Bé Mèo Nghịch Ngợm Của Chủ Tịch

Chương 7: Hình dạng thứ hai



Ăn xong bữa tối, Tề Mộc cảm thấy mình sắp thành một trái bóng nhỏ rồi.

Cung Thẩm rửa sạch tay xong lại ôm Tề Mộc đi vào thang máy bấm lên tầng 5:

- Ting.

Không bao lâu thang máy đã dừng lại, cánh cửa màu vàng tự động mở ra. Xuất hiện trước mắt là một dãy hành lang dường như dài vô tận không có điểm dừng.

Cung Thẩm chậm rãi bước về phía trước, tới trước cửa một căn phòng, trên cửa có một cái bảng ghi tên của hắn, đưa ngón tay cái vào chỗ nhận diện dấu vân tay. Cánh cửa từ từ mở ra một lối đi vừa đủ cho một người, Cung Thẩm ôm Tề Mộc lên rồi đi vào.

Căn phòng rộng lớn, màu sơn trên tường chỉ có một màu đen, chiếc giường lớn đặt giữa phòng, cửa sổ đã bị chiếc rèm màu xám che lại nên không thể nhìn thấy sắc trời bên ngoài.

Toàn bộ mọi thứ trong phòng đều bị một màu của bóng tối bao trùm, Tề Mộc nhìn quanh có chút sợ hãi nên bấu víu vào vạt áo của Cung Thẩm khẽ kêu vài tiếng:

- Đừng sợ.

Dứt lời đèn đột nhiên được bật, lúc này Tề Mộc có thể thấy rõ bài trí trong phòng, mọi thứ rất đơn giản như một phòng khách sạn cho thuê qua đêm vậy. Một bàn làm việc, một nhà tắm, một tủ đồ, một cái giường lớn là hết.

Nhìn lên bàn, giấy tờ được xếp chồng lên nhau thành một ngọn núi nhỏ, laptop được đặt kế bên, những cây bút được mở nắp dường như chủ nhân của nó chỉ mới viết được vài chữ.Mọi thứ ảm đạm đến khó tinh:

- Sau này chỉ có mày mới được phép ra vào phòng này thôi... Tiểu Mộc.

Nói xong chưa để cậu kịp thích ứng, Cung Thẩm liền đặt cậu lên giường rồi đi tới bàn làm việc ngồi xuống chiếc ghế xoay màu đen.



Thấy hắn như muốn làm việc Tề Mộc chầm chậm đi lại sau đó phi lên đùi hắn: 'Chủ nhân, người không chơi với Tề Mộc sao?'.

Nhìn cậu đang loay hoay trên đùi mình Cung Thẩm liền ôm cậu đặt vào lòng:

- Ngoan nhé, xong việc tao và mày cùng đi ngủ.

Cung Thẩm vuốt ve cằm dưới của cậu nhẹ nhàng nói: 'Ưm, Tề Mộc sẽ ngoan, đợi chủ nhân'.

Thấy Tề Mộc ngoan ngoãn nằm trên đùi mình hắn không quan tâm nữa, mở loptop bắt đầu với những con chữ và con số trên máy, ghi ghi chép chép lại.

Tề Mộc ngồi trên đùi hắn chỉ nghe thấy tiếng:

- lạch cạch.

Âm thanh phát ra liên tục mỗi khi những ngón tay lộ rõ khớp xương của hắn ấn xuống bàn phím.

Tề Mộc không biết thứ Cung Thẩm đang bấm là thứ gì nhưng cậu cũng không muốn biết. Chỉ như một chú gấu bông nhỏ nằm yên đợi chủ nhân đến ôm đi ngủ, cảm giác thật ấm áp.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nhìn đồng hồ trên bàn cây kim ngắn đã chỉ tới số 11, cậu khẽ ngáp một cái nhìn lên, chỉ thấy một đường cong của góc mặt rõ trước mắt. Mặt Cung Thẩm góc cạnh rõ ràng nhìn vào rất quyến rũ, phụ nữ nhìn hắn chỉ có nước muốn cưới luôn chứ chẳng muốn yêu.

