Bề Tôi Dưới Làn Váy - Nhiễm Nhĩ

Chương 21



[21] Bạch Tiểu Đường bị cắm

"Em đúng là dâm." Hơi thở của Thường Hành nháy mắt rối loạn, đè Bạch Tiểu Đường dưới thân sờ loạn.

Trên người cậu vẫn dính hơi nước nóng hầm hập, cậu bị sờ cười không ngừng, lại bắt đầu linh hoạt né tránh hắn như cá y như lần đầu. Chẳng qua hiện tại, Thường Hành náo loạn một lát rồi dựa vào đầu giường, chờ cậu tự bò qua.

Cậu thật sự chủ động thò lại gần, nằm trong lòng Thường Hành dùng miệng huyệt ướt mềm cọ dục căn dữ tợn.

"Sao hôm nay em cứ phải chọc anh?" Thường Hành tách cánh mông cậu ra cắm sâu vào trong, "Lúc trước cứ kiếm cớ chọc anh, giờ thấy sắp bị cắm lại ngoan."

Bạch Tiểu Đường chống tay lên vai hắn bị đâm ngả về trước, lại bị Thường Hành kéo eo ngồi xuống: "Còn muốn tránh?"

"Không... Không..." cậu cúi đầu liếc mắt, thấy miệng huyệt của mình bị cắm đến chảy nước ròng ròng, vội vàng dời tầm mắt đi, "Thường Hành, không được bắt nạt em nữa."

"Lời này ngày thường nói anh không có ý kiến gì, nhưng lên giường... lời em nói không tính." Thường Hành ấn bắp đùi cậu hung hăng đâm vài cái, "Sướng không?"

"Khó chịu... đau..." Bạch Tiểu Đường che bụng nhỏ nhíu mày oán giận.

"Em chảy thêm nhiều nước thì tốt rồi." Thường Hành không chỉ không chậm lại còn ôm cậu vào lòng đẩy eo nhanh hơn.

Chút lạnh lẽo lúc ở bờ sông bị tình triều xua tan từng chút, cuối cùng chỉ còn dục vọng nóng bỏng quay cuồng trong người cậu. Hai chân cậu quấn lấy eo hắn, cơ thể vặn vẹo theo động tác thọc vào rút ra không ngừng của Thường Hành, mơ màng bắn ra vài lần, chưa hồi thần lại bị Thường Hành đè dưới thân vừa cắn gáy vừa đâm.

Có lẽ là cảm xúc dao động, đêm nay hắn hơi thô bạo, hắn bóp người Bạch Tiểu Đường chỗ xanh chỗ tím, gáy cũng đầy dấu răng đỏ sẫm. Bạch Tiểu Đường không sợ đau, nhưng hơi sợ Thường Hành giận. Tuy rằng cậu bị tình dục chi phối lại vẫn nhớ lửa giận của hắn chưa tan hết, thường quay đầu đánh giá biểu tình của đối phương.

Thường Hành cắm thì mạnh, nhưng dù tập trung cũng bị Bạch Tiểu Đường nhìn đến dở khóc dở cười, thế là hắn vỗ mông cậu nằm trên người cậu bất động: "Nhìn cái gì?"

Bạch Tiểu Đường lắc eo, huyệt đạo lại trào nước ra: "Anh... Không giận em nữa à?"

Thường Hành nhéo gáy cậu khẽ cười: "Lúc anh hỏi em tin anh không, em trả lời thế nào?"

"Em... em không đoán đâu..." biểu tình của Bạch Tiểu Đường tức khắc suy sụp, cậu dẩu mông nằm trên giường uất ức cọ vào lòng hắn.

Thường Hành cào cào cổ cậu, lại giơ tay nhéo núm vú sưng to của cậu một lát, chờ Bạch Tiểu Đường động tình không kiềm chế được mới bắt đầu chậm rãi đâm chọc.

