Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Chương 20: Nhìn không thuận mắt



Cái gọi là Thải phong sứ, tên như ý nghĩa, chính là đi vào dân gian thu nhặt và tiếp thu ý kiến dân phong, sau đó truyền đạt lại cho bề trên. Thứ chức quan này không hề là chức quan chính thức, mà là do tiên đế sáng lập, từ các thái giám kiêm nhiệm, nhảy qua triều đình, trực tiếp đem dân gian và Hoàng đế nối liền lại.

Còn chuyện mấy người Thải phong sứ này có thể nghe được cái gì, vậy thì mỗi người mỗi khác nhau.

Kỷ Hành tuy rằng bất mãn rất nhiều chính sách của cha hắn, nhưng lại giữ cái chức Thải phong sứ này. Tuy rằng cái chức vị này không có bao nhiêu bổng lộc vào tay, nhưng nó vô cùng mấu chốt. Vừa có thể chính đại quang minh hướng bên tai Hoàng đế thổi gió, lại không cần chịu ngự sử đài quản giáo, cho nên lực ảnh hưởng của Thải phong sứ rất khó là đánh giá.

Bởi vậy, việc chọn lựa Thải phong sứ cũng rất là nghiêm khắc, vừa cần thông minh, lại vừa cần thành thật, còn muốn trung tâm, không thể cùng với quan lại trong triều cám dỗ, lại phải trải qua Hoàng đế tự mình khảo sát. Giống như Điền Thất ở Ngự tiền lăn qua lăn lại chưa đến hai tháng đã có thể lăn thành Thải phong sứ như vậy, là cực kỳ hiếm thấy.

Chẳng qua Điền Thất cảm thấy, rất nhiều người đánh giá cao năng lực của Thải phong sứ. Đừng tưởng rằng chuyện thái giám muốn bôi đen ai là dễ dàng bôi được ngay, ở đây còn có một cái điều kiện tiên quyết cơ bản nhất: Hoàng thượng phải tín nhiệm ngươi. Suy xét đến chuyện Hoàng thượng thiếu chút bị hoạn quan phế bỏ mà nói, Điền Thất cảm thấy khả năng hắn tín nhiệm thái giám thật không lớn. Cho nên Hoàng thượng mới yên lòng giữ lại chức Thải phong sứ: Ngươi nói cái gì là chuyện của ngươi nha, ta tin hay không, tin nhiều hay ít, tự trong lòng ta có tính toán.

Không cần biết nói thế nào, làm được Thải phong sứ thì tuyệt đối là một chuyện vô cùng có thể diện, còn có thể xuất cung đi chơi, thực sự là cực tốt.

Ngày này, lúc nàng xuất cung thì cầm theo con chim họa mi trắng của Trịnh Thiếu Phong. Tuy rằng còn chưa có đến thời điểm Trịnh Thiếu Phong nhận tiền tiêu vặt, nhưng nàng vẫn là làm một cái chủ nợ có lòng tốt, trước tiên có thể để cho hai tổ tôn bọn hắn sum họp một chút — họa mi là tổ tông của Trịnh Thiếu Phong.

Kinh thành tuy lớn, nhưng cũng là nhỏ. Trịnh Thiếu Phong là con trai út của thủ phụ, nhưng chỉ cần ở trong cái vòng tròn quyền quý này lăn lộn, thì trên cơ bản ai cũng đều nhận thức hắn, vì thế nghe ngóng tung tích của hắn cũng không khó. Điền Thất dắt con chim đi đến nơi mà mọi người thường tụ tập dạo qua một vòng, biết được Trịnh Thiếu Phong đang ở lầu Bát Tiên uống rượu.

Đâu chỉ là uống rượu, hắn đều sắp cùng người ta đánh lộn.

Nguyên nhân tranh chấp tương đối phức tạp, tóm lại là bởi vì võ mồm không khoái trá, liền phát triển đến mức muốn động thủ, cuối cùng có một người đưa ra cách giải quyết hòa bình: Đánh bài đi!

