Bệ Hạ Vạn An

Chương 57: Rèn luyện



Trước đây Giản Tầm nguyện ý nghe lời Hạ Minh Chiêu mỗi ngày cùng Hạ Minh Chiêu xem tấu chương là bởi vì muốn thân cận Hạ Minh Chiêu.

Thực chất việc phê tấu này cậu một chút cũng không thích.

Việc này cũng không có gì vui! Cậu vẫn còn nhỏ, vẫn còn thích đi chơi, cho dù đọc sách, cũng thích xem loại sách tiểu thuyết.

Cậu vốn đã biết Thái Tử cần làm gì, hiện giờ Hạ Minh Chiêu muốn phong cậu lên làm Thái Tử, đây chẳng phải là muốn cậu phê tấu chương cả đời?

Hạ Minh Chiêu biết Giản Tầm không vui, nhưng vẫn  lạnh mặt nói: "A Tầm,  con sớm hay muộn cũng cần phải học."

Nhưng mà, tuy ngoài mặt y tỏ ra lạnh lùng, tinh thần lực lại muốn trấn an Giản Tầm, lo lắng mà xoay quanh.

Giản Tầm ý thức được điều này, liền lập tức ôm lấy chân Hạ Minh Chiêu: "Không muốn không muốn, phụ hoàng con không muốn phê tấu chương cả đời."

Khi trước Hạ Minh Chiêu tuy rằng cũng có thích Giản Tầm, nhưng cũng không thích như hiện tại.

Y sẽ không khống chế được mà để lộ ra cảm xúc hận không thể đem những điều tốt đẹp nhất đều cho Giản Tầm.

Cho nên, tuy rằng y xụ mặt, nhưng Giản Tầm một chút cũng không sợ hãi, thấy Hạ Minh Chiêu không nói lời nào, Giản Tầm lại nói: "Phụ hoàng, con không thích phê tấu chương, phụ hoàng, ô......"

Không hổ là nhi tử của mình, một chút cũng không sợ mình...... Hạ Minh Chiêu đối diện với một Giản Tầm đang làm nũng, rốt cuộc cũng không duy trì được nguyên tắc.

Kỳ thật Giản Tầm còn nhỏ, y xác thật cũng không nên bức bách Giản Tầm.

Thân thể y đã không còn yếu ớt, có rất nhiều thời gian để chậm rãi dạy dỗ Giản Tầm, không phải sao?

Hạ Minh Chiêu nhăn mày lại: "Con tuổi còn nhỏ, có thể chậm rãi học, chờ con lớn lên một chút, ta lại dạy con.

Y từ khi còn nhỏ đã không được cha mẹ yêu thích, chưa bao giờ cảm nhận được tình phụ tử mẫu tử, đối với Giản Tầm cũng không biết nên bày tỏ tình thương như thế nào cho phải.

Nhưng Giản Tầm thân cận với y như vậy, này còn là hài tử do người y yêu nhất sinh cho y...... Hạ Minh Chiêu nhìn gương mặt Giản Tầm giống mình như đúc, tâm dường như tan chảy, tinh thần lực cũng truyền ra cảm xúc vô hạn yêu thương mà chặt chẽ mà quấn lên người Giản Tầm.

Giản Tầm cảm nhận được, cũng không quan tâm bên ngoài Hạ Minh Chiêu nhìn có chút hung dữ, một chút cũng không sợ nói: "Phụ hoàng, con yêu người."

Tinh thần lực Hạ Minh Chiêu căng cứng.

Giản Tấn vẫn luôn đi theo Hạ Minh Chiêu và Giản Tầm cùng tiến cung, thấy thế, nhịn không được cười rộ lên.

Hắn khi trước không chịu tiến cung, là bởi vì có rất nhiều việc cần phải trộm đi làm, nhưng hiện tại tình huống đã không giống trước.

Hạ Minh Chiêu nếu đã biết những việc hắn trộm làm, hắn tự nhiên cũng không cần phải tiếp tục che giấu, hiện giờ có thể thời thời khắc khắc cùng Hạ Minh Chiêu ở bên nhau.

Mặt khác, hắn còn muốn giám sát Hạ Minh Chiêu và Giản Tầm chạy bộ.

Tinh thần lực Giản Tấn quấn đến chỗ Hạ Minh Chiêu, lại đối với Hạ Minh Chiêu nói: "Minh chiêu, ta cũng yêu ngươi."

Tinh thần lực Hạ Minh Chiêu trực tiếp nổ tung.

Giản Tấn cười rộ, một phen bế Hạ Minh Chiêu lên.

