[30] Bạch Tiểu Đường bị Thường Hành dùng ngón tay cắm cắm
Thình lình được thổ lộ làm Thường Hành càng thêm sầu lo: "Bạch Tiểu Đường, bây giờ em nói thật, hay là chờ buổi tối bị anh chơi ra lời thật?"
Bạch Tiểu Đường nghe xong không tiếng động bật cười, lại ôm đầu hắn lắc lắc hai ngón tay.
"Không được." Thường Hành lắc đầu, "Lần nào làm đến cuối cùng em cũng mệt muốn chết muốn sống, thế mà một khi anh không chạm vào em là em lại thèm thuồng."
"Vậy đêm nay anh ngủ ở phòng sách đi." Bạch Tiểu Đường nghe vậy đổi ý, "Hôm nay em mệt, ngày mai còn phải dậy sớm."
"Thôi đi, không có anh em ngủ được à?" hắn không nghĩ cậu nói thật, hỏi lại cậu vì sao phải ra ngoài.
Bạch Tiểu Đường lắc ngón tay thì thầm: "Chưa mua xong những đồ phải chuẩn bị ngày Tết, em ra ngoài xem cửa hàng nhà ai còn mở."
"Lúc về nhà anh tiện đường đưa em đi không phải là xong rồi à?" Thường Hành nhíu mày không tán đồng lắm, "Trời tuyết đường trơn, em ở nhà đợi là được."
"Ngày mai anh phải ra ngoài à?" trong lòng Bạch Tiểu Đường hơi căng thẳng.
"Ừ, anh Cửu bảo anh đến bến tàu xem hàng hóa, công nhân nhiều, sợ có người đến gây sự." Hắn bế cậu lên đặt sang một bên, vừa lái xe vừa hỏi, "Em muốn ăn gì? Trên đường từ bến tàu về có mấy quán đậu rang, mấy ngày nữa chắc là cũng đóng cửa, anh mua trữ ăn Tết nhân lúc còn sớm."
Bạch Tiểu Đường ngơ ngác nghe một lát, nói mơ hồ: "Anh mua đi."
"Em thích ăn thanh đạm, anh mua ít mứt quả được không?" Thường Hành thuận miệng nói chút chuyện phiếm râu ria, cậu mơ màng nghe, cảm thấy cuộc sống của mình trở nên không quá chân thật, tuyết đọng trắng hai bên đường phố cũng như là mộng cảnh.
"Đừng nhìn." Thường Hành bỗng nhiên thò tay che kín mắt cậu, "Lớn rồi, còn nhìn tuyết chằm chằm."
Mắt Bạch Tiểu Đường nóng lên, cậu ôm cánh tay hắn hít mũi: "Thường Hành, hôm nay anh ngủ ở phòng sách đi."
Thường Hành vốn tưởng cậu làm nũng, ai ngờ cậu lại thật sự sung quân mình đến phòng sách, tức khắc đau khổ oán giận: "Tết nhất rồi, em bảo anh ngủ phòng sách làm cái gì?"
Bạch Tiểu Đường không đáp lời, ôm cánh tay Thường Hành lắc lắc, về nhà bận rộn ôm chăn của hắn vào phòng sách, lại sợ hắn lạnh, còn để thêm hai chậu than.
Thường Hành lạnh mặt ngồi trong phòng nhìn cậu dọn, càng nhìn càng bực bội, lại không rõ mình đắc tội Bạch Tiểu Đường ở chỗ nào, đành tự mình hờn dỗi. Nhưng Bạch Tiểu Đường dọn xong lại giống như chẳng có chuyện gì làm chạy đến trước mặt hắn vùi vào lòng đối phương.
Thường Hành tránh, xách cổ áo Bạch Tiểu Đường lên túm cậu ra, chỉ vào ảnh chụp trên tường hừ lạnh nói: "Đi phạt đứng."
Bạch Tiểu Đường đảo mắt, làm bộ muốn cởi quần.
Hắn tức giận đánh mông cậu: "Trời lạnh như vậy em cởi quần làm gì?"