Đặt cược không phải là tiền, hơn nữa Trịnh Thiếu Phong cũng nghèo đến nỗi không còn mấy đồng. Song phương ước định, người đánh cuộc thua phải nhận lỗi với đối phương, còn phải cởi truồng đi hai vòng trên phố Long Xương.

Khi Điền Thất đến lầu Bát Tiên, thì Trịnh Thiếu Phương đang vì tìm không được nhà đối diện mà ưu sầu. Hắn vừa thấy được Điền Thất cùng tiểu tổ tông họa mi trắng, trong lòng lập tức trào lên tình cảnh thua thê thảm như con chó mấy ngày trước, nghĩ đến đây tinh thần nhất thời chấn động, “Điền Thất, lại đây!”

Điền Thất đi qua, nghe Trịnh Thiếu Phong nói rõ ràng xong, nàng nhăn mày, “Đánh điếu bài cũng được, nhưng cho dù thắng hay thua ta cũng sẽ không cởi truồng.”

Mấy người chung quanh lập tức khinh thường, “Nhìn ngươi gầy như con gà đã làm lông, ở truồng cũng không ai thèm xem.”

Điền Thất cũng không để ý đến bọn hắn, mà ngồi xuống bàn đánh bài.

Trịnh Thiếu Phong là người có kinh nghiệm phong phú, nhưng hại là hại ở chỗ đầu óc của hắn không quá dùng được, cho nên Điền Thất cùng hắn cặp thành một nhà không hề sảng khoái như lúc cặp với Kỷ Chinh. Lúc nàng cùng với Kỷ Chinh hợp tác, hai người hết sức ăn ý, ra vài vòng bài là đại khái có thể đoán ra trong tay đối phương đều có cái gì, một ánh mắt liền biết đối phương cần ngươi ra cái gì, cứ như thế mà chơi hỏi có thể không thống khoái sao.

Còn tốc độ đầu óc của Trịnh Thiếu Phong thì hiển nhiên là không ở cùng một cái cấp bậc với Điền Thất. Hắn không chỉ làm không được ăn ý, mà còn ngẫu nhiên kéo cẳng. Điền Thất đành phải một mình chiến đấu hăng hái, một người chống ba người. May mắn là hai người còn lại cũng không có thông minh, cho nên nàng thắng cũng không tính là quá cố hết sức.

Vài vòng bài xuống dưới, Điền Thất và Trịnh Thiếu Phong hơn một chút.

Trịnh Thiếu Phong vui sướng hoa tay múa chân nói, không phải hắn không thắng bài qua, chẳng qua chưa từng bao giờ thắng được hả giận như bây giờ. Trịnh Thiếu Phong cười tít mắt xem bên thua ôm vẻ mặt khuất nhục nhận lỗi, còn nhắc nhở bọn họ muốn ở ngày nghỉ tới đây, vào lúc náo nhiệt nhất ở phố Long Xương cởi truồng, hắn còn phải sớm sớm đi tuyên truyền một chút tạo tạo thế mới được.

Hai người mặt xám mày tro bỏ đi.

Điền Thất sợ bọn hắn không chịu nhận nợ, nên nảy ra ý xấu, cao giọng hô: “Dám đánh cuộc dám chịu thua, quả nhiên là hán tử chân chính!”

Trịnh Thiếu Phong lập tức phụ họa, vừa cười hì hì vừa chụp vai Điền Thất, bị nàng gạt đi.

Lúc này, lại có một người ngồi ở bên cạnh bàn bài, hướng Điền Thất làm cái thủ thế “mời”, “Tại hạ muốn lĩnh giáo bài kỹ của vị tiểu huynh đệ này một chút.”

Điền Thất vừa nhìn, chỉ thấy người này mắt trong mi dài, mũi ưng môi mỏng, vừa xem liền biết không phải người bình thường. Thế là nàng ngồi xuống hỏi, “Xin hỏi tôn tính đại danh của huynh đài?”

