Bé Mèo Nghịch Ngợm Của Chủ Tịch

Chương 33: Quà



Về đến nhà, trời đột nhiên lại đổ một cơn mưa lớn. Quản gia cầm ô chạy ra che cho cả hai đi vào, người hầu đã chuẩn bị sẵn đồ ăn trên bàn. Mọi thứ thật đúng lúc.

Cung Thẩm bế Tề Mộc vào phòng tắm rồi mang đồ ngủ hình gà nhỏ bỏ vào sọt, hắn tự lấy đồ cho mình rồi đi vào phòng tắm khoá trái cửa lại:

- Tiểu Mộc, lại đây cởi đồ.

Tề Mộc lon ton đi lại vươn tay lên cao, Cung Thẩm cởi áo trên xong lại cởi quần dưới. Một thân hình trắng nõn hiện ra trước mắt khiến Cung Thẩm chỉ có thể nuốt nước bọt:

- Vào bồn ngồi đi, tôi lấy vịt nhỏ cho em.

Tề Mộc vui vẻ ngồi xuống bồn tắm, nước ấm nhanh chóng làm ướt cơ thể khiến cậu thoải mái thả lỏng toàn thân. Cung Thẩm đem vài con vịt nhỏ bằng mủ thả vào nước rồi cũng chậm rãi ngồi vào bồn.

Nước nóng tràn ra ngoài rồi chảy xuống lỗ thoát nước, hắn nâng Tề Mộc lên rồi đặt cậu lên đùi mình. Cơ thể mềm mại cọ xát vào người khiến hắn thở hắt một hơi.

Cung Thẩm nhẹ nhàng xoa đầu cậu rồi hôn lên cái má bánh bao kia. Tiểu Mộc của hắn thật sự rất đáng yêu.

Nói là tắm nhưng chỉ có Cung Thẩm im lặng ngồi dựa lưng vào bồn chầm ngâm suy nghĩ, Tề Mộc ngược lại. Cậu ngồi trên đùi hắn cọ qua cọ lại khiến cự vật đang nằm im cũng muốn cứng lên.

Cung Thẩm nhíu mày ôm cậu từ phía sau, giọng nói trầm khàn vang lên:

- Tiểu Mộc, em còn cựa quậy là tôi ăn em thật đó. Trải nghiệm đọc truyện số 1 tại ~ T𝗥uMT 𝗥𝑼𝒴E𝑁.𝚅𝑁 ~

Tề Mộc chớp chớp mắt ngờ nghệch không hiểu nhìn hắn, ăn gì. Cậu có thể ăn sao, có phải là bỏ vào miệng nhai nhai rồi nuốt xuống bụng không. Càng nghĩ lại càng thấy sợ, Tề Mộc run rẩy ngồi im không dám cựa quậy lung tung nữa.

Cung Thẩm thấy cậu ngoan ngoãn ngồi trong lòng mình, mày cũng dãn ra. Hắn thở dài một hơi rồi ngâm thêm một lúc nữa mới đứng dậy mang cậu ra ngoài.

Tề Mộc như con bạch tuộc, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại quấn lên thân thể hắn. Cung Thẩm một tay bợ mông cậu, tay còn lại lấy quần áo.

Tề Mộc mặc một chiếc áo thun màu tím hình khủng long ở mặt trước, quần thì lại là quần đùi qua mông một tí. Cơ thể nhỏ nhắn được bọc trong quần áo dù đơn giản nhưng lại nhìn ra đáng yêu muôn phần.

Tề Mộc được thả xuống nhưng lại không bỏ đi, cậu đứng đợi hắn thay đồ xong liền vươn tay đòi bế. Tề Mộc đây chính là được cưng chiều đến sinh hư rồi, bây giờ đi bộ cũng làm biếng không muốn đi nữa.

Cung Thẩm dù có nghĩ gì thì cũng cuối người ôm cậu lên vỗ vỗ, Tề Mộc được bế như em bé dựa đầu vào vai hắn híp mắt muốn ngủ. Cái đuôi nhỏ không thể giấu giếm cũng lộ ra ngoài hơi ngoe nguẩy.

