Bé Nhân Ngư Cậu Ấy Siêu Ngoan

Chương 8





Dung Niên cau mày khi thấy biểu tình thương tiếc trên mặt Cư Tử Dật.

"Cư Cư, tớ mười tám tuổi rồi!" Cậu nhắc nhở.

Dù là cá hay là người thì cậu đều đã qua tuổi trưởng thành.

Một người cá đã trưởng thành mà hỏi vấn đề này thì chẳng phải rất bình thường sao, Dung Niên thầm nghĩ như vậy.

Cư Tử Dật nghẹn họng, anh im lặng một lúc lâu, lầm bầm nói nhỏ:
"Tớ đã ngủ với ai đâu mà biết, tự nhiên hỏi như vậy."
Dung Niên sửng sốt.

Cậu vẫn nhớ thi thoảng Cư Tử Dật lại đến hộp đêm, mỗi lần trở về là lại khoe khoang mình là một tiểu Bạch Điều* phóng túng, thiếu gia đào hoa, lúc trước cậu nghe xong, còn khiếp sợ một phen.

tiểu Bạch Điều: tên thật là Lãng Lý Bạch Điều, là một nhân vật trong tiểu thuyết Thuỷ Hử, cao sáu thước, da trắng trẻo
" Cư Cư, không phải cậu nói, ở trong hộp đêm cậu là người có kinh nghiệm vô cùng phong phú hay sao?"
Cư Tử Dật: "...."
Hình như anh có lỡ miệng nói như vậy thật.

Dưới cái nhìn đầy nghi ngờ của Dung Niên, anh dầu dĩ thú nhận: " Tớ tới hộp đêm để chơi đùa một chút, nhưng không làm chuyện gì quá giới hạn, sở dĩ ở đó có một chị gái hát không những hát hay mà còn rất xinh đẹp, mỗi lần tớ đến đó cũng chỉ để nhìn chị ấy một chút, nghe chị ấy hát."
Dung Niên nghe Cư Tử Dật khen chị gái có bao nhiêu xinh đẹp, hát hay như thế nào, ăn mặc mát mẻ này nọ, cậu nghe mãi mà chả biết đáp lại anh như nào.

Ai mà ngờ được, Cư Cư - người luôn tự xưng mình là một hoa hoa thiếu gia, lại đi yêu thầm chị gái ở hộp đêm, đến nỗi ngày nào cũng phải đi ngắm người ta, thế nhưng vì vẫn còn là thiếu niên nên cũng chẳng dám tỏ tình.

Hai người càng nói càng lệch chủ đề ban đầu.

Lúc nhận ra thì Cư Tử Dật có hơi chột dạ (áy náy).

Dung Niên ngồi nghe Cư Tử Dật kể về lịch sử yêu thầm bấy lâu nay của mình cả buổi, có đi có lại ( lễ thượng vãng lai), anh cũng nên giúp cậu một chút.

" Vừa rồi cậu hỏi làm chuyện đó thắt lưng có bị đau hay không.

Tuy tớ không rõ nhưng cư dân mạng chắc chắn biết."
Cư Tử Dật nói, anh lấy di động ra, ngoắc ngoắc ngón tay với Dung Niên kêu cậu lại gần, sau đó hai người chụm đầu lại, bắt đầu tìm tòi.

Không lâu sau.

Kết quả hai người muốn tìm hiện ra, tràn đầy màn hình.

Dung Niên vươn tay ra, sau khi ấn vào vài kết quả cậu cũng hiểu.

" Cư Cư, chỗ người ấy xoa hoá ra không phải thắt lưng mà là thận a!!"
Kết quả bọn họ tìm ra rất nhiều, nhưng chủ yếu vẫn là nói, đàn ông mà làm lâu thì sẽ bị đau thận.

Cư Tử Dật líu lưỡi, không nhịn được tò mò hỏi: " Niên Niên à, có phải cậu....!vắt khô người ta không đấy?"

Dung Niên nhăn lại khuôn mặt nhỏ, nghĩ lại đêm hôm ấy cậu khóc lóc dính chặt lấy đối phương không buông, liền có chút khổ não mà giơ tay lên vò mái tóc.

Người cá bọn cậu vào thời điểm đó tính dục đặc biệt mạnh, đây là bản năng giống loài nên không thể khống chế tuỳ ý được.