Người kia sửng sốt, “Ngươi không biết ta?”

Điền Thất kỳ quái, “Không phải ngươi cũng là không biết ta sao?”

Hắn bị chặn họng được ngậm miệng, rồi nhìn về phía Trịnh Thiếu Phong.

Trịnh Thiếu Phong nói, “Cái này ah, để ta giới thiệu một chút, vị này là trưởng tử của lễ bộ thượng thư Tôn đại nhân, tên là Tôn Phiền, còn vị này, là Điền Thất, là ừm ờ… của Ninh vương gia,” Trịnh Thiếu Phong nháy mắt vài cái, “bằng hữu.”

Biểu cảm của Trịnh Thiếu Phong vừa tiện lại vừa phô trương, Tôn Phiền lập tức rõ ràng ý tứ của hắn, ánh mắt nhìn về phía Điền Thất nhiều mang theo một tia khinh miệt.

Điền Thất hướng Tôn Phiền chắp tay, “Tôn công tử, ta không bài bạc.”

Tôn Phiền lấy một nén vàng trong tay áo ra, đặt lên bàn.

Điền Thất đứng lên muốn đi.

Hắn lại quăng ra một nén vàng, “Còn có rất nhiều, thắng đều là của ngươi.”

Điền Thất giận tái mặt, nhíu mày nói, “Muốn chơi cũng được, ngươi trước tiên đi tìm một cái nhà đối diện đần giống như Trịnh Thiếu Phong rồi tính.”

Trịnh Thiếu Phong: “…”

Tôn Phiền quả nhiên từ trong đám quần chúng vây xem lôi một người ra. Bởi vì hắn tương đối tự phụ, cho nên tìm cái người này so với Trịnh Thiếu Phong có vẻ còn đần hơn một ít.

Điền Thất đột nhiên vỗ bàn, ánh mắt tàn nhẫn, “Ngươi đã muốn chơi, ta liền để cho ngươi chơi thống khoái. Nói trước, không thua sạch không cho phép đi.

Trịnh Thiếu Phong ôm trái tim dựa vào phía sau, nghĩ trong lòng hôm nay tên tiểu bạch kiểm này uống nhầm thuốc sao?

Tôn Phiền cũng bị kích thích ý chí chiến đấu, quyết đoán ứng chiến.

Mấy người quan chiến xung quanh nhao nhao tỏ vẻ, trận chém giết này thật sự là quá đặc sắc, thường thường là một bên tung chiêu hiểm thì tiếp theo sẽ là một chiêu dở tệ, sau đó tiếp tục là một chiêu dở hơn, rồi sau đó lại tới một chiêu cực tàn nhẫn… Thường là ác tới cùng hoặc là ngu tới cuối, đằng này ác một chút rồi lại đần, thực là hết sức mắc dịch.

Ngay lúc hai cao thủ có lực lượng ngang nhau đang quyết đấu thì quyết định thắng hay bại của bọn họ chính là xem xem đồng đội của bọn họ người nào ngu hơn heo. Lúc này giá trị của Trịnh Thiếu Phong rốt cuộc đã thể hiện đi ra, bởi vì cùng là heo nhưng đối thủ của hắn so với con heo còn ngu hơn nhiều.

Tiền trên người của Tôn Phiền từng chút từng chút ít đi, rốt cuộc, vào lúc hắn thua sạch tiền thì hắn đành vô lực dựa vào ghế, buông thõng tay, thản nhiên thừa nhận, “Ta thua”.

“Ngươi còn chưa có thua sạch.” Điền Thất nhắc nhở hắn.

Tôn Phiền cười khổ, “Thực sự đã thua sạch.”

“Còn có quần áo.”

