Năm xưa Kinh Hạc đi lạc vào trận pháp của Phượng Hoàng Thần Sơn, lúc nghìn cân treo sợi tóc được Túc Lê cứu, về sau ở lại núi. Y là yêu quái đầu tiên theo hầu Túc Lê, thậm chí có thể nói Phượng Hoàng Thần Sơn trở thành ngọn núi yêu ma nổi danh khắp giới tu đạo cũng là nhờ công lao của Kinh Hạc.
Túc Lê từ trước đến nay không thích quản lý, Kinh Hạc giúp cậu quản lý đám tiểu yêu ở Phượng Hoàng Thần Sơn. Hồi còn niên thiếu cậu vô tri gây chuyện, gặp rắc rối, đều là Kinh Hạc đi thu dọn chiến trường cho, dạy cậu đạo lý đối nhân xử thế. Để đáp lại, cậu cũng thích ngồi bàn luận về trận pháp, về tu luyện, về rèn binh khí với Kinh Hạc, y tu luyện gặp bế tắc sẽ tới hỏi cậu. Ban đầu nói là đền đáp ân tình, nhưng dần dà tình cảm phát triển, quan hệ của hai người đã từ ân nhân chuyển sang bạn bè.
Nhưng mọi thứ chấm dứt vào ngày cậu độ kiếp, ánh lửa nghênh trời, Phượng Hoàng Thần Hỏa đốt cháy nửa vùng mây.
Kí ức của cậu về chuyện năm xưa rất mơ hồ, Phượng Hoàng Thần Sơn sau khi cậu độ kiếp thất bại thành ra như nào Túc Lê cũng không biết. Cả vạn năm trôi qua, yêu quái ở Thần Sơn đều có cơ duyên, nhưng cậu không ngờ hôm nay lại gặp được một người giống Kinh Hạc như đúc.
Mẹ Túc giao Túc Lê cho Phong Yêu chăm sóc, sau đó cũng lên tầng.
Túc Dư Đường đi khuất, Phong Yêu thấy Túc Lê vẫn cứ dán mắt vào cầu thang, không khỏi hỏi: "Nhóc tò mò về người vừa rồi à?"
"Ừ." Túc Lê nghiêng đầu: "Phong Yêu, anh biết người đó là ai không?"
"Đó là tiên sinh Trần Kinh Hạc, là người cầm quyền hiện tại của tộc Huyền Hạc, nghe nói rất giàu." Ngàn năm trước Phong Yêu chỉ là tiểu yêu, Trần Kinh Hạc tới tộc bọn họ tìm tộc trưởng, y đã có cơ hội thấy người nọ từ xa.
"Trần Kinh Hạc? Sao y lại tới nhà ta?" Túc Lê nghi hoặc.
Phong Yêu cũng không rõ, chỉ có thể nói: "Hai tộc Thần Loan Điểu và Huyền Hạc rất thân thiết, mẹ nhóc cũng vừa lên lầu, có thể là trong tộc có việc cần tìm mẹ nhóc."
Túc Lê nhìn chằm chằm cầu thang. Trần Kinh Hạc, cùng tên với Kinh Hạc, người đó là Kinh Hạc ư?
Nhưng gặp được Kinh Hạc thì sao, cậu giờ chỉ là một đứa bé, dù y là Kinh Hạc thật thì phải làm sao để y nhận ra cậu.
Phong Yêu thấy từ lúc nhắc tới vị Huyền Hạc kia, Túc Lê chỉ chăm chăm dán mắt vào cầu thang.
Một lát sau bé con bỗng đứng lên, nói với y: "Ta muốn lên lầu hai xem."
--
Thư phòng ở lầu hai, Trần Kinh Hạc quan sát bài trí, vào thư phòng rồi lại nhìn chồng bài tập của học sinh và mấy quyển "hướng dẫn nuôi dạy con nhỏ". Một lúc sau, Túc Dư Đường bưng vài ly trà lên. Trần Kinh Hạc không quanh co lòng vòng mà nói thẳng: "Làm phiền ngài Túc rồi, ta tới bái phỏng là vì di tích thượng cổ trong núi Tức Linh."