Chính vì vậy nên mỗi khi kỳ động dục đến, bọn họ chỉ có thể đi tìm đồng loại của mình hoặc những ngoại tộc khác, như vậy lúc giải quyết nhu cầu cũng dễ dàng hơn.

Nhưng đến kỳ động dục, Dung Niên chỉ muốn tìm Lục Cận Ngôn thôi.

" Cư Cư, vậy tớ phải làm sao bây giờ?" Dung Niên nằm nhoài lên bàn, rầu rĩ hỏi.

Cậu quấn lấy Lục Cận Ngôn khiến hắn mỏi thắt lưng, cho dù thế nào thì cậu cũng không thể mặc kệ được.

Cư Tử Dật cũng hơi bối rối.

Theo như những gì Niên Niên nói, hình như là cậu làm người ta mệt đến mức tổn thương cơ thể, mà bản thân cậu thì không bị làm sao.

Có lẽ...!Niên Niên nên gánh một phần trách nhiệm.

" Chẳng phải cậu có tiền sao? Mua một ít thuốc bổ rồi gửi cho người đó." Cư Tử Dật đưa ra ý kiến của mình.

" Đưa đồ xong thì quên chuyện này đi rồi đừng ngủ với người ta nữa." Anh có chút không yên tâm mà dặn dò thêm.

Dung Niên suy nghĩ một chút, cảm thấy chủ ý này không tồi.

Lúc sau, cậu lôi kéo Cư Tử Dật lên ứng dụng mua sắm để chọn đồ.

La bàn mua sắm Cư Tử Dật, anh chính là chọn đồ đắt mà mua.

Mua xong, Dung Niên đi tính tiền, hoàn thành đợt mua sắm lớn nhất vào đầu năm nay.

Trong lúc chờ nhân viên chuyển đồ tới, cậu mở WeChat ra nhìn chằm chằm tài khoản của Lục Cận Ngôn.

Muốn nhắn tin cho hắn, muốn nói chuyện với hắn.

Nhưng Dung Niên không biết phải nhắn gì.

Chần chừ một lúc, cậu chuyển lại số tiền lúc sáng Lục Cận Ngôn cho cậu, ngoại trừ việc này Dung Niên chẳng tìm được lý do gì để nhắn cho hắn.

Vừa mới chuyển xong, số tiền lại quay trở về.

Lục Cận Ngôn ngay lập tức gửi lại cho cậu, kèm theo một tin nhắn:
[ Không cần gửi lại cho tôi.]
[Để lại mà mua kẹo.]
Dung Niên nhìn màn hình điện thoạt, cả khuôn mặt đều đỏ lên, tin nhắn của Lục Cẩn Ngôn gửi đến khiến cậu nhớ lại lời hắn nói lúc ở giảng đường.


Vừa trầm thấp vừa quyến rũ.

Đuôi cá cậu lại muốn thoát ra rồi.

Các loại dược liệu cùng thuốc rượu bổ thận vẫn chưa được mang đến.

Trong phòng thí nghiệm, vị giáo sư thường xuyên chỉ dạy Dung Niên, cũng là người có tiếng trong trường đại học hoá đi tới cùng với một vài người.

"Niên Niên."
Giáo sư họ Vương, mọi người thường gọi ông là Vương lão, còn Dung Niên với học trò của ông thì gọi là thầy giáo, ông có tính cách rất dí dỏm, hài hước, trình độ học vấn rất cao, ông còn lấy được không ít giải thưởng quốc tế.

Ông đi đến, liền thân thiết gọi Dung Niên:" Em đi học lại rồi sao? Mấy ngày nay không thấy em, các anh chị khoá trên đều rất nhớ em đó!"
Tuy ông không dẫn dắt nhiều học sinh, nhưng vào được đội của ông thì đều là những người xuất sắc nhất.

Cư Tử Dật...!là một ngoại lệ.

Ngày trước, những đàn anh, đàn chị ai nấy đều có ngạo khí riêng của mình, lúc Dung Niên mới gia nhập phòng thí nghiệm, mọi người vẫn chưa tiếp xúc nhiều với cậu nên không biết thực lực của cậu ra sao, nên họ cũng không quan tâm cậu lắm.

Mãi đến khi cậu thường giải quyết một số vấn đề khiến các đàn anh đàn chị phiền lòng, thì họ bắt đầu quan tâm cậu hơn, xem cậu như sủng vật của phòng thí nghiệm.