Bạch Tiểu Đường nghe vậy còn muốn đưa tay ôm cổ Thường Hành, bị hắn đẩy ra, chỉ đành ủ rũ héo úa đứng trước ảnh chụp nhìn tường.
"Chiều cho em sinh hư rồi đấy." Thường Hành thấy cậu an phận mới mở miệng, "Nói đi, hôm nay làm sao."
Bạch Tiểu Đường dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ ảnh chụp chung của mình với Thường Hành, ấp úng một lúc lâu, vươn hai ngón tay vòng ra sau lưng, ngoéo hắn một cái.
"Tưởng bở." Thường Hành vắt chéo chân mở báo, rung chân, "Em bảo anh ngủ phòng sách cũng được, nhưng phải nói thật cho anh, không thì hôm nay em đứng ở đó ngủ đi."
Bạch Tiểu Đường thấy hắn quyết tâm muốn trị mình thì không ầm ĩ nữa mà đứng trước ảnh chụp ngây ngốc. Tất cả niềm tin của cậu đều cho Thường Hành, cho nên lời nói của Thiệu Lan không ảnh hưởng đến cảm tình của cậu với Thường Hành, nhưng cậu không rõ nếu đã toàn tâm toàn ý tin tưởng một người, vì sao trong lòng mình còn dao động?
"Em muốn đứng ngủ thật à?"
Bạch Tiểu Đường kêu rên che mông lại, bị hắn đánh lại uất ức gục đầu xuống.
Thường Hành không thể chịu dáng vẻ này của cậu nhất, túm cánh tay cậu kéo vào phòng ngủ: "Thôi, anh không hỏi nữa, em ngủ ở đây anh ngủ ở phòng sách, trong lòng có chuyện không muốn nói thì thôi, uất ức thì anh lại đau lòng."
"Thường Hành..." Bạch Tiểu Đường cảm động chua mũi, cọ vào trong lòng hắn lộn xộn.
"Tỉnh lại đi." Thường Hành túm cậu ra, "Lát nữa lại duỗi hai ngón tay ra lắc, cắm xong em lại đuổi anh vào phòng sách, không bằng tự anh đi luôn, đỡ đến lúc đó em phải lao lực đuổi anh đi."
Hắn nói xong đi thật, Bạch Tiểu Đường lượn lờ trong phòng ngủ vài vòng, ôm chăn ngồi trên giường đờ ra, mũi chân lúc ẩn lúc hiện ngoài chăn. Cậu nhìn chằm chằm đầu ngón chân cảm thấy lạnh mới chui vào chăn run run.
Bỗng nhiên một mảnh tuyết đọng thật dày rơi xuống mái nhà, Bạch Tiểu Đường cuộn người trong chăn hoảng sợ, ngơ ngác nhìn tuyết rơi rào rào ngoài cửa sổ, không nhịn được xoay người xuống giường, chân trần chạy vào phòng sách.
Thường Hành không đóng kín cửa, cậu cong mông dán vào cửa nhìn vào trong, chỉ thấy hắn bật đèn, đang viết sổ sách.
Thật ra lúc Thường Hành thấy Bạch Tiểu Đường đến đã ngửi thấy hơi thở của cậu, nhưng hắn không hé răng, toàn tâm toàn ý chờ Bạch Tiểu Đường tự nhào lên tới, nhưng hôm nay như là cậu có chuyện, run rẩy đứng ở ngoài cửa nhìn một lúc lâu cũng không nói gì.
"Bạch Tiểu Đường, anh cho em vào!" hắn xốc chăn lên, "Anh đếm đến ba, em không vào anh sẽ giận, một..."
Bạch Tiểu Đường nghe vậy vèo một cái chui vào cửa, lăn vào lòng Thường Hành lạnh run.
"Lạnh chưa hả!" Thường Hành ép hai chân lạnh lẽo của cậu vào giữa hai chân, "Muốn vào thì cứ vào, bò ở đấy nhìn được sờ được anh à?"
Cậu bị mắng đến uất ức, nghẹn ra một câu: "Hôm nay em gặp Thiệu Lan."
