Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 52: Bại lộ.



Edit: Ry

Bạch Quân đến!?

Ly Huyền Thính đang cẩn thận che chở cho chú chim nhỏ trên đầu, nghe được là Bạch Quân tới thì nghiêng đầu ngó ra ngoài. Túc Lê đang ngồi trên đầu hắn khẽ chíp một tiếng, Ly Huyền Thính khựng lại, an ủi: "Hẳn là sẽ không vào đây đâu."

Ba Túc tóm lấy Túc Minh, hỏi Túc Úc: "Hôm qua anh gọi điện cho người ta kêu là mấy hôm tới nghỉ rồi mà đúng không?"

"Con gọi rồi." Túc Úc gọi thật. Sau đó Bạch Quân còn gọi lại hỏi có phải nhà họ định đi du lịch không, cậu ta mới bảo là không. Kết quả ban nãy đang ngồi học thuộc từ đơn, Bạch Quân gọi, hỏi cậu ta đã dậy chưa, kêu là mang dưa hấu tới.

Dưa hấu thì liên quan gì?!

Ba Túc đành phải nói: "Ra ngoài tiếp đãi người ta đi, nếu hỏi bé Lê với bé Minh thì cứ làm như lời tôi dặn hôm qua, kêu là tụi nhỏ tới nhà ông bà rồi."

Túc Úc nghi ngờ: "Ba chắc làm vậy ổn không đấy?"

Ba Túc: "Thế anh biến ra bé Lê ngồi nói chuyện với Bạch Quân đi? Thằng bé kia tuy không phải tu sĩ nhưng rất được linh khí yêu thích, còn thông minh nữa, anh làm huyễn thuật đảm bảo sẽ bị vạch trần."

Túc Úc đành phải ra ngoài.

Túc Minh ngáp một cái, meo meo mấy tiếng như xin lỗi, nhưng ba Túc lại không định buông tha cho thằng nhỏ. Tuy là biến nguyên hình thỉnh thoảng sẽ không khống chế được bản năng, nhưng cũng không thể dung túng cho hành vi hở ra là ăn hiếp anh được. Hắn nghiêm khắc nói: "Minh Minh, papa phải nói cho con hiểu. Lê Lê là anh hai, con phải tôn trọng anh, không được ỷ vào hình thể to hơn mà bắt nạt anh..."

Phong Yêu đứng nghe kinh dạy con của Túc Thanh Phong, nhìn Túc Lê ngồi trên đầu Ly Huyền Thính. Mấy cọng lông trắng trên trán chim nhỏ ướt sũng, thậm chí còn bết dính vào nhau, trông rõ là nhếch nhác. Y bèn tạo cơn gió, nhẹ nhàng vờn quanh chim nhỏ, làm khô và chải lại phần lông bị Túc Minh liếm rối: "Không sao chứ?"

"Không sao." Túc Lê rũ lông: "Chỉ là bị bất ngờ thôi."

Âm thanh của bé chim còn lanh lảnh hơn so với hình người, tiếng chim vốn véo von kết hợp với chất giọng non nớt của con non, càng thêm êm tai. Phong Yêu nghe mà ngây người một hồi, mãi sau mới nói: "Khô rồi."

Túc Lê tìm tư thế thoải mái, tiếp tục làm tổ trên đầu Ly Huyền Thính: "Cảm ơn."

Cậu tập trung mở rộng cảm quan, nhanh chóng nghe được tiếng mở cửa, hình như là tiếng cửa trước.

-

Hôm qua gặp chuyện như vậy, cả đêm Bạch Quân không ngủ được, nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định tới nhà họ Túc. Tuy xã hội bây giờ vẫn tồn tại yêu ma quỷ quái, nhưng trong ấn tượng của anh, nhà họ Túc là một gia đình rất bình thường. Điểm bất thường duy nhất chắc là việc mẹ của Túc Úc là một diễn viên nổi tiếng, còn đâu anh thật sự không thấy Túc Úc có gì khác với bạn bè cùng trang lứa.

