Bé Khóc Nhè Omega Của Đại Lão Rất Giỏi Làm Nũng

Chương 50: Chân chính đánh dấu, thành kết! An An, sinh cục cưng cho tôi đi



Cả người An Lê ướt đẫm, rõ ràng nhiệt độ cơ thể rất lạnh lẽo, nhưng mà sắc mặt vẫn luôn ửng hồng, hai mắt đẫm lệ mông lung, bộ dáng rõ ràng là vừa chịu ấm ức rất lớn.

Nếu không phải có người xông vào, nếu không phải Trần Thừa Phong đến nhanh như vậy, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì...

Cậu không dám tưởng tượng...

"Em không... không bị cậu ta chạm vào, tiên sinh đừng không cần em... huhu..." Bộ dáng tủi thân cực kỳ làm Trần Thừa Phong đau lòng muốn chết.

Đây chính là bé cưng mà hắn không nỡ chạm vào dù chỉ một chút! Thế mà ở trường lại có thể xảy ra loại chuyện này! Trần Thừa Phong tức giận tới mức bàn tay run rẩy, hận không thể giết chết hai người kia, nhưng trong mắt hắn, An Lê mới là ưu tiên số một.

Cậu rúc vào lòng Trần Thừa Phong, thân thể run rẩy, khó chịu luôn đòi hôn, sợ Trần Thừa Phong ghét bỏ cậu.

Cảm giác không an toàn này là có từ nhỏ, hèn mọn từ trong xương cốt, không phải do cậu, cậu tủi thân khóc thút thít, làm trái tim Trần Thừa Phong đau nát.

Sợ Trần Thừa Phong không cần cậu, sợ bị người khác đánh dấu, sợ alpha của mình không phải tiên sinh. Đây mới là người cứu cậu ra biển khổ, chỉ có thể là hắn, cũng cầu mong là hắn... Chuyện vừa rồi đã làm bé con của hắn hoàn toàn sợ hãi.

"An An, đừng sợ, được không? Tôi đây, bé cưng, tôi đây..." Hắn vuốt ve khuôn mặt của bé cưng, cậu luôn bị thương trước mặt hắn, làm hắn tan nát cõi lòng.

An Lê ngoan ngoãn gật đầu, lông mi xinh đẹp nhăn lại, cơ thể cậu nóng bỏng khó chịu, cắn môi dưới hằn cả vết răng, sắc mặt ửng hồng bất thường, giống như có hàng trăm hàng vạn con kiến đang thi nhau gặm cắn xương tủy cậu.

Hắn nâng mặt An Lê, hôn hôn cánh môi hơi lạnh của cậu, nếm được vị sữa nhàn nhạt, rất muốn ăn luôn cậu.

Cậu muốn nằm im, nhưng lại không làm được, đầu ngón tay không khống chế được xé rách quần áo trên người, không khống chế được mà thở hổn hển, miệng lẩm bẩm gọi tên Trần Thừa Phong.

"Tiên sinh,... tiên sinh cứu em với..."

Nhiệt độ trong xe dần tăng cao, tài xế là một beta, tuy là không ngửi được mùi pheromone, nhưng cũng biết phi lễ chớ nhìn, chầm chậm nâng tấm ngăn lên.

Không gian trong không gian cũng đủ cho hai người làm, chỉ là hôm nay An Lê hoàn toàn động dục, trong xe cũng không phải một nơi lý tưởng, dần dần câu lên ham muốn tình dục, mang theo mùi hương dụ hoặc.

Mùi sữa từ từ tràn ra, An Lê khó chịu rầm rì lôi kéo quần áo của mình, lộ ra một mảng ngực lớn, vừa nhìn liền muốn hôn hai cái, bây giờ chính cậu cũng không biết rốt cuộc bản thân mê người đến mức nào.

Cậu bị Phương Lâm hạ thuốc vào đồ ăn, nhiệt độ cơ thể không thể hạ xuống, cậu khó chịu rầm rì, "Tiên sinh, tiên sinh... huhu... em khó chịu quá...". Đam Mỹ Sắc

"Về đến nhà ngay thôi, em ngoan một chút được không, bé cưng... em đừng như vậy, nếu không tôi sẽ muốn em ở đây mất..." Trần Thừa Phong cũng rất nhẫn nhịn, hắn mà cứ như vậy, chỉ sợ bản thân cũng không nhịn nổi nữa.

Món điểm tâm ngon miệng đang ở trước mặt hắn, lâu như vậy, hắn cũng rất muốn ăn, nhưng mà tình huống hiện tại như vậy.

An Lê như chú cá nhỏ mắc cạn, ôm cổ Trần Thừa Phong, tùy tiện đốt lửa trên người hắn, không biết nếu cứ làm như vậy sẽ phải nhận hậu quả gì.