Giản Tầm tức khắc buồn bực, tinh thần lực hướng đến nơi Giản Tấn và Hạ Minh Chiêu đang quấn quít bên nhau: "con cũng muốn ôm!"

Giản Tấn đương nhiên sẽ không cự tuyệt, duỗi tay liền đem Giản Tầm ôm cùng, nhưng Hạ Minh Chiêu cũng đã từ trong lòng ngực hắn tránh thoát.

Giản Tấn còn đang mang thai, sao có thể ôm y!

Giản Tấn luôn không thích cưỡng ép người khác, cho nên Hạ Minh Chiêu muốn giãy thoát, hắn liền đem người buông ra.

Kết quả hắn vừa đem người buông ra, Hạ Minh Chiêu đã một phen bế ngược lại hắn, còn dùng tư thế ôm công chúa điển hình, sau đó ngồi xổm xuống nói với Giản Tầm: "A Tầm, con leo lên lưng phụ hoàng, phụ hoàng cõng con."

Y vốn dĩ muốn để Giản Tấn ôm hài tử, y lại ôm Giản Tấn, như vậy một lần cũng có thể ôm hai người, nhưng Giản Tấn đang mang thai, y cũng không dám để Giản Tấn đi ôm Giản Tầm, cũng chỉ có thể như vậy.

Hạ Minh Chiêu ôm một người, cõng một người, tuy rằng gánh nặng rất lớn, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Giản Tấn: "......"

Thân thế Hạ Minh Chiêu hồi phục so với hắn nghĩ càng tốt hơn, quan trọng là Hạ Minh Chiêu có thể chịu khổ.

Cho nên...... Chờ một thời gian sau khi y đã quen dần với việc huấn luyện, hắn có thể gia tăng thêm độ khó huấn luyện cho Hạ Minh Chiêu.

Dáng người Giản Tấn cao lớn, còn có rất nhiều cơ bắp, trọng lượng không nhẹ, Giản Tầm cũng là một đứa trẻ cường tráng.

Lúc thân thể Hạ Minh Chiêu tốt nhất, ẵm hai người chạy bộ cũng không thành vấn đề, nhưng hiện giờ thân thể y vẫn rất dễ mệt mỏi, cũng không kiên trì được lâu.

Có điều y không muốn yếu thế, dù cho có chịu không nổi, cũng không đem người buông ra, trên mặt càng là không lộ thanh sắc.

Vẫn là Giản Tấn thông qua tinh thần lực cảm nhận được: "Thả ta xuống."

"Phụ hoàng, con cũng muốn xuống." Giản Tầm cũng nói.

Hạ Minh Chiêu đem người buông ra, lại đối với Giản Tầm nói: "A Tầm, về sau con muốn ôm, liền tìm phụ hoàng, cha con cần phải nghỉ ngơi."

Giản Tầm không rõ nguyên do —— cha cậu chỗ nào cần nghỉ ngơi?

Nhưng phụ hoàng đã nói như vậy...... Giản Tầm vẫn  gật gật đầu.

Giản Tấn có chút bất đắc dĩ: "Ta không có việc gì." Hạ Minh Chiêu không cho hắn ôm, chẳng lẽ là vì cảm thấy hắn mang thai nên thân thể suy nhược? Hắn thật sự không có!

Thôi thì chờ đến khi huấn luyện hắn lại chứng minh vậy.

Bọn họ ba người đều ở Ngự Thư Phòng, Hạ Minh Chiêu muốn dạy Giản Tầm, liền bảo người hầu lui xuống, hiện giờ nơi này chỉ còn lại ba người bọn họ.

Ba người thân cận một hồi, Hạ Minh Chiêu liền tiếp tục xem tấu chương, Giản Tấn trái phải không có việc gì làm, cũng giúp đỡ xem một ít, còn thuận tiện chỉ dạy cho Giản Tầm.

Góc độ hắn nhìn mọi chuyện đều không giống người thường, Giản Tầm nghe không hiểu, nhưng Hạ Minh Chiêu nghe xong lại không khỏi suy tư.

Cũng bởi vì vậy, thời gian phê duyệt tấu chương hôm nay so với bình thường còn chậm hơn, hết cả một buổi sáng.

Hôm qua Giản Tầm ở Thượng Thư Phòng bị khi dễ, cho nên sáng nay cũng không qua bên kia, tới giờ ngọ, ba người cùng nhau ăn cơm, lại cùng nhau ngủ một lát.