Nếu như lá bùa hôm qua Túc Lê cho anh xuất xứ từ đạo quan nào đó, anh đã chẳng nghĩ nhiều như vậy. Mấu chốt nằm ở chỗ anh tận mắt nhìn thấy đứa nhỏ vẽ ra, cũng tận mắt chứng kiến thằng bé nhét vào trong túi gấm rồi đưa anh.

Một đứa nhỏ 2 tuổi rưỡi vẽ linh tinh lại có công hiệu trừ tà, làm sao có thể?

"Ông tới chơi được rồi, mang dưa hấu làm gì?" Túc Úc cầm dưa hấu: "Ngồi đi."

"Bạn của ông tôi tặng, ở nhà còn nhiều lắm, tôi mang một ít tới cho mọi người." Bạch Quân nhìn quanh, nhìn từ phòng khách tới phòng nhi đồng ở cách đó không xa. Một lúc sau anh hỏi: "Lê Lê với Minh Minh vẫn đang ngủ à?"

"Ừ... À không, hôm qua bọn nó tới nhà ông bà rồi." Túc Úc thuận miệng đáp, suýt thì nói hớ: "Thế nên tối qua tôi mới gọi cho ông bảo không cần tới đó? Tụi nó chắc phải ở bên kia chừng một tuần, đợi bé Lê về tôi gọi cho ông."

Bạch Quân hỏi: "Cô chú cũng đi à?"

Túc Úc đáp: "Không, ba tôi ở trong phòng."

Bạch Quân ngồi xuống ghế sô pha, thấy trên bàn bày rất nhiều đồ chơi. Có điều những món đồ chơi này đều rất nhỏ, không giống đồ cho trẻ em lắm, thậm chí còn có cả gậy trêu mèo. Anh ngạc nhiên, bỗng nghe được tiếng mèo kêu rất bé: "Tôi nhớ lần trước Quý Minh bảo ông nuôi mèo?"

"À... Ừ." Túc Úc ngồi xuống cạnh Bạch Quân: "Còn nuôi chó nữa, con Đại Hoàng trong sân kìa."

Bạch Quân thắc mắc: "Tôi có bao giờ thấy mèo trong nhà ông đâu."

Túc Úc rất trịnh trọng giải thích: "Nuôi thả, nó toàn chạy lên núi chơi, tới giờ ăn mới chạy về."

Bạch Quân lại nói: "Nhưng vừa rồi tôi nghe được tiếng mèo kêu, hình như ở trong phòng em ông."

Túc Úc: "..."

Trong phòng nhi đồng, ba Túc đang giáo dục Túc Minh không được ăn hiếp anh lớn, tự dưng nghe Bạch Quân nói vậy thì giật bắn: "Minh Minh, con nói bé thôi!"

Túc Minh: "Meo?"

Ba Túc bế mèo con lên định cách cửa phòng xa một chút, Túc Minh lại meo meo mấy tiếng, tiếng sau to hơn tiếng trước.

Ba Túc: "Suỵt!!!"

Bạch Quân ở ngoài phòng khách nghe tiếng mèo kêu rất rõ: "Hình như trong phòng em ông có mèo thật ấy?"

Túc Úc thấp thỏm: "Làm gì có?"

Thấy Bạch Quân cứ để ý phòng nhi đồng, Túc Úc quyết tâm, lớn giọng nói: "Thế để tôi mở cửa cho ông xem."

Hai chữ "mở cửa" nói cực to, như thể người đã đứng ngay trước cửa.

Ly Huyền Thính và Túc Lê đang đứng sau cửa, nghe thế, một người một chim lặng lẽ lùi về chỗ giường.

Túc Thanh Phong và Phong Yêu đang cùng tụi nhỏ trốn trong phòng nhi đồng, nghe Túc Úc nói vậy thì có cảm giác như bị bắt quả tang. Một phòng có tới 2 con đại yêu mà lại bị một đứa trẻ Nhân tộc dọa cho không dám ho một tiếng. Túc Thanh Phong thấy tiếng của Túc Úc và Bạch Quân ngày càng gần, trong đầu nghĩ sao thằng ranh Túc Úc này lại không đối phó được với bạn của nó thế, vội vàng dưa Túc Minh cho Phong Yêu. Nhưng mới đặt mèo con vào tay Phong Yêu, cửa phòng đã mở ra.