“…”

Tôn Phiền phát hiện, tiểu tử này thuần túy là muốn xem hắn trần truồng đi ra ngoài. Hắn cười được có chút ngả ngớn, ngó Điền Thất, “Không phải là ngươi muốn nhìn ta cởi quần áo sao, cần gì phải phiền toái như thế. Ngươi muốn ta cởi, ta tự nhiên sẽ cởi.”

“Vậy ngươi cởi đi, cởi sạch rồi từ đây đi ra ngoài.”

“…” Tôn Phiền không nghĩ đến chính mình trêu chọc người khác không được trái lại còn bị người nọ tiếp chiêu, hắn lạnh nhạt đứng lên, “Cáo từ.”

Điền Thất lầm bầm lầu bầu nói, “Nếu thực sự là nam tử hán gì gì đó, dám chơi thì dám chịu chứ.”

“Ngươi —!”

“Ta thế nào? Ta nói sai sao?” Điền Thất nhíu mày cười, “Nếu như ngươi có gan, lại cùng ta chơi một ván, hai người chúng ta một ván định thắng thua. Thắng, lấy lại tiền; thua, cởi sạch quần áo đi từ đây về nhà. Ngươi dám không?”

Tôn Phiền ngồi lại xuống bàn, “Chơi thì chơi!” Không người kéo chân sau, hắn có thể nhiều mấy phần thắng hơn.

Bởi vì là một đối một, phòng ngừa chuyện dễ dàng đoán được bài, nên bọn họ dùng là hai bộ bài, rồi chỉ chọn một nửa trong đó. Lúc này phải có ít nhất một nửa là dựa vào vận may.

Hôm nay vận may của Điền Thất đúng là không tệ, cho nên vẫn là nàng thắng.

Tôn Phiền ở trước mặt bao người cởi sạch chỉ còn lại mỗi quần lót, mặt đỏ bừng bừng hầm hầm nhìn Điền Thất, “Ngươi chờ đó!”

“Ta cứ không chờ đó.” Điền Thất đáp.

“…” Tôn Phiền nổi giận gầm lên một tiếng, rồi như một làn khói chạy xuống lầu.

Trịnh Thiếu Phong cuối cùng cũng tỉnh lại đây, bắt đầu lo lắng, “Cha của hắn tốt xấu gì cũng là trọng thần nội các, ngươi không sợ đắc tội hắn sao?”

“Ta sợ gì nha, cho dù là cha hắn cỡ nào đi nữa, gặp được chủ tử của ta không phải là cũng phải quỳ lạy thôi.”

Trịnh Thiếu Phong nghĩ nghĩ thấy cũng đúng là như thế, Ninh vương gia là hoàng thân quốc thích, là đệ đệ ruột thịt của Hoàng thượng. Không cần biết giữa hai huynh đệ có hiềm khích gì, người ngoài cũng không dám không đem Ninh vương để vào mắt.

Đang nghĩ đến Ninh vương, Ninh vương liền xuất hiện.

Kỳ thật Kỷ Chinh đã sớm đến, chẳng qua bên này chém giết được quá kịch liệt, nên hắn liền trốn ở trong đám người vây xem, vì vậy Điền Thất và Trịnh Thiếu Phong đều không có chú ý đến hắn. Mắt thấy mọi người đều tán đi, hắn mới đi lên phía trước, cười nhìn Điền Thất, “Ngươi chán ghét Tôn Phiền?”

Một câu liền trúng, Điền Thất sảng khoái thừa nhận, “Cũng không biết vì sao, ta vừa thấy hắn liền muốn quạt cho hắn một cái tát.”

Kỷ Chinh liền an ủi nàng, “Sẽ có cơ hội.”

Trịnh Thiếu Phong cảm thấy cách nghĩ của hai người này quá kích thích, thế là rẽ đề tài khác, kêu Điền Thất tới đếm tiền. Điền Thất đem tất cả giấu vào trong túi áo của mình, rồi đưa chim họa mi trả lại cho Trịnh Thiếu Phong.

Hai bên đều tỏ vẻ rất vừa lòng.