Núi Tức Linh là một ngọn núi yêu quái dồi dào linh khí, ngoài việc sâu dưới lòng đất có một linh mạch vạn năm ra thì nguyên nhân thứ hai chính là di tích thượng cổ ở sâu trong núi. Trên đại lục có rất nhiều di tích, di tích ở sâu trong núi Tức Linh nghe nói là từ thời Thượng Cổ, do có vài đại yêu thời đó an nghỉ ở quanh đây, động phủ của họ dung hợp vớivùng đất này. Rất nhiều tiểu yêu mạo hiểm lên núi tìm cơ duyện, tuy phần lớn phải từ bỏ, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có yêu quái nhờ đó lên cấp.
Dần dà, nơi này thu hút rất nhiều ác yêu chuyên trộm bảo vật ở các di tích, thậm chí có ác yêu nhận được cơ duyện còn ra ngoài làm hại xã hội.
Thế nên với di tích thượng cổ trong núi Tức Linh, cái nhìn của Yêu giới là có khen có chê. Ví dụ như Cục Quản Yêu hiện đang đặt trọng tâm điều tra ở đây, vì thủ phạm giết hại Thú tộc rất có thể là ác yêu vào di tích tìm kiếm tài nguyên sau đó chạy ra ngoài.
Túc Thanh Phong nói: "Đúng là núi Tức Linh có lời đồn về di tích thượng cổ, nhưng chúng tôi tới đây lâu như vậy rồi cũng chỉ gặp một hai lần."
Trần Kinh Hạc thoáng im lặng: "Ta cũng không muốn vòng vo với ngài Túc, lần này ta tới đây tìm di tích Phượng Hoàng. Dạo trước ta từng có dịp bay ngang qua núi Tức Linh, cảm nhận được hơi thở của Phượng Hoàng. Ngài biết tộc Huyền Hạc từ thời Thượng Cổ đã là người hầu của Phượng Hoàng, nếu có manh mối của Phượng Hoàng, tộc ta sẽ không bỏ qua."
Túc Dư Đường giật mình: "Phượng Hoàng ư?"
Phượng Hoàng là Thần Điểu do trời đất tạo thành, là vua cũng là chủ nhân của bách điểu. Theo ghi chép của Yêu giới, Phượng Hoàng do trời đất tạo thành, nên thế gian chỉ có một con tồn tại. Con Phượng Hoàng cuối cùng biến mất ở thời Thượng Cổ, từ đó đã mười nghìn năm, manh mối về Phượng Hoàng chỉ lác đác vài cái. Tộc Thần Loan Điểu không có nhiều ghi chép về Phượng Hoàng, nhưng tộc Huyền Hạc lại khác. Tục truyền Phượng Hoàng sở hữu một Phượng Hoàng Thần Sơn, tộc trưởng của tộc Huyền Hạc chính là đại trưởng lão của Thần Sơn.
"Chuyến này Kinh Hạc tiên sinh tới vì Phượng Hoàng?" Túc Thanh Phong cũng bất ngờ. Trần Kinh Hạc rất kín đáo, mấy ngàn năm qua y ẩn mình trong nhân thế, gần như không xuất hiện ở Yêu giới. Nhưng với các đại yêu thì việc Trần Kinh Hạc tìm kiếm Phượng Hoàng không phải bí mật. Sự kiện khiến y nổi tiếng trong Yêu giới không phải là dùng một số tiền khổng lồ cứu Cục Quản Yêu, mà là trong ngàn năm bái phỏng hơn trăm tộc ở Yêu giới, chỉ để tìm tung tích của Phượng Hoàng.
