Bé Theo Đuôi Hướng Nội Cùng Ông Xã Đỉnh A Của Bé

Chương 14: Mỗi ngày đều yêu em (Hoàn)



Một ngày đẹp trời sáng sủa, nắng nhưng không gắt, gió nhẹ thoang thoảng thổi qua, là một ngày tuyệt vời để đi dạo.

Trịnh Lâm đi trên đường, tay cầm kem, nhìn khắp nơi xung quanh thưởng thức vẻ đẹp thành phố.

Đột nhiên cậu thấy một gương mặt quen thuộc, vẻ ngoài đẹp trai lại thêm một đôi mắt màu xanh trời sâu thẳm, như dòng nước trong vắt dưới trời, trong đầu Trịnh Lâm lập tức xuất hiện một cái tên, Tống Hạc Khanh, là đàn anh mấy khóa trước của cậu, đến nay trường học vẫn treo ảnh anh ấy vinh danh trên tường vinh dự để sinh viên noi theo.

Nghe nói anh ấy sau khi tốt nghiệp thì tiếp quản công việc gia đình, thủ đoạn cao minh, tài trí hơn người, lại là Alpha cấp S, giá trị vũ lực khỏi bàn cãi, có lần trong chiến dịch quan trọng đã bắt sống được thủ lĩnh quân địch, được đế quốc trao tặng huân chương vinh dự và là người trẻ tuổi nhất nhận được nó

Nhân vật trong truyền thuyết thế mà lại đứng sờ sờ trước mặt mình, cậu đương nhiên là kích động chứ, móc ra tờ tiền muốn được thần tượng ký tên cho mình.

Nhưng vừa mới đến gần đã thấy vị này đang cau mày cầm tay một Omega dáng người nhỏ xinh mà kéo đi, trong miệng nói nói gì đó, không nghe rõ nhưng đều là câu tức giận.

Trịnh Lâm nuốt một ngụm nước miếng lấy can đảm đi tới gần chào hỏi.

Hai người đồng thời quay lại nhìn hắn, Đường Nguyễn lúc này đang tức giận bĩu môi, bởi vì cậu muốn ăn kem nhưng Tống Hạc Khanh lại vì việc cậu đang có bé nhỏ mà không cho.

Cậu tức giận không muốn đi, Tống Hạc Khanh kiên nhẫn dỗ cậu, dỗ tới dỗ lui đến lúc Trịnh Lâm tới gần.

Nói ra thì trùng hợp quá rồi, Trịnh Lâm cũng quen biết với Đường Nguyễn, cả hai người từng học chung lớp nấu ăn, Đường Nguyễn rất chăm chỉ, Trịnh Lâm thường xuyên hỏi cậu những món điểm tâm mà mình không làm được, cậu đương nhiên biết rõ Đường Nguyễn cũng là sinh viên trường quân đội, nhưng không hiểu vì sao mà một học sinh bình thường như Đường Nguyễn lại quen biết với Tống Hạc Khanh mà lúc này lại rất thân mật.

"Anh Đường ơi! Anh, Anh sao vậy?"

Trịnh Lâm không thể nghĩ được sao hai người này lại đi cùng nhau, cậu mở to mắt ra nhìn.

"A, là Tiểu Trình nha, hôm nay trời đẹp nên em cũng đi dạo sao?"

Đường Nguyễn cười tủm tỉm chào hỏi, lại kéo tay Tống Hạc Khanh, "Đây là bạn cùng lớp nấu ăn của em á, cũng là bạn cùng trường mình luôn."

Lúc này cậu cũng không giận dỗi nữa mà nhiệt tình giới thiệu hai người với nhau.

"Đây là Tống Hạc Khanh đó em, là đàn anh ngành em đó."

"Chào cậu."

Tống Hạc Khanh vẫn lạnh nhạt, đương nhiên là vì bé Đường Nguyễn giận dỗi khi nãy.

"A, đàn anh, chào anh, em là Trịnh Lâm."

Trịnh Lâm vội vàng bắt tay, sau đó lại gãi đầu, ngượng ngùng cùng Đường Nguyễn nói chuyện:

"Anh Đường à, sao anh với đàn anh biết nhau thé? Lúc trước anh cũng không kể em nghe nữa."

Không phải do cậu nhiều chuyện đâu huhu, mà do tò mò quá mà, lúc trước đi học chung thì anh Đường không kể gì hết trơn, vừa gặp lại thì mới biết nè.

Đường Nguyễn gật đầu, làm bộ rất nghiêm túc nói, "Đương nhiên là anh ấy theo đuổi anh rồi."

Trịnh Lâm có chút kinh ngạc nhìn về phía Tống Hạc Khanh, người đàn ông cao lớn đang mang chiếc khăn choàng cổ, mặc áo choàng dài đến đầu gối càng làm nổi bật trong đám đông, nghe Đường Nguyễn nói thế lại bật cười, cũng gật đầu chiều theo ý bé cưng, lúc nhìn về phía Đường Nguyễn, ánh mắt dịu dàng như nước mùa xuân.

Trịnh Lâm càng giật mình, cậu cười một tiếng rồi không biết nói gì.

Đường Nguyễn chú ý đến cây kem cậu đang cầm trên tay, nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm không chớp mắt, giọng nói cực kỳ nhỏ mà nói:

"Tiểu Trịnh à, em mua kem ở đâu thế, nhìn ngon quá, còn có lớp chocolate nữa..."