" Để chị nhìn xem, em có bị gầy đi không?" Chị gái có trình độ chuyên môn giỏi nhất phòng nói, chị ấy đã tốt nghiệp loại tốt nhưng vẫn quay trở về giúp đỡ Vương lão.

Chị kéo Dung Niên đến trước mặt mình, nhìn kĩ cậu một lượt rồi mới thở phào:" May mà không gầy đi."
Dung Niên có dáng người mảnh khảnh, có thể coi là gầy nhưng bù lại khuôn mặt cậu nhỏ nhắn, mềm mại, lúc véo má có cảm giác rất thích.

Dung Niên cùng các anh chị khoá trên quen nhau một thời gian rồi nên cho dù cậu có sợ người lạ đi nữa thì cũng không sợ bọn họ.

Sau khi mọi người kiểm tra xong thì cậu mới được tự do.

" Niên Niên, em với Tử Dật sắp thi cuối kỳ rồi nên không cần phải ở phòng thí nghiệm quá lâu đâu.

Buổi chiều chúng ta làm phản ứng hoà tan trước.

Sau khi xong, em với Tử Dật về ôn tập cuối kỳ đi."
Vương lão mặc áo blouse trắng chuyên dùng trong phòng thí nghiệm, ông dặn dò cậu.

Dung Niên ngoan ngoãn gật đầu.

Cậu có thể không cần ôn tập mà ở lại phòng thí nghiệm luôn cũng được, nhưng...!
Dưới bàn, tay của cậu bị Cư Tử Dật nắm chặt.

Bận rộn đến quá chiều, đột nhiên phòng thí nghiệm có người gõ.


Là dì gái của phòng thường trực trong trường, dì cầm một cái xe đẩy nhỏ chứa rất nhiều những hộp lớn hộp nhỏ.

" Vương lão, tôi thấy địa chỉ nhận hàng ghi là phòng thí nghiệm của ông nên tôi tự mình mang lên đây, nhiều đồ như vậy lại còn có chuyển phát nhanh mang tới, có lẽ rất quan trọng đó.

Dì gái không được học hành tốt nên bà rất ngưỡng mộ những người dạy học trong đây.

Đặc biệt là Vương lão, bà rất sùng bái ông, đặc biệt mê mẩn khí chất tao nhã trên người ông.

Mỗi lần có chuyển phát nhanh ở phòng của ông, bà đều tự mình mang lên.

Vương lão nhìn nhiều đồ được giao như vậy, ông cũng hơi choáng váng.

Ông không có đặt một kiện hàng nào cả, nhưng chắc là một học sinh nào đó trong lớp của ông mua.

Ông bước tới nhận đồ, nhẹ nhàng cảm ơn: " Cảm ơn cô, nhiều đồ như vậy mà cô lại tự mình mang lên."
" Không sao, đường đi cũng không xa, coi như là rèn luyện một chút."
Dì để lại cả xe đẩy nhỏ cho ông, rồi nói:" Sau khi dùng xong anh có thể trả lại xe cho tôi, không thì tôi tự mình lên lấy cũng được."
" Được, tôi hiểu rồi."
Sau khi nhìn dì gái rời đi, ông đẩy xe vào phòng thí nghiệm.

" Đồ ai mua đây, đặt nhiều như vậy cũng quá phô trương rồi đấy."
Vương lão đặt xe vào một chỗ trống trong phòng, ông thuận tay cầm chiếc hộp trên cùng.

Rồi giống như mọi lần, nhìn xem là đồ vật gì rồi gọi chủ nhân của nó đến nhận.

Như vậy thì mới không ảnh hưởng đến những người khác.

Nói chung, đã mua đồ đến phòng thí nghiệm thì chỉ có đồ công khai vì có thể nó sẽ bị ai đó vô tình mở ra, Vương lão nhìn danh sách vật phẩm, vô thức đọc lên.....!
" Tinh phẩm pín bò*, bí mật khiến nam nhân kéo dài thời gian,........?"
*pín bò: tinh hoàn trâu, bò, có tác dụng bổ thận tráng dương
" Thuốc bổ thận, trung y bí dược, giúp nam giới lấy lại tự tin...."
Vương lão đột nhiên im bặt.