"Đúng vậy." Trần Kinh Hạc nói: "Di tích trong núi Tức Linh là một manh mối rất quan trọng với ta. Chẳng hay hai vị có từng nghe được lời đồn về Phượng Hoàng? Hoặc là gần đây núi Tức Linh có sự kiện lạ nào không?"
"Tôi ở núi Tức Linh nhiều năm, chưa từng nghe nói về Phượng Hoàng..." Túc Thanh Phong hơi nhíu mày: "Còn chuyện lạ thì chắc là chỉ có con ác yêu kia thôi."
"Ác yêu?" Trần Kinh Hạc ngập ngừng: "Ngài có thể nói rõ hơn không?"
Túc Thanh Phong đành phải tỉ mỉ kể lại chuyện gần đây xuất hiện một con ác yêu, thường xuyên tránh được trận pháp nhà họ, cùng với việc Cục Quản Yêu đang điều tra sự kiện Thú tộc bị hành hạ: "Nhưng tôi không nghe được lời đồn gì về Phượng Hoàng, mà những chuyện này chưa chắc đã liên quan."
Trần Kinh Hạc nghe vậy nói: "Những năm qua đúng là có rất nhiều vụ ác yêu trộm đồ trong di tích, chuyện này ta sẽ hỏi thăm Cục Quản Yêu. Trừ những việc đó ra, ngài có từng nghe các yêu quái khác nói, vì núi Tức Linh có rất nhiều yêu, những năm gần đây có đột nhiên xuất hiện yêu quái nào mới, hoặc là yêu quái đặc biệt không?"
Túc Dư Đường lên tiếng: "Nếu là nói lâu hơn nữa thì ngày xưa chắc có Phong Yêu là bị đồn nhiều nhất."
"Phong Yêu?" Trần Kinh Hạc bất ngờ.
Túc Thanh Phong giải thích: "Là cái cậu trông trẻ ở dưới nhà ban nãy ấy, dạo trước cậu ấy tới làm cho nhà tôi, hiện đang là bảo mẫu cho hai đứa nhỏ."
Trần Kinh Hạc rất ngạc nhiên. Phong Yêu là tinh quái trời sinh, sở hữu huyết thống cao cấp, luôn sống quần cư. Lãnh địa của Phong Yêu cách nơi này rất xa, sao lại có một con tới đây làm bảo mẫu?
"Tiểu Phong tới núi Tức Linh chừng ngàn năm trước, cậu ấy sống tách biệt với tộc mình, cũng chưa từng nghe cậu ấy giới thiệu tên mình." Túc Dư Đường kể: "Nếu nói yêu quái nổi tiếng nhất ở núi Tức Linh thì chắc là cậu ta. Ngàn năm qua Phong Yêu độ kiếp tầm 10 lần, tuy luôn thất bại, nhưng tu vi đúng là ngày càng tăng trưởng."
Trần Kinh Hạc đã từng nghe chuyện này, vì dạo trước Phong Yêu độ kiếp khiến Cục Quản Yêu phải đưa ra quy định mới, nhưng mà độ kiếp tầm 10 lần...?
Tinh quái muốn lên cấp rất gian nan, sao có thể có chuyện độ kiếp tới 10 lần?
Y đang định hỏi thêm, chợt nghe được tiếng động ngoài cửa: "Ai ở ngoài đó?!"
Kinh Hạc lên tiếng, Túc Thanh Phong lập tức đi ra mở cửa. Cửa vừa mở, một cục bột nhỏ không giữ được thăng bằng lảo đảo ngã vào trong.
Cửa tự dưng mở ra làm Túc Lê trở tay không kịp, suýt ngã sấp mặt. Cậu ngẩng lên nhìn cha, ngọng nghịu gọi: "Bát bát."
Phong Yêu đứng cách một khoảng, đơn giản giải thích: "Bé Lê muốn lên lầu tìm hai người."
Mẹ Túc ngạc nhiên: "Bé bé tự bò lên à?"
Phong Yêu gật đầu.