Giọng nói kèm theo sự thèm thuồng đúng nghĩa, có thể thấy là cực kỳ thèm rồi, Trịnh Lâm lập tức tỉnh người lại, vội vàng cười nói:

"Ở tiệm kem bên kia đó anh, hôm nay có chương trình khuyến mãi giảm 20% lận, nếu không em bao anh ăn nha?"

Trịnh Lâm rất thoải mái khi nói chuyện với Đường Nguyễn, đây là thói quen của cả hai người bọn họ, cả hai đều là người thích đồ ngọt, luôn hẹn nhau ăn kem uống trà sữa.

Đôi mắt bé cưng sáng rõ, không thèm nắm tay Tống Hạc Khanh nữa lập tức đồng ý liên tục.

"Không được, không phải đã nói em là lúc mang thai không thể ăn đồ ngọt sao?"

Tống Hạc Khanh lại tức giận, nhanh chóng nắm bàn tay cậu lại. Hắn cau mày, dùng tay chỉnh lại khăn choàng cổ cho bé cưng kín hơn, lại xoa gương mặt có chút lại của cậu, có chút lo lắng nói:

"Gió lớn rồi chú ý cảm lạnh, về nhà với ông xã được không?"

Đường Nguyễn lại bắt đầu khóc lóc làm khó, khóc huhu, "Không muốn, không sao mà, em muốn ăn kem cơ, đã lâu không được ăn rồi, huhuhuhu..."

Đường Nguyễn khóc đến mức đau mắt, vì đang trong thời kỳ mang thai nhạy cảm nên cậu rất thích khóc, cho nên mỗi ngày, Tống Hạc Khanh đều dỗ cậu rất nhiều lần

Chính vì thế mà hắn cũng ngựa quen đường cũ, quen đường quen nẻo mà bắt đầu dỗ cậu.

"Bé cưng Nguyễn Nguyễn, ông xã không phải không cho em ăn, lúc này trời đang lạnh, anh sợ em bị bệnh, bé nhỏ trong bụng lại không ăn kem được, chờ bé nhỏ được sinh ra rồi ông xã mua cho em ăn được không?"

"Huhuhu, anh chỉ yêu bé nhỏ, không yêu em, anh chỉ muốn bé nhỏ trong bụng thôi đúng không! Huhhuhuhu...."

Tống Hạc Khanh vẫn bình tĩnh như thường, mở rộng áo khoác, ôm bé cưng vào trong người che gió lại, cằm đặt trên đỉnh đầu bé cưng, ôm chặt người vào lòng.

Gió lại lớn rồi, hắn sợ bé cưng sẽ cảm lạnh.

"Không có, sao lại thế được cơ chứ? Ông xã chỉ yêu một mình bé cưng thôi, bé nhỏ là do bé cưng sinh nên ông xã mới thích, đừng khóc, gió lớn rồi, lại thổi đau mắt bé cưng mất.

"...."

"Ngoan nào."

Đường Nguyễn dẩu miệng, từ lòng ngực Tống Hạc Khanh nhô đầu ra, giọng nói còn mang theo giọng mũi, mũi miệng đỏ bừng,

"Vậy anh phải đợi em sinh bé nhỏ ra rồi phải dẫn em đi ăn kem nha."

"Đương nhiên."

Tống Hạc Khanh hôn hôn miệng bé cưng, vuốt lại tóc, dưới mặt trời nắng nhẹ, ngài Alpha đứng đầu nhà họ Tống lại nhìn người yêu mình dịu dàng đến không thể tả được.

Trịnh Lâm nhìn shock ngây người, bởi vì Đường Nguyễn mặc áo lông dày rồi khoác áo ngoài cho nên bây giờ cậu mới để ý bụng đang nhô ra của anh Đường.

Đã tới đoạn mang thai luôn rồi á hả, cậu còn bị vị cưng chiều vợ như mạng Tống Hạc Khanh đây làm cho hết hồn luôn nè, có dám nói thêm câu nào đâu, sợ làm anh Đường khóc huhu nữa mất.

Đường Nguyễn ngoan ngoãn cùng Trịnh Lâm tạm biệt, Tống Hạc Khanh cũng gật đầu tạm biệt, hai người nắm tay nhau đi qua từng con đường về nhà mình.

Gió rất nhẹ, tiếng lá cây xào xạc vang trên đường, Đường Nguyễn dựa vào Tống Hạc Khanh, bởi vì mang thai nên cậu đi rất chậm, lắc qua lắc lại như bé chim cánh cụt, còn Alpha bên cạnh vẫn đi từ tốn, một tay đỡ bên hông cậu, hai người chầm chậm mà bước đi.

Trịnh Lâm đứng tại chỗ nhìn thật lâu, dường như nhìn theo bóng dáng hai người đang dựa vào nhau đi đó mà nhìn thấy hết cuộc đời hạnh phúc về sau.

Bánh bao có điều muốn nói: Tới đây là kết thúc rồi. Lúc làm không để ý lắm nhưng mà tác giả có vẻ kết vội nên mấy chương cuối khá ngắn, hầu hết là tóm gọn tình huống thôi.

Cũng cảm ơn cả nhà iu rất nhiều vì đã theo dõi bộ truyện này suốt thời gian qua nhé.

Hiện tại mình đang có 1 vài vấn đề sức khỏe do kích ứng da nên phải đi trị nên không có thời gian rảnh để edit bộ mới trong gần đây.

Nào lựa đc bộ nào ổn ổn mình sẽ edit và thông báo.

Cảm ơn cả nhà iu nhiều đã đồng hành 🫶🫶🫶

Cả nhà nhớ rating giúp nhaaaa. Quay lại mấy chương trước rating luôn nhen