Túc Úc cầm tay nắm cửa: "..."

Ba Túc - tay vẫn còn đang đặt trên mèo con: "..."

Ly Huyền Thính thấy thế co người lại, cùng với bé chim đỏ, trốn sau đầu giường.

Bạch Quân ngó vào thấy chú mèo trắng kia. Rõ ràng là màu trắng sữa rất bình thường, lại có vẻ đặc biệt hơn bất cứ con mèo trắng nào anh từng gặp. Trên người chú mèo này còn có vài đường vân lạ, cảm giác như một loại biểu tượng. Anh sửng sốt: "Túc Úc, mèo nhà ông thuộc giống gì thế?"

"Giống gì nữa, mèo thôi." Túc Úc bị nghẹn họng, nghĩ mãi không ra được tên của giống mèo nào: "Mèo ta ấy mà."

Bạch Quân cạn lời: "Mèo ta có hai cái đuôi...?"

Cả phòng tức khắc im ru. Đúng lúc này bên ngoài có tiếng mở cửa, mẹ Túc dẫn Trần Kinh Hạc vào, thấy Túc Úc thì bảo: "Sao mọi người ở đây hết mà Kinh Hạc tiên sinh ấn chuông cửa lại không ai ra mở vậy."

Bạch Quân lễ phép lên tiếng: "Cháu chào cô ạ."

"Bạch Quân tới chơi à?" Mẹ Túc ngẩn ra, hết nhìn chồng lại nhìn con trai, đã hiểu tình huống. Chị nói: "Hay là chúng ta ra phòng khách nói chuyện nhé?"

-

Trong phòng khách.

Túc Úc thì thầm trách móc: "Con kêu to như thế rồi mà sao ba không nghe thấy vậy?" Uổng công cậu ta cố ý nhắc nhở, cứ tưởng là hai người lớn trong phòng kiểu gì cũng phải có một người phản ứng kịp, kết quả mở ra thì đứng hết sau cửa!

Ba Túc phản bác: "Ai đời bảo mở cửa là mở luôn như anh không, không biết đường câu giờ à?"

Túc Úc: "Bé Lê đâu rồi?"

Ba Túc: "Vẫn đang trốn trong phòng với Huyền Thính."

Hai cha con tranh luận một phen, sau đó nhìn Bạch Quân ngồi ở ghế bên kia.

Trần Kinh Hạc lặn lội đường xa tới đây là vì video trên vòng bạn bè của Túc Thanh Phong. Lần trước Phượng Hoàng đại nhân hóa hình y chỉ chụp được vài tấm, lần này cơ hội tới, lập tức ngựa không dừng vó muốn chụp thêm. Không ngờ vào nhà thì Phượng Hoàng đại nhân đâu chưa thấy đã phải đối mặt với cục diện này. Y nhìn là cũng nắm được đại khái tình huống, chủ động lên tiếng: "Bạch Quân đúng không? Cậu là người nhà họ Bạch ở thành phố S?"

Thành phố S mà nhắc tới nhà họ Bạch thì chỉ có một cái. Trần Kinh Hạc hỏi như vậy, ba Túc hiểu ngay: "Nhà họ Bạch ở thành phố S, Bạch Nhị?"

Bạch Quân nghe Trần Kinh Hạc tra hỏi, ngoan ngoãn đáp: "Vâng chú Trần, cháu là người nhà họ Bạch, Bạch Nhị là ông ngoại của cháu."

Túc Lê và Ly Huyền Thính cẩn thận di chuyển tới cửa phòng, dòm qua khe cửa quan sát tình huống bên ngoài, đúng lúc nghe được câu này của Bạch Quân. Cậu nhỏ giọng nói với Ly Huyền Thính: "Nhà họ Bạch hẳn là gia tộc lần trước Kinh Hạc nói có liên quan tới xương rồng."