Tâm tình Hạ Minh Chiêu cực kỳ tốt, nhưng dù thế nào vẫn không ngủ được, có điều y vẫn nhắm mắt lại, không nhúc nhích, để cho Giản Tấn bên cạnh có thể nghỉ ngơi.

Đợi một chốc, phát hiện hô hấp Giản Tấn đã trở nên vững vàng, xác định Giản Tấn đã ngủ, y mới chậm rãi mở mắt.

Giản Tấn nằm bên người y, gương mặt nhìn cực kỳ bình thường, nhưng y vô cùng yêu thích.

Từ từ......

Hạ Minh Chiêu đột nhiên nghĩ đến một sự kiện —— quốc sư chính là Giản Tấn.

Tuy ngay từ đầu y đã không thích quốc sư, nhưng cũng không thể không thừa nhận, gương mặt kia của quốc sư đẹp đến khiến người kinh tâm động phách.

Gương mặt kia, là của Giản Tấn?

Hạ Minh Chiêu sau khi biết được thân phận thật của Giản Tấn vẫn luôn cảm thấy áy náy, không rảnh suy nghĩ đến những việc khác, lúc này mới ý thức được việc này, tim không khỏi đập nhanh hơn vài nhịp.

Gương mặt kia của Quốc sư, thật sự là...... Hạ Minh Chiêu cũng không biết nên dùng từ nào để hình dung.

Y vốn cũng không phải người chỉ coi trọng vẻ bề ngoài, nhưng nghĩ đến người mình thích lại có vẻ ngoài như vậy, cũng nhịn không được mà vui sướng.

Không, kia hẳn không phải là bộ dạng thật của Giản Tấn, mà là do Giản Tấn biến ra, y nhớ năm đó lần đầu tiên nhìn thấy Giản Tấn, bộ dáng Giản Tấn chính xác là bộ dáng của hắn hiện giờ.

Kỳ thật bộ dáng Giản Tấn như hiện giờ cũng tốt, cũng không cần lo lắng có người cùng y tranh đoạt.

Hạ Minh Chiêu giật mình, hôn hôn Giản Tấn.

Kết quả y vừa đặt môi lên, Giản Tấn lại đột nhiên tỉnh lại, xoay người một cái liền đem y đè ở dưới thân.

Giản Tấn và Hạ Minh Chiêu thân thiết hồi lâu, mới buông Hạ Minh Chiêu ra: "Ngươi ngủ không được? Chúng ta đi rèn luyện."

Hắn hiện giờ đã không cần ngủ nhiều như khi vừa mang thai, tự nhiên cũng không cần ngủ trưa, vốn dĩ muốn ngủ trưa, là muốn để Hạ Minh Chiêu nghỉ ngơi một lát.

Nhưng Hạ Minh Chiêu ngủ không được, bọn họ có thể trực tiếp đi rèn luyện.

"Ngươi không ngủ thêm một lát?" Hạ Minh Chiêu nói.

"Không cần." Giản Tấn trực tiếp đi lên: "Chúng ta đi!"

Giản Tấn đã nói như vậy...... Hạ Minh Chiêu đứng dậy, đi theo Giản Tấn ra ngoài, sau đó liền nghe Giản Tấn nói: "Chúng ta trước mắt sẽ chạy vòng quanh tẩm cung này hai mươi vòng."

"Chúng ta?" Hạ Minh Chiêu sửng sốt: "Không phải ta chạy?"

"Ta chạy cùng ngươi." Giản Tấn nói.

"Thân thể của ngươi......" Hạ Minh Chiêu có chút chần chờ.

"Thân thể của ta không có việc gì." Giản Tấn nói.

Người mang thai sao có thể vận động mạnh? Hạ Minh Chiêu không khỏi lo lắng. Nhưng Giản Tấn là một đại nam nhân, hẳn cũng có ngạo khí bẩm sinh của một nam nhân, nếu y bởi vì Giản Tấn mang thai liền cái gì cũng không cho Giản Tấn làm, Giản Tấn sợ là sẽ không cao hứng.

Huống chi Giản Tấn vẫn là tiên nhân.

Hạ Minh Chiêu rốt cuộc cũng không ngăn cản, tính toán chỉ cần Giản Tấn lộ ra chút mệt mỏi sẽ kêu ngừng.

Kết quả......

Chạy xong hai mươi vòng, y thực sự có chút thở không nổi, nhưng Giản Tấn ngay cả thở dốc cũng chưa từng.

Này còn chưa tính, sau đó, Giản Tấn còn mang theo y làm thêm không ít các loại rèn luyện, lúc thực hành tư thế so với y cũng càng tiêu chuẩn hơn, còn làm được nhiều hơn!