Thường Hành nao nao, bừng tỉnh: "Bảo sao hôm nay em lại ầm ĩ như vậy, lại ghen gì?"
Bạch Tiểu Đường nghe Thường Hành nói vậy càng thêm uất ức: "Em... Em không thể rời xa anh." Nước mắt trong mắt cậu lã chã rơi xuống cổ hắn, "Thường Hành, em không thể rời xa anh... Em không thể rời xa anh thì sao?"
"Không rời xa thì thôi." Thường Hành vội vàng ôm cậu vào trong lòng dỗ, "Anh biết em sợ điều này, nhưng chúng ta không phải chia xa, em sợ không xảy ra thì không vui à?"
Bạch Tiểu Đường vẫn còn khổ sở, ôm cánh tay Thường Hành càng siết càng chặt.
Thường Hành thở phì phò hôn gò má ướt đẫm của cậu: "Cục cưng, em sắp siết chết anh rồi." Xong lại nói, "Em nghe anh nói này... Khi còn nhỏ anh đã từng sợ chết, bắt đầu từ ngày ba mẹ qua đời, buổi tối sợ đến độ không ngủ được, đến khi có một ngày con chó anh nuôi cũng chết, nhưng trước khi chết nó vẫn sủa với anh. Đến khi đó anh mới hiểu ra rằng rơi nước mắt vì một chuyện chưa xảy ra, không đáng."
"Em... em không phải chó con..." Bạch Tiểu Đường rưng rưng phản bác.
Thường Hành nghe mà thở dài: "Ngày thường anh thấy em rất thông minh, mà đến chuyện vụn vặt sao lại ngốc như thế nhỉ?"
"Anh còn mắng em ngốc." cậu lại rơi vài giọt nước mắt.
"Bạch Tiểu Đường, đời này anh chỉ cảm thấy hứng thú với một mình em, Omega khác dù tốt cũng không liên quan đến anh... hơn nữa, em ở trong mắt anh là tốt nhất, em khóc cái gì?" Thường Hành giận dỗi, thấy tay chân Bạch Tiểu Đường ấm áp lại, ấn cậu vào chăn đánh mông, vừa đánh vừa nói, "Người ta ghen đều tự giác đẩy mình lên giường, em thì khác, đẩy anh vào phòng sách, mình thì bò ở cạnh cửa nhìn."
Bạch Tiểu Đường bị đánh đến "A a" không ngừng kêu to, cũng quên mình vẫn đang khóc, giãy giụa chui vào trong chăn, rầu rĩ nói: "Em... buổi chiều em khóc."
Thường Hành hừ một tiếng muốn nằm xuống, lại nghe Bạch Tiểu Đường nói tiếp câu: "Vừa nãy không khóc."
"Xem ra anh vẫn đánh nhẹ." hắn đột nhiên nhấc chăn lên, cởi quần Bạch Tiểu Đường ra, thô bạo vuốt ve mông thịt của cậu, "Chẳng nhớ cái gì hết."
Cậu cúi đầu nhìn cảnh tượng trong chăn, lòng mừng thầm, đắc ý vênh váo duỗi hai ngón tay dùng tay vòng qua cổ Thường Hành, lúc này hoàn toàn chọc Thường Hành nóng nảy.
Hắn xoay người đè lên người Bạch Tiểu Đường cười: "Lại là anh nghĩ nhiều lo cho em, không ngủ được sợ buổi tối em khổ sở, còn định lén qua ngủ với em, hóa ra trong lòng em có ý này à?"
Bạch Tiểu Đường cắn môi cọ cọ, giơ tay muốn ôm cổ Thường Hành, hắn lại buồn bực hất tay cậu ra: "Đừng giả vờ ngoan."
Cậu suy tư một lát, thẳng lưng dùng quần lót ướt át cọ giữa háng sưng to của Thường Hành.
Bạch Tiểu Đường vẫn chưa từ bỏ ý định dùng đầu ngón chân cọ cẳng chân Thường Hành.
"Bạch Tiểu Đường, em không chọc anh thì không ngủ được à?" hắn nhéo mắt cá chân cậu để bên hông mình, "Kì phát tình không ổn định thì anh không có con, em còn quậy không?"
