Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Chương 97: Bí mật của hắn



Đối với thái độ đột nhiên chuyển biến của Kỷ Chinh, Điền Thất rất là nghi hoặc, rồi lại có chút sợ hãi khi gặp được lời cầu yêu. Nàng nghĩ không ra vì sao hắn lại trúng ý nàng, bởi vì đủ loại nguyên nhân, sau khi hắn biết nàng là nữ nhân thì số lần bọn hắn gặp nhau thật ra không hề nhiều, chuyện lâu ngày sinh tình khẳng định là không có.

Cho dù nói thế nào đi nữa, tâm ý của nàng đã biểu đạt được rất rõ ràng. Dưới bầu trời này nơi nào không có cỏ thơm, nàng cảm thấy Kỷ Chinh khẳng định sẽ không một lòng một dạ nhất quyết treo cổ trên cái cây méo xẹo là nàng. Ít nhất thì nàng chính là hi vọng như vậy.

Mỗi lần Kỷ Hành bị Thái hậu thả ra đều chạy đi tìm Quý Chiêu. Hôm nay hắn bị Quý Chiêu công khai thổ lộ trước mọi người, hắn vui sướng giống như là đang đi trên mây, cưỡi gió đạp sóng mà chạy, mấy thị vệ giấu trong đám người bảo vệ hắn thiếu chút nữa đuổi không kịp. Khinh công của Hoàng thượng thật là —– tuyệt.

Quý trạch đã bị Kỷ Hành phái đầy đủ người ngựa tới trông coi, trước đó hắn còn ra một mệnh lệnh: Bất kỳ ai, nhất là nam nhân, không có Quý Chiêu cho phép đều không được đi vào Quý trạch. Nhưng có một vài người bị Kỷ Hành xếp vào “Danh sách không được Quý trạch hoan nghênh”, dù cho có sự cho phép của Quý Chiêu, cũng không thể đi vào, ví dụ như Ninh vương gia Kỷ Chinh.

Kỷ Hành đi vào Quý Trạch, hắn vốn có một bụng lời ngon tiếng ngọt muốn nói cùng Quý Chiêu, nhưng mà khi hắn thấy được nàng đứng ở dưới cây hoa mai nhìn hắng mỉm cười thì hắn đột nhiên phát hiện thật ra nói cái gì đều không quan trọng. Hắn và nàng đều yêu mến lẫn nhau, tâm ý tương thông, bất kỳ ngôn ngữ nào vào lúc này đều là dư thừa, không bằng không nói. Hắn đi qua kéo lấy tay nàng, nghĩ nghĩ, cười nói, “Chờ ta tới cưới nàng.”

“Vâng!”

***

Tình yêu của Kỷ Chinh khiến cho Quý Chiêu có chút lúng túng, bởi thế gần đây nàng tận lực ngăn ngừa cùng hắn gặp mặt.

Ví dụ như khi Quý Chiêu ở Bát Phương Thực Khách chuẩn bị một bữa tiệc đón gió cho Trịnh Thiếu Phong thì nàng không có mời Kỷ Chinh.

Bình thường quân sĩ đi lính ở biên ải không có mệnh lệnh thì không thể tự tiện rời đi, càng không thể quay về Kinh thành. Nhưng mà ai kêu Trịnh Thiếu Phong là con ông cháu cha làm chi. Quan trọng nhất là nương của hắn thật sự nhớ hắn quá, nhiều lần mang theo quần áo thức ăn muốn đi Tuyên phủ thăm con trai, đem Trịnh thủ phụ chọc tức đến nhức đầu, Trịnh Thiếu Phong lập tức thừa dịp sắp hết năm, trở về nhà một hồi. Mặt khác có một cái lý do thúc giục hắn quay về, chính là cái chuyện “Điền Thất đột nhiên biến thành nữ nhân”. Suy nghĩ tới liền thấy rất là đáng sợ có được không, một người anh em tốt của mình tự nhiên biến thành nữ nhân! Thế giới này thật là làm cho người ta thiếu thốn cảm giác an toàn!