Lúc này, Trịnh thủ phụ phái người tới tìm Trịnh Thiếu Phong, bởi vì nghe nói hắn ở trong lầu Bát Tiên gây sự, cho nên muốn hắn phải nhanh đi về.

Trịnh Thiếu Phong đầy mặt đau khổ bị xách đi, còn Điền Thất và Kỷ Chinh kêu lại một bàn đồ ăn.

Điền Thất thắng tiền, thành ra vô cùng hào phóng, “Dùng bữa dùng bữa, bữa này ta mời.”

Kỷ Chinh cũng không khách khí, kêu mấy món ăn đặc sản của tiệm cơm này. Hắn chọn cho Điền Thất và bản thân mỗi người một phần canh cá, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Điền Thất nhớ đến nghi vấn lúc trước của mình, rồi nhìn người trước mắt. Tiểu vương gia có kiến thức rộng rãi, nhân phẩm cũng đáng tin, lại sẽ không ở trước mặt Hoàng thượng mật báo, thật sự là một người giải đáp cực tốt.

Thế là Điền Thất nói, “Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.”

“Mời nói.”

“Ngươi biết quy đầu là cái không?”

Kỷ Chinh thất thủ đem canh cá đổ xuống bàn.

Điền Thất vội vàng kêu tiểu nhị tới lau bàn đổi chén đũa, nàng có chút không yên tâm nói, “Không biết cũng không sao, chuyện này cũng không có gì.”

Làm sao sẽ không biết…

Mặt Kỷ Chinh hơi đỏ lên, nghĩ nghĩ, hỏi lại, “Vì sao ngươi lại hỏi vấn đề này?”

Điền Thất liền đem chuyện Hoàng thượng nổi điên cách đó mấy ngày nói ra.

Kỷ Chinh nghe xong, mặt lại đỏ hơn mấy phần. Hắn nghĩ trong lòng, cho dù hắn không nói với Điền Thất, thì Điền Thất cũng sẽ đi hỏi người khác.

Thế là Kỷ Chinh mấp mô trắc trở giải thích cho Điền Thất.

Điền Thất cũng đi theo đỏ mặt.

Nàng là đứa bé gái, mười một tuổi liền vào cung làm thái giám, không có ai dạy cho nàng kiến thức sinh lý vỡ lòng. Các thái giám tán gẫu cũng không tán tới mấy thứ này, cho nên nàng chỉ biết nam nhân so với nữ nhân có nhiều hơn một cái tiểu đệ đệ, còn tiểu đệ đệ có hình dạng thế nào, cấu tạo ra sao, thì nàng một mực không biết.

Hiện tại nghe được Kỷ Chinh giải đáp, thiên tính của con gái liền làm cho nàng đỏ mặt thật sự triệt để.

Làm sao bây giờ, xấu hổ chết được! Còn ở trước mặt Hoàng thượng nói nửa ngày! Còn nơi nơi đi hỏi!

Điền Thất xấu hổ và giận dữ khó đương, cúi đầu không nói một lời, khẩn trương bẻ ngón tay. Kỷ Chinh thấy hắn như vậy, có chút mềm lòng, lại có chút đau, còn có chút tình tự nói không rõ ràng.

Dù sao hai người đã là vô tâm ăn cơm, tiếp tục ngồi nữa cũng lúng túng, Kỷ Chinh liền cùng Điền Thất đi ra.

Trên đường, mặt của hai người đều đỏ bừng, giống như là một cặp cà chua đang di động vậy, người bình thường chỉ cần nhìn bọn hắn một cái là lập tức sẽ nhận định hai người này chắc chắn đã làm hoạt động gì đó không thể gặp người.

Điền Thất cứ như thế hồi cung. Sau khi trở về, tiểu thái giám ở cửa cung Càn Thanh nói với nàng, sư phụ nàng tới tìm nàng đến mấy lần, nói rằng có chuyện trọng yếu muốn nói với nàng.