Bạch Tiểu Đường nghe vậy thì không quậy nữa, uể oải nằm trên giường, hồi lâu vẫn lén lút kéo quần lót xuống một chút.
Thường Hành thỏa hiệp, duỗi tay sờ miệng huyệt ướt mềm của cậu, thở dốc tràn ngập hơi nóng: "Cắm một lúc, em chịu đựng đấy, đừng sướng đến phát tình."
Bạch Tiểu Đường vội gật đầu lia lịa, nhào vào lòng hắn lắc eo, miệng huyệt chảy nước ngậm ngón tay Thường Hành đói khát mút vào.
"Anh nhớ hôm nay em còn nói muốn hát tuồng cho anh nghe," Thường Hành cắm rất nhẹ nhàng, ở trên giường cũng tỉnh táo hơn ngày thường nhiều, thậm chí còn bình tĩnh nói được mấy câu, "Bây giờ thì hát thế nào?"
Bạch Tiểu Đường bị ngón tay đâm đến người như nhũn ra, hai đùi cũng không có sức, mềm như bông ngã vào chăn vặn vẹo, rên rỉ: "Cắm... Cắm sâu một chút..."
"Sâu một chút?" Thường Hành hôn cổ cậu than thở, ngón tay hơi hơi cong lên, ấn vào huyệt thịt mấp máy.
Bạch Tiểu Đường đột nhiên không kịp phòng ngừa mà hét lên, ôm đầu hắn sung sướng thở dốc, miệng huyệt bị ngón tay đâm đến phụt phụt ứa nước, cậu thấy hoa mắt tước vũ khí đầu hàng.
"Thôi, anh hát cho em nghe, thế nào?" Thường Hành ôm cậu trở mình, làm Bạch Tiểu Đường nằm trong lòng mình, lại tiếp tục dùng ngón tay lúc sâu lúc nông đâm vào rút ra, "Em nghe xem hôm nay anh học ở lầu hát đúng hay không."
Hắn hát cũng ra dáng lắm: "Yêu tinh, đừng hòng lừa sư phụ ta!"
Thường Hành sao biết hát kịch, chỉ là thấy mắt Bạch Tiểu Đường ầng ậc nước mắt, định chọc cho cậu vui vẻ thôi.
Bạch Tiểu Đường nghe xong quả nhiên thở hồng hộc cười rộ lên: "Anh... Anh gọi ai yêu tinh hả?"
Thường Hành giật ngón tay, đầu ngón tay cong lên dọc theo huyệt đạo ướt hoạt hơi dùng sức đâm, cậu tức khắc lơ mơ ngã xuống giường, cong mông chảy nước.
"Ai nhiều nước, anh gọi người đó." Thường Hành đâm ngón tay vào, ôm Bạch Tiểu Đường vào lòng hôn rồi đứng dậy cầm khăn lau tay.
Bạch Tiểu Đường cuộn tròn trong chăn rên rỉ, sau đó rầm rì nói: "Lạnh."
Thường Hành đến gần sờ chân cậu, bàn chân ấm áp lên lại xoay người lau tay tiếp.
Cậu vẫn kêu lạnh.
Thường Hành lau xong ngồi bên cạnh cậu lạnh mắt nhìn một lúc: "Đừng quậy nữa, kịch liệt hơn nữa thì em sẽ phát tình."
Bạch Tiểu Đường nhích đến bên cạnh Thường Hành, trông mong nhìn giữa háng căng phồng của hắn, hít vào một hơi khó nhịn, lại ôm lấy cánh tay hắn không cam lòng nhắm mắt lại.
"Sao ngủ ở đây được..." Thường Hành đứng dậy, cách chăn ôm Bạch Tiểu Đường về phòng ngủ, "Em cứ dốc hết sức hành anh đi, ai bảo anh thích em chứ?"
Cậu túm ống tay áo Thường Hành đắc ý cong khóe miệng, hai chân quấn lấy eo hắn nhanh chóng ngủ thiếp đi.