Ngày thứ hai sau khi hồi kinh, Trịnh Thiếu Phong tìm đến Đường Thiên Viễn, giáp mặt nghe hắn kể lại quá trình “Điền Thất biến nữ nhân”. Trịnh Thiếu Phong mới phát hiện, hắn thế nhưng còn bỏ qua cái mắc xích trọng yếu là “Điền Thất biến thái giám”. Cũng là nói, toàn bộ quá trình chuyển biến thân phận của Điền Thất là “Nam nhân —- Thái giám —- Nữ nhân”, ít nhất từ bên ngoài xem, thì chuyện này càng giống như là một vụ phẫu thuật chuyển giới, quả thực quá biến thái. Trịnh Thiếu Phong vừa cảm thấy buồn nôn, vừa vui mừng vì Điền Thất chắc chắn là một nữ nhân, chứ không phải là vì cắt đứt chym nhỏ mới biến thành nữ nhân. Bất quá, thằng nhóc kia, à không, cô nương kia thế nhưng dám vì ám sát Trần Vô Dung mà một mình đóng giả thái giám vào cung, cũng thực là một anh hùng!

So với Trịnh Thiếu Phong thì Đường Thiên Viễn bình tĩnh hơn nhiều, bởi vì sự chấn kinh của hắn đã qua. Ban đầu nghe nói chuyện này thì hắn cũng thấy không thể tưởng tượng nổi, những chuyện hắn biết tới dù sao cũng nhiều hơn Trịnh Thiếu Phong rất nhiều, trước sau liên hệ lại với nhau, liền biết chuyện này không phải giả. Thế là Đường Thiên Viễn ở một bên cảm thán vận mệnh của Quý Chiêu không tốt, một bên lại cảm khái nàng có dũng có mưu, tự nhiên không cần nói tới.

Hiện tại, hai người này đang ngồi trong nhã gian của Bát Phương Thực Khách, ngây ngốc mà nhìn Quý Chiêu ăn mặc nữ trang. Cô nương này quá xinh đẹp, đang cười mỉm chi nhìn bọn hắn. Đường Thiên Viễn và Trịnh Thiếu Phong đều có chút ngại ngùng. Dù sao trước kia đem cô nương người ta làm anh em chung sống, chuyện kề vai sát cánh làm qua không ít, bây giờ nhớ lại, tất cả đều là cử động thuộc về “Phi lễ chớ động”, thực là nên đánh.

Ngược lại là Quý Chiêu, tự nhiên thanh thản, trước là bưng chén rượu lên nói, “Lúc trước thân không tại mình, nên có nhiều điều giấu giếm các ngươi, hai vị huynh đệ là người lớn không chấp lỗi người nhỏ, ta trước xin bồi cái không phải với hai vị, tự phạt ba chén.” Nói xong, quả nhiên uống cạn ba chén rượu.

Cô nương người ta đều như vậy, đại nam nhân có nói gì nữa thì đều là già mồm, thế là quyết đoán bưng rượu lên cùng uống.

Trịnh Thiếu Phong là người rộng lòng, nói trắng ra là, trí lực của hắn không đủ để chèo chống cho hắn nghĩ đông nghĩ tây, thế là sau vài chén rươu vào bụng, hắn rất tự nhiên tiếp thu chuyện “Điền Thất là cô nương”, rồi bắt đầu nói với hai người về cuộc sống của mình ở Tuyên phủ. Tuyên phủ tuy là không có phồn hoa như Kinh thành, nhưng cũng là nơi xung yếu liên tiếp nam bắc và đông tây, khách thương tập hợp, tự có riêng ý vị của nó. Lúc trước hay có thổ phỉ chạy đến gần chợ ăn cướp phiền nhiễu dân chúng, Trịnh Thiếu Phong chuyên môn cùng Sở tướng quân đánh cướp thổ phỉ, đem thổ phỉ Mông Cổ xung quanh Tuyên phủ bức được gần như cùng đường bí lối. Quý Chiêu cũng không quản lời hắn có bao nhiêu thành phần khoác lác, nghe được say sưa ngon lành.

Trịnh Thiếu Phong nói nói liền nói đến tình địch của mình, chính là người tên là Nghê Thế Tuấn kia. Hắn theo thường lệ muốn ở trước mặt bạn tốt châm chọc Nghê Thế Tuấn một chút. Quý Chiêu vô cùng tò mò, nàng hỏi, “Phụ thân của Nghê Thế Tuấn rốt cuộc là ai? Có gốc gác thế nào?” Gì đức gì năng được đến Hoàng thượng lọt mắt xanh quan tâm đến thế?

