không tới.
Bất quá đây đối với đông đảo sĩ tử mà nói là chuyện tốt, không có hoàng đế doạ người sợ hãi, chém đầu người như chém dưa xắt rau, sát khí lan toả môdng nặc ở bên cạnh, cho dù là một Tôn Do Kỷ dễ bị khẩn trương, cũng nhanh chóng hoàn thành xong bài thi.
Giản Tấn viết xong liền dùng tinh thần lực nhìn bài thi người khác, sau đó hoàn toàn yên lòng.
Văn chương hắn cũng không hoàn mỹ, nhưng tốt xấu cũng không có lỗi, hơn nữa lại rất sạch sẽ, giám khảo nhất định sẽ đánh giá không quá thấp.
Đã đến giờ, liền có người đi thu bài, lúc này, Giản Tấn đột nhiên cảm giác được một cổ tinh thần lực quen thuộc.
Là tinh thần lực của bạn lữ hắn!
Cùng lúc đó, giọng nói sắc nhọn của thái giám cũng dâng lên: "Hoàng Thượng giá lâm!".