"......"
"......"
Mọi người trong phòng thí nghiệm cũng sững sờ mà dừng lại động tác, khuôn mặt ai nấy đều hiện lên vẻ mờ mịt.

Sự im lặng đáng sợ hoà trộn vào không khí.

Trong cái tĩnh lặng đến ngột ngạt này, Dung Niên âm thầm nuốt nước bọt, cậu ngẩng đầu lên nhìn Cư Tử Dật.

Sao lại thành thế này??
Cậu tính toán sẵn sẽ mua về ký túc xá, rồi từ ký túc xá mang ra ngoài mà...!
Cư Tử Dật cũng ngây người.

Anh vô tình nhớ lại, lần trước Niên Niên mua đồ là sử dụng địa chỉ của phòng thí nghiệm.

Lúc hai người mua đồ cũng không nhìn kĩ địa chỉ cần giao.

Vương lão nhìn thuốc bổ thận chất đầy một xe, mặt ông bị doạ tái mét.

" Em,.....!các em...."
Ông không thể ngờ được, học sinh của ông còn trẻ tuổi như vậy, vậy mà cơ thể lại bị yếu sớm đến thế??

Dung Niên cầm ống thí nghiệm, biểu tình mờ mịt không biết phải làm sao trông vô cùng đáng thương.

Xấu hổ quá.

Cậu không dám tới chỗ Vương lão để lấy đồ chuyển phát nhanh luôn.

Cư Tử Dật nhìn Dung Niên đứng ngây ngốc tại chỗ, trong lòng anh tức khắc mềm nhũn, bỗng--
Anh nghiến răng nghiến lợi nói: " Thưa thầy, là của em."
Vương lão nhìn anh với vẻ mặt phức tạp.

Các đàn anh đàn chị thì trong lòng " wow" một tiếng, thầm nghĩ Lãng Lý Bạch Điều* tiểu Cư Cư thế mà lại đi mua thuốc bổ thận.

*Biệt danh của Trương Thuận, một nhân vật trong tiểu thuyết "Thuỷ hử" của Thi Nại Am, chỉ người cao to, da trắng.

Ánh mắt tứ phía truyền đến khiến Cư Tử Dật muốn chết quách tại chỗ luôn cho rồi.

Dung Niên không ngờ rằng anh sẽ đi nhận những cái chuyển phát nhanh đó về mình, cậu vô cùng sửng sốt, nhìn anh nén xấu hổ mà đi lên lấy đồ, cậu cảm thấy bản thân thật tồi tệ.

Cậu buông ống nghiệm xuống, chạy đến chỗ để đồ chuyển phát nhanh.

" Không phải của Cư Cư, là đồ của em." Dung Niên lớn tiếng nói.

Trong lúc hai người chọn đồ, có thấy mấy dòng nhắc nhở.

Họ nói rằng, thận liên quan đến mặt mũi của một người đàn ông.

Vì vậy, đừng để người khác biết bạn đang trị thận.

Dung Niên ôm đống đồ, không nói là mua cho ai mà tự gánh vác hết tất cả trách nhiệm:
" Em tự mua tự dùng."
" Khụ, khụ..."
Không cần biết ai mua, ai uống, Vương lão thật sự không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.

Ông hắng giọng, nói: " Niên Niên, vậy em mau mang đồ về nhà đi, dùng cả xe đẩy nữa, nếu không nhiều đồ như vậy sẽ rất khó di chuyển."
" Mấy đứa còn lại ngẩn người cái gì, thí nghiệm đã làm xong hết chưa?"
Vương lão chỉ đạo xong, ông lại đi tới hướng dẫn mọi người thực hành.

Dung Niên nhìn Cư Tử Dật, anh bước vài bước tới chỗ cậu.

Hai người cùng nhau đẩy xe hàng, chạy nhanh ra khỏi phòng thí nghiệm.

Sự việc vừa rồi thật sự quá xấu hổ, khi bọn họ nhìn nhau đều ăn ý mà không nói chuyện.

Sẽ không còn ai dám nhắc tới chuyện đó nữa.

Đến tối.

Dung Niên gỡ từng hộp một ra, mỗi thứ lấy một ít, đến khi chất đầy cặp sách thì cậu mới ra khỏi trường.

- ---
Tác giả có lời muốn nói: Niên Niên cõng cặp sách, đi đưa ấm áp cho LụC Lục _(:з" ∠)_.


— QUẢNG CÁO —