“Cha hắn tên là Nghê Tùng, là người thế nào không biết nữa. Chỉ biêt đã sớm chết.”

“Chết lúc nào vậy? Vì sao mà chết?”

“Để ta nhớ xem, ta nghe người ta nói qua, hình như là… Tháng mười năm Thuần Đạo thứ hai mươi ba… Hai mươi lăm tháng mười? Nguyên nhân chết có chút buồn cười: Vợ cả và tiểu thiếp của Nghê Tùng cãi nhau, động đến binh khí, Nghê Tuần tiến lên khuyên can, không cẩn thận bị vợ hắn ngộ thương, lúc ấy liền bất tỉnh. Khi đại phu tới thì đã đứt khí rồi.”

“…”

“…”

Chết kiểu này rõ là… Thật không biết nói cái gì nữa. Thôi, người chết lớn nhất.

Trịnh Thiếu Phong liền cảm thán, “Cho nên nói nam nhân không cần đặt quá nhiều nữ nhân trong nhà, loạn.”

Hai tên lưu manh bắt đầu nói khoác không ngượng thảo luận cái vấn đề có nên nạp thiếp này hay không. Quý Chiêu nghĩ thầm, nhiệm vụ thiết yếu của các ngươi chính là đem nàng dâu cưới tới trước cái đã…

Bất quá… Quý Chiêu chống trán, nhíu mày trầm tư. Nàng luôn cảm thấy ngày Nghê Tùng chết hình như có chút đặc biệt, đặc biệt chỗ nào đâu? Năm Thuần Đạo thứ hai mươi ba chính là năm mà gia đình nàng gặp biến cố, phụ thân bãi quan bị bắt vào tháng mười một. Ngày hai mươi lăm tháng mười một vừa lúc là sinh nhật của mẫu thân nàng, ngày đó nàng đang làm gì nha?

A, đúng rồi. Tuy rằng những năm qua phụ thân của nàng đều luôn chúc mừng ngày sinh của mẫu thân, nhưng mà ngày đó cũng không biết sao, phụ thân có vẻ như có chút không tập trung tinh thần. Khi đó nàng còn nhỏ nên không hiểu chuyện, tuy vậy cũng có thể cảm giác được phụ thân hình như là đang nghĩ về chuyện khác. Sau đó đâu? Ban ngày coi diễn kịch, buổi tối phụ thân không có tới bồi mẫu thân. Nàng và đệ đệ còn cho rằng phụ mẫu cãi nhau, thế nên một đứa ở lại dỗ mẫu thân, một đứa thì đi dỗ phụ thân. Đệ đệ đi thư phòng tìm phụ thân, nhưng rất nhanh đã bị đuổi trở về. Nàng hỏi đệ đệ phụ thân nói gì, lúc ấy đệ đệ trả lời thế nào nhỉ?

—— “Phụ thân tự mình đứng ở trong sân ngắm trăng, lầm bầm lầu bầu nói gì mà ‘Thành bại ở hành động này’. Phụ thân thấy ta, không chờ ta nói chuyện liền đuổi ta đi về.”

Ngày đó Quý Chiêu không thấy có gì, sớm sớm đi ngủ mất. Hiện tại nghĩ tới thật là kỳ quái, ngày đó rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì đâu? Vì sao phụ thân lại nói “Thành bại ở hành động này”? Ông ấy đang lo lắng chuyện gì? Sau lại việc thành hay bại?

Lúc ấy phụ thân đã là người đứng đầu ở phủ Chiêm Sự, chuyện bình thường sẽ không khiến ông ấy nôn nóng như vậy, chuyện mà ông ấy quan tâm nhất không ngoài trữ vị của Thái tử.

Vậy phải chăng chuyện này có liên quan tới Thái tử, lại có liên quan gì?

Phải chăng là có liên quan tới Nghê Tùng? Là loại liên quan thế nào?

Quý Chiêu đem mấy nhân vật này cùng thời gian liên hệ lại với nhau, trong đầu đột nhiên sáng trưng, sáng tỏ thông suốt.