Một tay Ly Huyền Thính giơ lên đầu đỡ Túc Lê: "Ngươi định chủ động hỏi cậu bé đó à?"

"Chủ động hỏi chưa chắc đã hỏi được thông tin về xương rồng. Bạch Quân thấy nhà chúng ta như vậy cũng không hoài nghi, có khi cũng không biết bên mình có thứ liên quan tới rồng." Túc Lê ngẫm nghĩ: "Chuyện này còn phải để xem."

Ly Huyền Thính khẽ gật đầu, lại nói: "Bùa hôm qua ngươi cho cậu bé ấy đã biến mất."

"Ừ." Túc Lê cẩn thận quan sát thiếu niên. Hôm nay Bạch Quân tới, có vẻ cho dưa hấu chỉ là tiện thể, chủ yếu là muốn hỏi lá bùa kia.

Túc Lê chợt nghĩ tới một chuyện: "Huyền Thính, ta có chuyện này không rõ."

Ly Huyền Thính ngồi xuống để Túc Lê có thể thấy rõ hơn: "Ngươi nói đi."

"Ngươi nói ngửi được mùi rồng, nhưng sau đó Kinh Hạc đã tới nhà Bạch Quân thám thính, không tìm được gì hết." Túc Lê còn tưởng là do phong ấn nên cậu mới không phát hiện, nhưng Kinh Hạc cũng không phát hiện thì quá lạ, tức là chỉ có Ly Huyền Thính ngửi được thứ mùi đó: "Nếu nói vì ngươi được rèn từ xương rồng nên trời sinh nhạy bén với mùi của rồng, nhưng năm đó Kinh Hạc có thể tìm được xương rồng trong bí cảnh chứng tỏ y cũng có phương thức của riêng mình. Năm xưa y có thể tìm được, tại sao bây giờ lại không..."

Nhà Bạch Quân không phải bí cảnh, một nơi rộng như bí cảnh Kinh Hạc còn tìm được xương rồng cho cậu, huống hồ là căn nhà nhỏ xíu kia.

Ly Huyền Thính mất một lúc mới đáp: "Thật ra không phải ngươi không rõ, ngươi đã đoán được."

"Ban đầu là ta không rõ thật, về sau Kinh Hạc nói nơi nhà họ Bạch phất lên có liên quan tới bí cảnh năm đó..." Túc Lê dịch mông chỉnh tư thế: "Vậy khả năng lớn nhất chính là thứ ở trong nhà Bạch Quân, và xương rồng dùng để rèn ra ngươi, tới từ cùng một con rồng. Cho nên ngươi mới ngửi được mùi mà không ai cảm nhận được."

Ly Huyền Thính lại nói: "A Ly, có chuyện này ta cũng không rõ."

"Năm đó khi quyết định rèn ta, tại sao ngươi lại yêu cầu Kinh Hạc tìm xương rồng? Rõ ràng Huyền Thiết là đủ để đúc thần kiếm, xương rồng tuy là vật trong truyền thuyết, nhưng cũng chỉ là dệt hoa trên gấm..." Hắn nói được một nửa mới nhớ ra: "Ta quên mất, ngươi không nhớ chuyện năm xưa."

Túc Lê cúi xuống chỉ thấy tóc của Ly Huyền Thính, không thấy được nét mặt hắn.

Cậu ngẫm nghĩ: "Đúng là ta không nhớ, nhưng ta cho rằng năm đó mình yêu cầu xương rồng, vậy chắc chắn là có lí do khiến ta phải làm vậy."

Ly Huyền Thính ngẩn ra, ở nơi Túc Lê không nhìn thấy, môi hắn thoáng cong lên: "Vậy sao?"

Túc Lê đang nhìn ra phòng khách, đột nhiên ánh mắt giao với ba Túc. Papa ra hiệu cho cậu mau trốn.

Ly Huyền Thính hỏi: "Ngươi có muốn ra ngoài không?"

Túc Lê rụt đầu về: "Đợi thêm chút nữa đi, xem tình huống."