"Thường... Thường Hành!" huyệt đạo đói khát của Bạch Tiểu Đường liều mạng co lại, từng giọt nước theo dục căn dữ tợn của hắn chảy vào bắp đùi, "Sao anh vẫn... vẫn giận?"

Thường Hành kéo Bạch Tiểu Đường dậy, nâng mông cậu lên hung hăng ấn vào giữa háng mình: "Anh cứ muốn chơi em, làm em nhớ rõ chút."

Cậu vuốt bụng mình ngơ ngác "À" một tiếng, sau đó ngây ngốc ngẩng đầu lên hôn mặt Thường Hành một cái. Vì thế biểu tình tàn nhẫn của Thường Hành sụp đổ, chỉ còn dung túng.

"Nhớ kĩ chưa?" hắn ôm lấy eo Bạch Tiểu Đường oán giận.

Bạch Tiểu Đường vội gật đầu lia lịa, bị Thường Hành đâm đến xóc nảy phập phồng, tiếng nước dâm mĩ khi thân thể va chạm càng lúc càng vang, cậu cũng càng lúc càng hưng phấn, tay chống lên vai Thường Hành, mắt sáng lấp lánh, thỉnh thoảng vài giọt nước mắt quá sung sướng rơi xuống.

"Anh thấy em vẫn chưa nhớ kỹ." Thường Hành ôm eo cậu thở dài, thấy Bạch Tiểu Đường sướng cũng không nỡ làm cậu mệt quá, lại ôm cậu dùng sức đâm.

Bạch Tiểu Đường đắc ý, ôm đầu Thường Hành rầm rì oán giận, lúc thì sợ Thường Hành cắm quá sâu, lúc thì uất ức kêu đau, rõ ràng nước nhiều làm ướt chăn mà cậu lại lẩm bẩm chỉ trích hắn từ đầu tới đuôi.

"Bạch Tiểu Đường, em thật là..." Thường Hành cắm cậu lên cao trào bỗng nhiên rút ra, "Nên nếm chút đau khổ mới ngoan được."

Cậu ngã xuống đỉnh tình dục, mờ mịt duỗi tay gãi gãi, lại dùng cả tay cả chân chui vào lòng hắn.

Thường Hành nhìn cậu lắc lư trên giường, lòng lại mềm nhũn, chưa quyết định cắm tiếp hay không, Bạch Tiểu Đường đã cầm dương v*t của hắn: "Bắt được anh."

Thường Hành không kìm lòng được bế cậu lên đặt giữa hai chân, cậu chủ động mở hai chân ra ngồi ở giữa háng hắn, cong mông nuốt dục căn ướt đầy d*m thủy vào huyệt đạo.

"Thường Hành, anh... Anh chạy cái gì..." Bạch Tiểu Đường nghiêng đầu liều mạng nhìn ra ngoài cửa sổ, "Trời vẫn chưa sáng mà."

"Nếu sưng lên, ngày mai em dậy lại cáu kỉnh." Hắn không nhịn được bật cười, xoay người đè Bạch Tiểu Đường ở dưới thân dọa cậu, "Ngoan chút, đừng chọc anh, chúng ta làm từ từ."

Cậu gác cằm lên vai Thường Hành nhìn khắp nơi, không biết có nghe lọt tai lời hắn nói không, nhưng cậu nâng chân lên vòng qua eo hắn, ngoan ngoãn làm Thường Hành cắm mình chảy nước, lại thở hổn hển ngã xuống giường thở dốc.

Thường Hành thấy huyệt đạo của cậu đã thích ứng với dục căn của mình thì ôm cậu để cậu nằm trên giường, lại tách cánh mông ướt mềm ra thô bạo đâm chọc. Lúc này cậu không kêu đau, rên to sung sướng, trên bụng nhỏ dính đầy tinh dịch loãng, chủ động chui vào lòng Thường Hành làm hắn kéo ra hai chân mình rút ra đâm vào.