Nghê Tùng tuy rằng chỉ là một võ quan chính lục phẩm nho nhỏ, nhưng Ngũ thành binh mã tư chưởng quản trị an của cả Kinh thành, xem như là một phần lực lượng võ trang không nhỏ. Bởi vì quân đội đóng giữ kinh đô và vùng lân cận đều đóng quân ở ngoài thành, cho nên đêm đó khi cửa thành đóng kín thì ngăn cách hoàng thành ra, binh lực duy nhất trong Kinh thành chính là Ngũ thành binh mã tư. Bộ phận binh sĩ này so với quân đội ngoài thành mà nói, không khác gì con kiến với con voi, nhưng mà voi không vào được thành, con kiến có thể ở trong thành hoạt động tự do.

Trong thành Tử Cấm có một bộ phận thị vệ, nhưng nhân số trái ngược với Ngũ thành binh mã tư, ít càng thêm ít.

Đây là loại khái niệm gì đâu? Nếu như Thái tử có thể nghĩ đến biện pháp khiến cho cửa thành Tử Cấm mở ra một cổng vào ban đêm, để cho Nghê tùng dẫn dắt Nhất thành binh mã tư mà hắn chưởng quan đánh vào trong Hoàng cung, một phát tiêu diệt đảng phái Trần Vô Dung, bức bách Hoàng đế thoái vị —- đây là chuyện hoàn toàn có khả năng!

Chuyện này phiêu lưu cực lớn, nhưng kết quả cũng cực kỳ có lực hấp dẫn. Lấy sự hiểu biết của Quý Chiêu với Kỷ Hành, hắn quả thật dám làm ra loại chuyện này. Đến lúc đó Nghê Tùng này chính là đại công thần hộ giá, một khi thành công, công danh lợi lộc thật là như trò chơi.

Đứng dưới góc độ của Thái tử mà suy nghĩ, có lẽ hắn cũng không thể không làm như vậy. Năm Thuần Đạo thứ hai mươi ba, trước khi tiên hoàng băng hà hai năm, chính là lúc mà đảng phái Trần Vô Dung càn rỡ nhất. Nếu Thái tử không chủ động ra tay, chỉ sợ ngày sau liền phải chắp tay giao giang sơn vào tay người khác.

Chuyện này không phải chuyện nhỏ, cho nên phụ thân nàng mới sẽ khẩn trương như thế. Tối hôm đó ông ấy hẳn là vẫn đang chờ Thái tử phát ra tín hiệu.

Chỉ đáng tiếc, sau đó cái gì cũng không đợi đến.

Thật là người định không bằng trời định, Nghê Tùng thế nhưng cứ vậy mà chết. (Anh Hành ảnh hẻo dễ sợ ))))

Thái tử là một người nhớ tình cũ, Nghê Tùng là thủ hạ cũ của hắn, tất nhiên cũng là người được hắn tín nhiệm cực kỳ. Bởi vậy chuyện này tuy vì Nghê Tùng chết mà thất bại, nhưng sau khi Thái tử lên ngôi, vẫn luôn lưu tâm chiếu cố hậu nhân của Nghê Tùng.

Khi đó người biết chuyện này rất ít, đây mà may mắn trong bất hạnh. Miệng của bọn họ đều rất kín, cho nên trận kế hoạch đoạt cung này tuy thất bại, lại vẫn chưa lộ tin tức ra.

Không, hẳn là vẫn bị lộ ra. Đây là lý do vì sao sau khi phụ thân của nàng bị phán lưu đày xong, Trần Vô Dung lại trăm phương ngàn kế muốn bắt ông ấy trở về. Bản thân Thái tử làm việc cẩn thận chu đáo, nhân vật mấu chốt là Nghê Tùng lại chết, Trần Vô Dung hoài nghi Thái tử đoạt cung, nhưng tìm không đến chứng cứ, nên mới đi bắt người có khả năng biết chân tướng nhất. Hắn cần phụ thân của nàng làm chứng. Cho nên Phương Tuấn hết lần này đến lần khác cường điệu, muốn “Bắt sống”.

Như thế, tất cả mọi chuyện đều giải thích được thông.

Nhưng mà vẫn có một vấn đề không rõ: Tới cùng là ai, muốn giết phụ thân của nàng?
— QUẢNG CÁO —