"Còn không nhanh chóng rời khỏi đây!" Trần Thừa Phong ra lệnh cho tài xế phía trước lái nhanh lên, An Lê đã sắp không chịu nổi đến khi về nhà.

Cậu nằm trong ngực hắn cũng không chịu an phận, cơ thể ẩm ướt kề sát quần áo trên người hắn, làm hắn khó chịu, cảm thấy dính dính không thoải mái, hắn muốn cởi ra.

Đầu óc mơ hồ, cậu nghĩ đến một chuyện, cậu muốn trở thành omega của tiên sinh, muốn bị hắn đánh dấu, muốn hắn hôn môi... Cái gì cũng muốn, cái gì cũng thích, chỉ cần là Trần Thừa Phong là được.

Chiếc xe phóng như bay trên đường, để lại âm thanh động cơ.

An Lê khó mà tiếp thu nổi, miệng vẫn luôn kêu nóng, nhưng mà cơ thể lại lạnh lẽo, nằm trong ngực Trần Thừa Phong cũng không thành thật, sớm đã bị pheromone tra tấn không chịu được.

Có thể giữ vững ý chí của mình dán lên người Trần Thừa Phong, hẳn đã là biểu hiện kiên cường nhất của An Lê, cảm giác như bị hàng trăm con kiến kiến gặm cắn khiến cậu rất khó chịu, đốt lửa trên người Trần Thừa Phong, hắn thở phì phò, bản thân cũng khó chịu, không nhịn được.

"Bé cưng, tôi cắn nhẹ một chút, để em không phải khó chịu như vật nữa được không?" Hắn nhẹ giọng dò hỏi.

Cánh môi An Lê còn đang mơn trớn bên môi Trần Thừa Phong, đáp lời, "Vâng... huhu... vâng ạ, tiên sinh cắn em đi, mau cắn em... huhu..."

Cậu khó chịu, thân thể cũng mềm nhũn, nhưng vẫn cứ bị pheromone chi phối mà ngồi lên đùi Trần Thừa Phong, hóa ra học cách hôn môi, đến giờ cũng có thể dùng tới.

Bình thường hôn môi đều là Trần Thừa Phong chủ động, sẽ bắt nạt người ta đến không thở nổi, lần này An Lê không chịu được, cậu muốn pheromone trên người Trần Thừa Phong, muốn mùi hương của alpha nhà mình...

"Ưm..." An Lê rên một tiếng.

Trần Thừa Phong giữ đầu cậu, nhẹ nhàng cắn lên tuyến thể sau cổ, pheromone lãnh tùng được rót vào, làm An Lê suýt chút nữa thì ngất đi.

Không biết Phương Lâm đã cho loại thuốc gì, nhẹ nhàng đánh dấu, ký hiệu tạm thời đều không dùng được, ngược lại An Lê vì bị cắn, trong thân thể có pheromone của alpha nên càng thêm khó chịu, huyết dịch hỗn loạn.

Khó chịu cắn môi dưới, dường như đã cắn nát đôi môi tái nhợt, rầm rì nói không đủ, mỗi một câu đều đánh vào lý trí Trần Thừa Phong...

An Lê nói, "Tiên sinh... ưm... không đủ... ngài cắn thêm mấy cái được không?"

Tơ tình ấm áp phảng phất như có thể thiêu đốt hai người họ, hô hấp của An Lê bị hơi thở nóng rực đoạt đi, đôi môi mềm mại nóng bỏng gắt gao áp bách cậu, trằn trọc cọ xát tìm cách tách miệng cậu ra.

"Nếu còn câu dẫn tôi, lát nữa tôi sẽ không thương em nữa đâu, tôi còn muốn thương em, nhưng tôi thấy em bây giờ... rất muốn bị đau." Hắn khan giọng nói, nỗ lực nhẫn nại.

Tay phải đột nhiên nâng gáy An Lê, tay trái chặn ngang ôm chặt cậu, cả người dán sát ngăn chặn An Lê, đảo khách thành chủ khống chế cậu dưới thân, đầu lưỡi cạy môi cậu thăm dò, trong miệng toàn là hương vị nam tính, mùi lãnh tùng nhàn nhạt, môi lưỡi mềm dẻo lại có dục vọng chiếm hữu cực mạnh...

"Ưm..." An Lê bị chặn lại, Trần Thừa Phong tiến công làm cậu không ngờ tới.

Hai người đối mặt với nhau, câu dẫn của cậu trong mắt Trần Thừa Phong chỉ là trò trẻ con, chỉ cần đè cậu dưới thân, ai là người chiếm ưu thế, liếc mắt một cái là biết.

"Tôi cắn em đấy, ngoan một chút." Trần Thừa Phong uy hiếp nói.

"Huhu..."