"Sướng đến vậy à?" Thường Hành kích động thở hổn hển, không ngừng xoa nắn rãnh mông ướt đẫm của Bạch Tiểu Đường.

Cậu không ngừng cong eo rên rỉ cao trào. Từ khi cậu ở bên Thường Hành chưa từng trải qua lần làm tình nào kịch liệt như này, cậu nhanh chóng bị cắm hôn mê, lạc vào trong tình triều nóng bỏng, bị bắn to bụng còn cong mông ngồi giữa háng hắn, cuối cùng Thường Hành tỉnh táo trước, túm cậu vào phòng tắm một hồi.

Lúc tắm rửa Bạch Tiểu Đường vẫn không an phận, buồn ngủ không mở nổi mắt còn lừa Thường Hành nói miệng huyệt ngứa, quấn lấy hắn làm hắn dùng dục căn cắm cắm vào.

Thường Hành dở khóc dở cười nhìn miệng huyệt sưng đỏ, vừa lắc đầu từ chối, vừa cẩn thận tắm rửa cho Bạch Tiểu Đường trong ngoài sạch sẽ, lại ôm cậu về giường ngủ.

Bạch Tiểu Đường gật gà gật gù, hãy còn chấp niệm: "Ngày... Ngày mai..."

"Ngày mai đi đăng ký kết hôn." Thường Hành nhịn cười hôn cậu một cái.

Cậu yên tĩnh vài giây lại ngồi dậy, ôm chăn nói mớ: "Sáng mai không được... Ngủ nướng..."

"Được được được, sáng mai dậy sớm." Thường Hành ôm eo cậu nằm xuống.

Bạch Tiểu Đường ném chăn đi ôm hắn, lúc sắp ngủ say lại bò dậy: "Thường... Thường Hành, sáng mai anh phải đánh thức em."

"Tiểu Đường đừng lo lắng, có anh ở đây." Hắn lại ngồi dậy cùng cậu, xoa eo cậu hù dọa cậu, "Không ngủ thì anh sẽ cắm tiếp."

Bạch Tiểu Đường nghe vậy theo bản năng run lên, có lẽ là bị cắm sợ, nhưng cậu vùi vào lòng Thường Hành rầm rì: "Cắm đi... Em cho anh cắm..." Mới nói một nửa đã ngoẹo đầu lên vai hắn ngủ rồi.

"Xem em đã buồn ngủ thế rồi này." Thường Hành nhéo chóp mũi cậu tức giận lầm bầm lầu bầu, "Lại còn bảo cắm... anh thấy em ngủ còn nhanh hơn."

Cậu trong lúc ngủ mơ thường dính lên người hắn, tứ chi cuốn lấy hắn mới hoàn toàn an tĩnh.

Trong lúc vô ý Bạch Tiểu Đường lộ ra lòng chiếm hữu làm Thường Hành hơi giật mình.

Buổi sáng hôm sau, hắn tò mò nhìn Bạch Tiểu Đường ngủ trong lòng mình thật lâu, thử động động chân, cậu theo bản năng vươn một chân ngăn chặn đầu gối hắn, mà nếu hắn động đậy cánh tay, Bạch Tiểu Đường sẽ nháy mắt dịch qua ôm lấy cánh tay hắn.

Thường Hành thử rất nhiều lần, Bạch Tiểu Đường tuy xoắn đến xoắn đi, thế nhưng vẫn ngủ thật sự an tĩnh không tỉnh.

Hắn nghĩ, có lẽ là Bạch Tiểu Đường hoàn toàn xóa bỏ khúc mắc, thế là không nhịn được trêu đùa cậu đang ngủ mơ, không ngừng lắc tay lắc chân, chọc cậu bực bội, ở trong mộng cũng uất ức gọi tên hắn.

Thường Hành nháy mắt mềm lòng, ngồi dậy ôm Bạch Tiểu Đường hôn, hôn cậu tỉnh bóp núm vú sưng đỏ của cậu xoa bóp: "Dậy thôi."