Túc Thanh Phong thấy bé chim đằng sau cửa phòng co lại cho nhỏ hơn, mấy cọng lông trắng trên đầu thò ra, cẩn thận quan sát bên này. Thế là nhân lúc những người khác nói chuyện, hắn lặng lẽ lấy điện thoại chụp một tấm, vừa chụp xong thì bé chim đỏ cũng trốn mất.

Hắn tiếc nuối cất điện thoại.

Trong phòng khách, Bạch Quân thẳng thắn chuyện trong nhà, ba Túc cũng hiểu tại sao lúc này Trần Kinh Hạc lại nhắc đến nhà họ Bạch. Nếu Bạch Quân chỉ là người bình thường, vì hiệp ước giữa Nhân tộc và Yêu tộc, cùng với những hệ lụy sau này, hắn sẽ phải thi pháp để Bạch Quân quên chuyện ngày hôm nay. Nhưng nếu Bạch Quân là người nhà họ Bạch thì không cần nữa.

"Thật ra chủ động tiết lộ cũng không sao. Nhà họ Bạch là gia tộc tu đạo, có qua lại với Yêu tộc, thằng nhóc này sinh ra trong nhà thì hẳn là cũng mưa dầm thấm đất mấy thứ này." Trần Kinh Hạc nói với Bạch Quân: "Có chuyện này ta phải xin lỗi cậu trước. Lần trước tìm gia sư cho Phượng Hoàng đại nhân, ta đã tiện thể điều tra cậu, nên mới biết cậu là người nhà họ Bạch."

Bạch Quân nghe được mấy chữ Phượng Hoàng, không khỏi sững sờ, nhìn sang Túc Minh đang nhảy nhót nghịch ngợm: "Tức là chú mèo này..."

"Đây là Minh Minh." Ba Túc yên tâm, chủ động nói: "Nói ra có thể sẽ dọa cháu, nhưng nhà chú hi vọng cháu có thể giữ bí mật, cả nhà chú đều là yêu."

Bạch Quân kinh ngạc: "Yêu quái?"

Anh cứ tưởng nhà họ Túc là tu sĩ, mèo con là yêu thú khế ước của họ. Vì theo biểu hiện thường ngày của gia đình này, thật sự là không nhìn ra được họ là yêu quái...

"Đúng rồi." Túc Úc vỗ vai Bạch Quân: "Ây, nhà ông cũng tu đạo mà sao ông không nói sớm, nói sớm là tôi đỡ phải che che giấu giấu rồi."

Chú mèo này là Túc Minh...

Bạch Quân ngập ngừng: "Vậy Lê Lê..."

"Bé Lê là chim." Túc Úc nói: "Còn đang trốn trong phòng kìa."

Trần Kinh Hạc nghe thế nghiêm túc đính chính: "Sao lại gọi là chim, là Phượng Hoàng."

Túc Úc: "Thần Loan Điểu với Phượng Hoàng khác gì nhau đâu, đều là chim mà?"

Trần Kinh Hạc cau mày: "Phượng Hoàng là chủ nhân của bách điểu, không giống điểu tộc bình thường..."

Bạch Quân nghe bọn họ tranh cãi, dần hiểu rõ sự thật chấn động này. Đợi mấy người giằng co xong, anh bày tỏ ý đồ đến đây. Ba Túc nghe thế cười bảo: "Hóa ra là bùa của bé Lê à, cái đó dùng tốt lắm, có thể cản cho cháu một kiếp chứng tỏ cháu với thằng bé có duyên."

"Tức là bùa đó do Lê Lê vẽ..." Bạch Quân không nhịn được hỏi.

Túc Úc nói rất đương nhiên: "Chứ sao, nó vẽ trước mặt ông luôn còn gì?"

Mọi người lại trò chuyện thêm một lúc, mẹ Túc bổ dưa hấu mang ra: "Bé bé thích vẽ mấy cái đó lắm, cả nhà ăn dưa hấu nào."

Bạch Quân còn muốn hỏi thêm mấy câu, điện thoại bỗng kêu, anh xin phép nghe máy, sau đó nói trong nhà có việc nên phải về.

Túc Úc hỏi: "Chuyện gì thế?"