Cung Thẩm ôm cậu nhíu mày lại, một tay bế cậu tay còn lại cầm cái đuôi màu trắng hơi xù kia lên. Chiếc đuôi như chủ nhân nó, vừa bị cầm liền quấn lấy tay hắn không rời:

- Cất đuôi vào.

- Ưm, khó chịu.

Nhìn cậu phồng má nũng nịu, Cung Thẩm chỉ hết cách vỗ nhẹ vào cái mông căng tròn kia:

- A... A Thẩm không được đánh mông...đau em.

Hắn lúc này mới bất lực nhẹ mỉm cười:

- Ừm, vậy thì ngoan một chút.

- Tề Mộc rất ngoan.

- Được, em ngoan.

Cung Thẩm đặt cậu ngồi xuống sofa đầy thú bông, nhưng Tề Mộc vẫn cứ bám lấy hắn không chịu bỏ ra:

- Ôm em.

- Tôi đi lấy ít đồ, em ở đây một lát.

- Không chịu~

Tề Mộc cậu đòi bế không được liền nằm vạ ra sofa dãy dụa, Cung Thẩm day day thái dương hết cách chỉ có thể ôm con mèo nhỏ này lên đi xuống lầu.

Chiếc đuôi màu trắng như bông cứ quơ qua lại thu hút không ít sự chú ý từ người hầu, họ nhìn cậu rồi mắt lấp lánh. Đáng yêu quá đi.

Tề Mộc vui vẻ ôm lấy cổ hắn cọ tới lui, đây đích thật là một con mèo dính người. Chỉ cần bạn rời xa nó nửa bước, nó liền lon ton khóc thút thít chạy theo sau bạn đòi ôm.

Tề Mộc chính là như vậy, cậu bị sự nuông chiều của Cung Thẩm nên sinh ra tính ỷ lại. Hắn dù có mắng thì cậu cũng không bỏ ra, chính là như keo bám chặt trên người hắn.

Cung Thẩm vừa đi vừa vuốt lưng cho ai kia, hắn đi tới nhà kho dưới cầu thang. Bên trong toàn đồ đắt tiền vừa mua nhưng chưa sử dụng, bên trong còn có đầy thú bông của con mèo nhỏ nào đó.

Đồ đạt được sắp xếp gọn gàng trong một căn phòng nhỏ, Cung Thẩm bật đèn rồi từng bước chậm rãi đi tới một góc nhỏ. Bên trong chỉ có một chiếc hộp nhỏ vừa đủ một bàn tay người trưởng thành.

Hắn cầm chiếc hộp đó lên rồi đưa cho Tề Mộc, Tề Mộc đang ôm cổ hắn cũng quay đầu lại cầm lấy nó. Cậu chớp chớp mắt nhìn chiếc hộp màu xanh trên tay mình:

- Cho em.

Tề Mộc lúc này mới vui vẻ mở hộp quà ra, Cung Thẩm cũng tắt đèn ôm cậu ra ngoài. Lúc ra tới sảnh, Tề Mộc lúc này mới nhìn rõ đồ vật bên trong.

Hai chiếc vòng bên ngoài bằng vàng hình tròn, ở giữa là chiếc vòng bằng ngọc màu xanh lam. Ở trên thứ thu hút nhất chắc là một chiếc nhẫn nhỏ bằng ngọc cùng màu với vòng ngọc kia.

Cung Thẩm mỉm cười nhìn cậu mở to mắt nhìn đồ trong hộp, hắn hơi ngước đầu hôn lên má phải của cậu một cách cực kỳ yêu thương:

- Thích không.

- Có ạ, cảm ơn A Thẩm.

Tề Mộc vui vẻ ôm lấy cổ hắn tinh nghịch cười, dù có thế nào thì em ấy cũng chỉ là một đứa trẻ cần hắn bảo vệ và bảo bọc trong lòng.

______________

Đã chỉnh sửa