Bạch Tiểu Đường mờ mịt ngáp một cái, ôm cổ Thường Hành nhìn ra cửa sổ: "Mấy giờ rồi?"

"Vừa mới 10 giờ." Hắn xoa đầu cậu.

Cho đến khi được ôm vào phòng tắm rửa mặt xong Bạch Tiểu Đường mới tỉnh hẳn, đuổi theo Thường Hành chạy khắp phòng: "Không phải em bảo anh gọi em rời giường sớm à?"

Hắn chạy hai bước liền ôm cậu, cười cong eo: "Tiểu Đường, em chạy nhanh như vậy phía dưới có đau không?"

Bắp đùi Bạch Tiểu Đường đang nóng rát đau đớn, bị Thường Hành nhắc tới, xúc cảm tê dại tức khắc càng thêm rõ ràng, cậu lại càng giận: "Đã nói hôm nay đưa em đi đăng ký mà."

"Giờ cũng chưa muộn." Hắn vội vàng đứng dậy thay quần áo, mà Bạch Tiểu Đường lôi một cái áo sơ mi nhăn nhúm từ sâu trong tủ quần áo, đầu tiên là quyến luyến ngửi ngửi, lại giấu quần áo ở sau lưng chạy đến bên cạnh Thường Hành cười tủm tỉm.

"Không vội à?" hắn biết trong lòng Bạch Tiểu Đường có ý gì, cố ý không hỏi chuyện cái áo trong tay cậu.

Quả nhiên Bạch Tiểu Đường không nín được, đưa áo sơ mi tới trước mặt Thường Hành như hiến vật quý: "Em mặc cái này được không?"

Đó là cái áo sơ mi trắng mà cậu mặc khi họ gặp nhau lần đầu, tuy rằng Bạch Tiểu Đường nỗ lực giặt, nhưng trên áo vẫn còn vết bùn nhạt màu.

"Em..." Thường Hành thay áo sơmi cho cậu, "Có phải lần đầu gặp anh đã rung động rồi không?"

Bạch Tiểu Đường hừ hừ giẫm chân hắn: "Nào có ai thích Alpha như anh chứ?"

"Không thích?"

Bạch Tiểu Đường tránh khỏi tay Thường Hành, đi đến cạnh cửa không cam lòng gọi: "Em thích mà... Anh nhanh lên đi!"

Thường Hành vừa thấy cậu sốt ruột là muốn cười, đi đến nắm tay cậu, để Bạch Tiểu Đường vội vã kéo mình đi ra ngoài. Mãi đến khi lên xe, Thường Hành mới tựa vào vô lăng bất đắc dĩ hỏi: "Mang ảnh chụp chưa em?"

Bạch Tiểu Đường đột nhiên ngơ ngẩn, quay đầu lại: "Sao anh không nói sớm?"

Hắn dán lại gần xoa gáy đầy vết thương của cậu: "Em có cho anh cơ hội nói đâu."

Bạch Tiểu Đường được xoa cực kỳ thoải mái, bất giác dựa vào lòng Thường Hành, giây lát lại bừng tỉnh, xoay người buồn bực cắn cổ hắn, hàm hồ oán giận: "Anh cố ý phải không?"

"Sao thế được..." Thường Hành thở dài, "Anh ước gì đăng ký kết hôn với em sớm chút."

Bạch Tiểu Đường nghe vậy vẫn xụ mặt giận dỗi.

"Giờ đi chụp vẫn kịp, vừa hay chúng ta cũng phải chụp ảnh treo lên tường nhà mới." Thường Hành nhẹ nhàng nhéo quai hàm cậu, thấy cậu vẫn không để ý tới mình, đành bất đắc dĩ thò lại gần dọa cậu, "Bạch Tiểu Đường, em lại dâm?"

Đôi mắt Bạch Tiểu Đường sáng bừng, cậu dán vào cánh tay Thường Hành, mắt trông mong mà nhìn mặt hắn.