Ba Túc lập tức bế con: "Bé bé giỏi quá! Nhớ papa mama à? Lát nữa papa mama chơi với con nha."
Lần đầu Túc Lê cảm thấy thân phận con non của mình đúng là tiện lợi. Cậu chui vào lòng cha, ánh mắt lại dừng ở Trần Kinh Hạc, quan sát y từ trên xuống dưới. Không ngửi được mùi yêu, nhưng chiều cao và ngoại hình không khác lắm với Kinh Hạc trong kí ức của cậu, mà người này cũng là Huyền Hạc, liệu y có biết gì đó không?
Trần Kinh Hạc không ngờ đằng sau cửa là một đứa bé. Đứa nhỏ này trông chỉ 3 tuổi là cùng, mặt nhỏ xinh, rất là đáng yêu, rõ ràng kế thừa ưu điểm từ cả hai bên cha mẹ.
"Đây là đứa nhỏ nhà ngài?" Trần Kinh Hạc hỏi.
Ba Túc ôm Túc Lê, nghe vậy cười nói: "Vâng, hai bé song sinh, đây là bé thứ hai Túc Lê. Bé út là Túc Minh, vẫn đang ngủ dưới nhà."
Trần Kinh Hạc quan sát Túc Lê, phát hiện Túc Lê cũng đang quan sát mình.
Đôi mắt nhỏ trong veo, nhưng sâu dưới đáy mắt dường như cất giấu thứ gì. Trong giây lát, y có ảo giác như trước mặtmình không phải một đứa trẻ, mà là người trưởng thành có thể sánh vai với y. Trần Kinh Hạc ngẩn ra vài giây, quay sang hỏi: "Đứa nhỏ này là Cửu Vĩ Thiên Miêu à?"
Ba Túc nói: "Không, Lê Lê là Thần Loan Điểu, bé em mới là Cửu Vĩ Thiên Miêu."
Thần Loan Điểu? Trần Kinh Hạc nhớ mấy năm trước y có nghe được lời đồn, nói là nhà Túc Thanh Phong có một đứa con trời sinh tàn tật, đứa còn lại là Cửu Vĩ Thiên Miêu. Trời sinh tàn tật về lý thuyết là huyết mạch đã phế, nhưng đứa nhỏ này trông rất lanh lợi. Y không khỏi quan sát kĩ hơn, để ý thấy trong tóc đen của Túc Lê có lẫn vài sợi tóc trắng, ngẩn ra, bỗng nhớ đến một người.
Trong tộc Thần Loan Điểu cũng có con non lông màu vàng nhạt, Phượng Hoàng phải là lông đỏ, chắc y gặp ảo giác rồi.
Trần Kinh Hạc bật cười, đúng lúc quay đi lại thoáng thấy phần chân tóc mai của đứa bé, loé lên ánh đỏ dưới đèn thư phòng.
"Xin lỗi, làm phiền một chút."
Trần Kinh Hạc bỗng tiến lên, đi tới trước mặt hai vợ chồng, nhìn Túc Lê chằm chằm.
Hành vi của Trần Kinh Hạc phá vỡ bầu không khí trong phòng, Túc Thanh Phong và Túc Dư Đường lập tức cảnh giác, đến cả Phong Yêu cũng căng người. Ánh mắt mọi người tập trung vào Trần Kinh Hạc, nhìn y đột nhiên giơ tay gạt tóc Túc Lê, cầm một sợi tóc có màu vàng nhạt, nhìn chòng chọc vào vệt đỏ ở phần chân tóc.
Túc Dư Đường cau mày: "Kinh Hạc tiên sinh?"
Trần Kinh Hạc ngây ra một lúc, sau đó nhìn Túc Lê, ánh mắt đã trở nên phức tạp.
Y nhìn đứa nhỏ một hồi, sau đó quay sang hai vợ chồng nhà kia, trầm giọng bảo: "Không biết hai vị đã từng nghe tới phản tổ chưa?"