Bé Mèo Nghịch Ngợm Của Chủ Tịch

Chương 5: Đồ Của Tề Mộc



Tề Mộc chán nản nằm ườn ra *chiếc sofa màu đen vừa được Cung Thẩm mua giá trị ko dưới 100.000 USD*, mặc dù chiếc sofa này mềm mại thật nhưng không được cào đúng là nhìn ngứa mắt

Dù sao cũng đã 6 giờ chiều, trời cũng dần ngã thành một màu đen, Tề Mộc được phép đi khắp nơi ở trong biệt thự nhưng cậu cảm thấy thật làm biếng chẳng muốn đi đâu cả

“Ting tong” là âm thanh từ chuông cửa bên ngoài, bác Lý nghe thấy có người bấm chuông cũng mở cửa, đi ra cổng lớn bên ngoài, vì đang chán nên Tề Mộc cũng lẽo đẽo theo sau chân ông

Bên ngoài người giao đồ bị vệ sĩ chặn lại, “Này, mấy anh qua đây đem những thùng hàng này vào giữa sảnh đi”

“Mang vào cẩn thận đấy” mấy tên vệ sĩ nghe vậy cũng đồng ý đem mấy thùng giấy đó để cạnh ghế sofa giữa sảnh

Bác Lý nhìn những thùng hàng đã được mang vào trong thì cũng bế Tề Mộc lên đi vào

Nhìn vô số thùng giấy gần đó, toàn bộ đều là đồ của Tề Mộc....nào là hạt, pate thượng hạng, còn có đồ chơi, quần áo, khăn lau, đồ tắm chuyên dụng cho mèo, thau cát, cây dừa nhỏ cho Tề Mộc có thể leo trèo,...

“Tề Mộc à, toàn bộ đều là của con hết đó thích không” bác Lý mỉm cười xoa đầu cậu nói, “Dù sao cũng phải nói cho ông chủ một tiếng” đặt Tề Mộc xuống ông liền nhanh chóng đi tới chiếc điện thoại bàng bằng vàng 18 gần đó điện cho Cung Thẩm, báo đồ đã về

Bên này Tề Mộc nghe là đồ của mình nên cũng vui vẻ nhảy lên mấy cái thùng lớn ra sức cào cấu, cậu phấn khích không biết bên trong có gì nữa....ủa nhưng mà từ lúc nào cậu bắt đầu quen với cuộc sống ở đây rồi ấy nhỉ, sao cứ thoải mái quậy phá thế này mà thôi kệ nó đi

Mặc dù Tề Mộc cố hết sức muốn phá nát mấy cái thùng carton này ra cũng phải bất lực vì độ dày của nó, Tề Mộc khó chịu meo meo mấy tiếng, người hầu gần đó đi lại thì thấy Tề Mộc đang nằm trên cái thùng carton lớn



“Sao vậy, Tề Mộc meo meo có phải mày muốn mở nó ra không” dường như hiểu được ý của cậu cô đi lại nhìn mấy cái thùng được chất đè lên nhau

“Tề Mộc meo meo mày sướng thật đó, nhiều đồ như vậy có chơi cả năm cũng không hết”

“Ninh Kiều, đang làm gì đấy” bác Lý đi tới khó hiểu nhìn cô, “Cháu giúp Tề Mộc meo meo mở quà nè, thấy nó có vẻ muốn thứ bên trong lắm rồi”

“Kêu một vài người nữa tới phụ đi” Ninh Kiều gật đầu rồi đi mất, bác Lý đi tới đặt Tề Mộc lên ghế sofa rồi nghĩ “Ta có nên đặt thêm cho con cái tất nhỏ không nhỉ, không mang thì chân sẽ bẩn nhưng mang thì rất khó đi....”