"Anh phục em thật đấy." Thường Hành dở khóc dở cười, "Dịu dàng với em chẳng có tác dụng gì."

Bạch Tiểu Đường bị mắng xong ngoan ngoãn hẳn, yên tĩnh ngồi trên ghế, qua một lát mới gác đầu lên vai hắn ngủ gà ngủ gật. Thường Hành thấy Bạch Tiểu Đường như vậy, nghĩ chắc lúc chụp ảnh cậu sẽ kêu mệt, ai ngờ cậu vừa đến tiệm chụp ảnh là có tinh thần hơn bất kì ai, kéo Thường Hành không ngừng đổi tư thế, cuối cùng còn nhảy nhót chạy đến trước camera muốn tự chụp.

Sau khi cậu gặp Thường Hành thì lại được chiều ra tính tình thiếu gia, có lẽ trước kia cũng từng có quá khứ được ba mẹ nuông chiều vô pháp vô thiên. Chỉ là thế sự vô thường, vận mệnh vô tình, có lẽ lúc đó Bạch Tiểu Đường cũng không nghĩ đến, tương lai sẽ có đoạn thời gian âm u dài đến vậy.

"Thường Hành, anh vào xem tấm nào đẹp đi."

Hắn hồi thần, nghe lời xốc rèm lên, ngửi mùi hoa hải đường nhàn nhạt trên người Bạch Tiểu Đường sờ soạng ôm cậu vào trong lòng. Cậu nghỉ ngơi mới thấy mệt, bò lên đùi Thường Hành ngồi xuống, lại lấy cái nhíp cẩn thận cầm lên cho hắn xem.

"Đẹp." Khóe miệng Thường Hành đầy ý cười.

Bạch Tiểu Đường do dự một lát lại đổi ảnh: "Tấm này thì sao?"

"Cũng đẹp." Thường Hành hôn tai cậu, "Có em đẹp hết."

"Đừng đùa nữa, em đang chọn." Bạch Tiểu Đường dùng gót chân nhẹ nhàng đá hắn một cái, nhỏ giọng oán hận, "Sao lại chụp nhiều thế nhỉ?"

"Vừa nãy nói không chụp nữa người nào đó lại không vui, giờ mới thấy nhiều?"

"Thường Hành!" Bạch Tiểu Đường xấu hổ buồn bực quay đầu lại lườm hắn, nhưng mà chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt lại thay đổi.

Phòng tối chỉ có hai người họ, sau khi tạo kết chất dẫn dụ của người yêu bên này giảm bên kia tăng, Bạch Tiểu Đường nương theo ánh sáng không tự chủ được hôn mặt Thường Hành, hắn không nhịn được cong eo cười: "Thế nào?"

"Chưa quen lắm." Thường Hành ấn gáy cậu, cúi người si mê ngửi, "Lúc em không mang dao rất dính người."

Bạch Tiểu Đường nghe vậy đột nhiên lùi về sau: "Anh... Anh thấy phiền à?"

"Chậc, vẫn mẫn cảm lắm." Thường Hành ôm cậu vào lòng đánh mông một cái, "Anh chỉ nghĩ, nếu biết em sẽ biến thành như vậy thì lúc trước nên thẳng tay vứt dao của em đi, anh lại còn hao tâm tổn trí giả làm người tốt lâu như vậy, lúc thân thiết còn cho phép em đeo tất."

Bạch Tiểu Đường nghe vậy không được tự nhiên cúi đầu, nhanh chóng vùi vào lòng hắn: "Không chọn nữa, đi đăng ký trước được không?"

"Chỉ chờ những lời này của em."

Thường Hành đứng bật dậy xốc rèm phòng rửa ảnh lên, ánh nắng bao phủ lấy hai người. Bạch Tiểu Đường cười chui vào lòng hắn, cảm thấy tương lai mình cũng ấm áp như ánh nắng lúc này.

Vốn tui muốn đăng chap đều mà thi cử còn đều hơn =)))