"Em tôi bảo huyết áp của ông tôi lên cao, định qua bác sĩ khám." Bạch Quân quay sang nói với mấy người lớn: "Làm phiền gia đình rồi ạ."

Túc Úc lại hỏi: "Nghiêm trọng không, cần tôi đưa ông về không."

"Không sao, tôi đạp xe tới mà." Bạch Quân vốn định tìm Túc Lê, nhưng thế này thì chỉ đành để hôm khác.

Túc Úc đưa Bạch Quân ra ngoài, ba Túc và Trần Kinh Hạc mới bắt đầu nói chuyện chính: "Kì lạ, Bạch Quân nói hôm qua gặp chuyện, được bùa của bé Lê cứu. Nhưng sao trong thôn Tức Linh lại xảy ra chuyện đó?"

Tinh quái yêu quái ở gần thôn Tức Linh bọn họ đều biết, thậm chí yêu quái từ vùng khác tới đây cũng phải chào hỏi nhà họ Túc trước. Ba Túc đăm chiêu: "Nghe miêu tả của Bạch Quân thì có vẻ như là tinh quái gây chuyện."

"Bên Cục Quản Yêu không có thông báo gì." Trần Kinh Hạc nói: "Hằn là không phải ma quỷ vì gần đây trong thôn không có án mạng. Nhưng ảnh hưởng tới thằng bé thì phiền rồi đây, để tôi gọi Cục Quản Yêu tới trừ tà."

Ba Túc đang gật gù, đột nhiên nhận ra: "Khoan, sao nãy giờ không thấy bé Lê ra ngoài?"

Hắn đứng dậy vào phòng xem. Ban nãy đúng là hắn ra hiệu cho bé con trốn thật, nhưng trốn lâu vậy vẫn không thấy có động tĩnh gì là sao.

Trần Kinh Hạc cũng giật mình: "Hay là ngủ mất rồi?"

Túc Thanh Phong bước nhanh, mở cửa lại không thấy Ly Huyền Thính trong phòng, tìm khắp nơi cũng không thấy Túc Lê. Hắn hốt hoảng vọt ra: "Không thấy bé Lê!"

Trần Kinh Hạc sốc: "Cái gì!?"

Phong Yêu vội vàng chạy vào: "Không ở trong phòng sao?"

Túc Úc và mẹ vừa vào nhà đã thấy ba người đàn ông xanh mặt, Túc Úc hỏi: "Mọi người làm sao thế?"

Ba Túc thấy cửa sổ phòng nhi đồng mở, nhăn mày: "Không thấy bé Lê."

Túc Úc sốc: "Không thể nào! Chẳng lẽ con ác yêu kia lại tới!?"

Một bên khác, Bạch Quân đạp xe tới một con ngõ, đột nhiên thấy trên không trung có gì đó bay tới. Anh dừng xe, nhìn kĩ thì nhận ra là một chú chim đỏ, co thành một cục tròn tròn lao về phía anh. Rõ ràng không giương cánh, tốc độ lại cực kì nhanh.

Túc Lê ở trên cao nhìn thấy Bạch Quân, chỉ huy Ly Huyền Thính: "Huyền Thính, dưới kia!"

Ly Huyền Thính tìm vị trí, một tay che chở Túc Lê, chuyển hướng bay xuống chỗ Bạch Quân.

Cùng lúc đó, nắng rút đi, mây đen dày đặc, cảnh tượng xung quanh lặng lẽ thay đổi.

Bạch Quân sững sờ nhìn chim đỏ đáp xuống bên cạnh, giống như đang đứng trên thứ gì vô hình, nhún chân một cái nhảy lên đầu xe của anh.

"Chíp ---"

[Tác giả có lời muốn nói]

Bé Lê: Ngự kiếm phi hành!
________________________

T cười chết mất trời ơi =))))))))))))))))))))))))))) Tưởng tượng một đứa bé 6 tuổi bay theo kiểu siêu nhân ấy, xong trên đầu có bé chim nhỏ giơ cánh chỉ huy =)))))))))))))))))