'Tề Mộc là mèo thì cần gì tất ạ' cậu khó hiểu nghĩ rồi nhìn bác Lý đang suy nghĩ về việc đôi tất của cậu, lúc sau Ninh Kiều có gọi Dương Ngọc và một vài người nữa tới mở thùng hàng

“Đồ ăn, quần áo, đồ chơi, dụng cụ tắm rửa, lược chải lông...còn thiếu gì không nhỉ” lúc ông đang hồi tưởng về mấy món đồ khác thì thang máy đằng sau bỗng “Ting” một tiếng mở ra, Cung Thẩm mặc chiếc áo sơ mi đen hắn còn không thèm cài cái cúc áo trên cùng, nếu mặc áo sơ mi thì áo sẽ ôm sát người, nhìn cơ thể cường tráng của hắn mọi người không khỏi ngưỡng mộ nha

“Tiểu Mộc” nghe thấy có người gọi tên mình Tề Mộc nhanh nhảu chạy tới chân hắn meo meo mấy tiếng, Cung Thẩm ôm Tề Mộc lên, mặt không cảm xúc đi lại ghế sofa rồi ngồi xuống

Thấy Cung Thẩm tới người hầu cũng đứng dậy chào hỏi, bác Lý cũng không ngoại lệ đứng lên chào hắn một tiếng

“Mang cho tôi cốc nước” quản gia quay đầu kêu Ninh Kiều đi rót cho Cung Thẩm một cốc nước ấm, “Ông chủ cần dặn dò gì thêm không ạ”

Cung Thẩm không nói gì chỉ lẳng lặng vuốt ve Tề Mộc đang nằm trong lòng mình, “Mày xấu quá đi Tiểu Mộc” Tề Mộc đang được hắn vuốt lông thoải mái đến phi thường bỗng nhiên bị một cục đá đập vào mông



“Méo meo meo” Tề Mộc vung đuôi, chiếc đuôi xinh đẹp của cậu đập đập vào mu bàn tay của hắn, 'Chủ nhân, Tề Mộc là con mèo được cho là đẹp nhất đó'

Nếu bây giờ cậu có thể biến thành người thì có lẽ đã đá mấy phát vào mông hắn rồi, “Mày xấu như vậy nên chủ trước mới vứt bỏ mày nhỉ” Cung Thẩm vui vẻ trêu chọc con mèo nhỏ trong lòng mình

Dù sao hắn cũng biết Tề Mộc hiểu được tiếng người mà, Cung Thẩm nắm lấy cái đuôi đang ve vãn trước mắt rồi bóp mấy cái, Tề Mộc khó chịu liền quay lại cục măng nhỏ đập đập vào tay hắn ý muốn hắn bỏ đuôi của mình ra

'Chủ nhân, đuôi của tôi người không thể đụng' Tề Mộc meo meo mấy tiếng rồi nhìn Cung Thẩm không có vẻ gì là muốn buông tha cho cái đuôi của mình cậu đành bất lực tự nói quên đi

Thấy cậu có vẻ khó chịu Cung Thẩm cũng buông tay nhưng lòng bàn tay hắn vẫn vuốt ve những sợi lông mềm mại trên cơ thể của cậu, 'Nhìn thế nào cũng xấu'....nếu bây giờ Tề Mộc mà đọc được suy nghĩ của Cung Thẩm hắn, chắc giờ đã tức hộc máu rồi

Nhìn một mèo một người vờn nhau bác Lý thật cũng không biết nói gì chỉ im lặng đứng kế bên, “Bộ đồ đó” nghe hắn nói Dương Ngọc cũng nhanh chóng hiểu ý cầm bộ đồ hình bò sữa bằng hai tay đưa cho hắn

Bộ đồ này có mấy đóm đen quanh thân áo, trên cổ áo gắn liền là một cái mũ có hai cái sừng bò nhỏ, nhìn trông cực kỳ đáng yêu, Cung Thẩm thử ướm lên người Tề Mộc sau đó lại quăng một câu khiến cậu chết lặng

“Tiểu Mộc, mày là mèo hoang sao lại mập như vậy....”

______________

*chiếc sofa màu đen vừa được Cung Thẩm mua giá trị ko dưới 100.000 USD = hơn 2tỷ VND*