Nhưng mà nghĩ lại thì Tề Mộc cậu vẫn đẹp nhất nha a, khi đang tự luyến trong lòng Cung Thẩm liền đóng loptop lại cuối xuống nhìn cậu. Chỉ thấy cái đầu nhỏ màu trắng xù xù cuối xuống không biết đang nghĩ gì:

- Chắc mày buồn ngủ lắm nhỉ.

Cung Thẩm ôm Tề Mộc lên đứng dậy đi về phía cái giường to lớn nào đó nhẹ nhàng đặt cậu xuống. Hắn đi tắt hết đèn ngoài phòng chỉ chừa lại đèn phòng tắm, Cung Thẩm đi vào vệ sinh cá nhân.



Song khi ra ngoài đèn trong phòng tắm cũng bị hắn tắt, màu đen của bóng tối lại bao trùm cả căn phòng một lần nữa. Cung Thẩm không có sở thích bật đèn ngủ nên để bóng tối nuốt chửng mọi thứ hắn mới từ từ bò lên giường.

Tề Mộc thấy hắn đã ngã lưng xuống thì mới chậm rãi bò tới cạnh hắn, cuộn lại thành một cục bông nhỏ nằm kế hắn không động đậy.

Cung Thẩm không nói gì rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, chỉ khi đợi hắn ngủ say Tề Mộc mới mở mắt bò xuống giường. Làn khói như ẩn như hiện nhẹ nhàng ve vãn xung quanh căn phòng làm nó càng trở nên ma mị.

Thiếu niên có dáng người nhỏ nhắn, mái tóc trắng như tuyết, đôi mắt xanh thẳm của đại dương mênh mông, đôi môi nhỏ hồng hào, khuôn mặt lại nhỏ nhắn chỉ cần một bàn tay dường như đã che gần hết.

Tề Mộc biến thành người, trên cơ thể cậu không có một mảnh vải che thân, chỉ có thể từ từ chậm rãi đi tới tủ đồ của Cung Thẩm lấy ra chiếc áo sơ mi trắng nhỏ nhất mặc vào. Quần thì chắc chắn không vừa nên cậu để bên dưới trống không rồi nằm lên giường.

Động tác cực kì nhẹ nhàng chỉ sợ làm người nào đó thức giấc, Tề Mộc thích hình dạng con người hơn vì nó rất dễ hoạt động nhưng nếu như vậy Cung Thẩm sẽ không nhận ra cậu nên cậu chỉ có thể lén hoá thân thành người khi hắn ngủ.

Nhưng có vẻ cậu đề thấp bản năng phòng bị của hắn quá rồi. Trong bóng tối dường như chẳng thể nhìn thấy rõ năm ngón tay, Cung Thẩm chậm rãi mở mắt nhìn qua thiếu niên nhỏ nhắn lọt thỏm trong chiếc áo sơ mi của mình.

Hắn không lên tiếng chỉ im lặng âm thầm nhìn thiếu niên say ngủ bên cạnh, Tề Mộc có làn da trắng nhìn từ xa cũng có thể thấy rõ mạch máu bên trong, cơ thể những chỗ ở khớp xương lại có chút ẩn hồng nhìn vào cực kì mê người, hắn ngắm nhìn cậu hồi lâu liền đem chăn kéo lên nhẹ nhàng đắp cho cậu.

Tối hôm đó Cung Thẩm không thể ngủ, nằm trên giường suy nghĩ về nhiều thứ trước đây, vì suy nghĩ nhiều mà thái dương có chút đau. Hắn quay qua khẽ chạm lên khuôn mặt của Tề Mộc đang say ngủ:

- Em thật biết cách làm người khác kinh ngạc đấy.... Mèo nhỏ.

Thanh âm rất bé, sẽ chẳng có ai nghe được ngoài hắn.

____________