Trần tiên sinh không phải là đang bắt nạt người ta sao? Vừa rồi còn đau lòng cậu, bây giờ lại làm cậu khó chịu.

Lần đánh dấu tạm thời này cũng không giúp cậu khá hơn, ngược lại bởi vì cảm nhận được pheromone của alpha nên càng thêm khó nhịn, giây tiếp theo liền muốn bốc cháy, nóng...

Hắn vội vàng ôm người vào nhà, quản gia Lý vừa thấy liền biết là chuyện gì, tự nhiên lui ra ngoài.

Giường lớn mềm mại, An Lê bị ném lên, ngay sau đó Trần Thừa Phong liền đè xuống, hai người trên giường trông như một hải đảo, chỉ có hai người bọn họ sắp phải lên bờ.

An Lê khó chịu nói, "Tiên sinh, em khó chịu quá à... Em rất sạch sẽ, cậu ta không chạm vào em, tiên sinh đừng ghét bỏ em được không..."

Đầu ngón tay túm lấy góc áo Trần Thừa Phong năn nỉ, bộ dáng cầu xin hèn mọn khiến người ta đau lòng, Trần Thừa Phong cảm thấy bảo bối mình nâng trong lòng bàn tay không nên khiến người ta đau lòng như vậy.

Một omega mềm mại cầu xin mình đánh dấu em ấy, Trần Thừa Phong sao có thể cự tuyệt? Hắn dùng đùi giam cậu lại, "An An, từ nay về sau, em sẽ không thể hối hận, em chính là người của tôi..."

Hôn từ cái trán, đến chóp mũi, lại đến cằm, từng chút một hôn xuống phía dưới...

Hắn dùng lưỡi thăm dò khoang miệng An Lê. Động tác cẩn thận, chậm rãi, mềm nhẹ xen vào, chạm như không chạm, sinh ra một loại cảm giác thân mật đặc biệt, An Lê run rẩy khó nhịn, alpha của cậu sắp đánh dấu hoàn toàn cậu rồi...

"Tiên sinh, cứu em... cứu em với..."

Cậu cầu cứu, chỉ có tiên sinh mới có thể cứu cậu, người có thể đưa cậu thoát khỏi sinh hoạt đen tối, có thể cứu cậu từ biển khổ tình nhiệt, chỉ có Trần Thừa Phong! Chỉ có Trần Thừa Phong! Chỉ có tiên sinh trong lòng cậu, người duy nhất cậu có thể dựa vào thôi...

"An An, thả lỏng, để tôi tới cứu em, cứ giao hết cho tôi..." Âm thanh dỗ dành ở bên tai An Lê, càng giống như ma quỷ dụ dỗ Adam Eva ăn trái cấm ma quỷ, khiến An Lê hoàn toàn yên tâm.

Cánh tay ôm lấy cổ Trần Thừa Phong, hoàn toàn giao bản thân cho hắn.

Dưới tấm chăn có hai người, nước mắt An Lê làm chăn gối ướt sũng, tiếng khóc cùng tiếng thở dốc, dai dẳng từ buổi chiều mãi cho đến đêm khuya cũng không dừng lại...

Triền miên mấy hồi, đã là đêm khuya, Trần Thừa Phong làm cho người ta mềm thành vũng nước, không nhúc nhích nổi, ngất đi rất nhiều lần, toàn thân không có một chỗ nào lành lặn.

Hắn muốn để người ngủ thoải mái một chút, nhưng khi bế cậu đi tắm rửa, An Lê mềm mại, sức lực ôm cổ hắn cũng không có, từ cầu xin cắn cầu xin đánh dấu biến thành không cho tiến vào, xin hắn buông tha, chỉ là những thứ này không có tác dụng gì.

Dù sao cũng nói phải cho cậu ăn đau một chút, sao có thể buông tha?

Đôi môi bị Trần Thừa Phong hôn có hơi hồng lên, cậu như bé thỏ con bị bắt nạt, lỗ tai yếu ớt rũ xuống, không đứng dậy được, khóc đến khàn cả giọng.

"Huhu... tiên sinh, cầu xin ngài, đừng làm nữa..."

An Lê thật sự bị bắt nạt đến phát sợ, Trần Thừa Phong ôm cậu đi tắm, nhưng bộ dáng An Lê thuận theo hắn, mặc hắn xử trí thật sự quá đáng yêu, không nhịn được nên mới... mới ở phòng tắm...

Đầu gối xước xát, hôm nay Trần Thừa Phong thật sự là không đau lòng cậu chút nào, làm cho người ta muốn đẩy hắn ra nhưng cánh tay lại mềm mụp, không có sức lực.

Trần Thừa Phong đổi ga giường, chui vào ôm lấy cậu, "Trước đó còn nói muốn sinh cục cưng cho tôi, sao lại đổi ý rồi?"

Tui trở lại rồi nè >~<