Choạng vạng tối, khi sắp vào đêm, Tạ Lăng chui vào bên trong mành trướng của giường, nàng quấn chặt chăn, cuộn mình ở trên giường, chỉ để lại một khe hở để nhìn, nàng mở to đôi mắt nhìn chằm chằm ra phía ngoài giường.
Ban ngày nàng đã nỗ lực ăn no ngủ đủ, dự trữ tinh lực để buổi tối tự mình bắt “Quỷ”.
Tạ Lăng đã quyết tâm, đêm nay dù có buồn ngủ đến đâu cũng không được chớp mắt một cái, nàng phải tìm được dấu vết mà tên biếи ŧɦái kia để lại.
Nàng đã chuẩn bị tốt các loại vật phẩm trong tay, có một thùng nước ớt cay, có một cái tấm đá đầy bột mì, chỉ đợi tên biếи ŧɦái kia xuất hiện, bằng bất cứ giá nào, dù không thể chế phục hắn, nàng cũng phải đè mặt hắn xuống tấm đá, sau đó đi treo giải thưởng khắp thành.
Ánh trăng lên cao, Tạ Lăng chờ rồi lại chờ, chờ mãi cũng không thấy một con mèo nào tới. Nàng không ngừng véo chân của mình, mới khiến bản thân chống đỡ được cơn buồn ngủ.
Đến khi ánh mặt trời mọc, bên ngoài cũng không có một chút động tĩnh nào.
Lúc này Tạ Lăng đã mê man, không ngủ được.
Cái đầu nho nhỏ ngập tràn câu hỏi lớn, tên quỷ kia sao lại không tới?
Hoàn Sinh theo thường lệ bưng khay rửa mặt vào, thấy Tam cô nương ôm hai chân đáng thương ngây ngốc, cằm gác trên đầu gối, mắt to chậm chạp chớp, phía dưới là quầng thâm đen xì.
Hoàn Sinh vừa đau lòng vừa nôn nóng, sau khi nói rất nhiều lời thì Tam cô nương của nàng ấy mới hoàn hồn, ánh mắt lắc lư nhìn nàng ấy.
Hoàn Sinh liếc nhìn những thứ Tạ Lăng đặt cạnh giường, nhẫn nại nói: “Cô nương, những Bảo Khí này có thể cất đi không?”
Hôm qua Tạ Lăng lừa nàng ấy, nói là đột nhiên nghĩ ra ý muốn luyện tập làm thiên sư, nước ớt cay này, tấm đá bột mì này, là Bảo Khí nàng ấy quen dùng, nàng lừa Hoàn Sinh giúp nàng tìm mấy thứ này tới. Kết quả không biết sao tên biếи ŧɦái kia lại nhạy bén như vậy, có lẽ cảm nhận được sự nguy hiểm nên không có xuất hiện, mấy thứ Tạ Lăng chuẩn bị cũng không có tác dụng.
Tạ Lăng cắn khóe môi, gật đầu nói: “Cất đi.”
Hoàn Sinh vui vô cùng, nhanh tay nhanh chân cất những thứ kỳ quái trong mắt nàng ấy đi.
Giờ nguyện vọng duy nhất của nàng ấy là hy vọng cô nương nhà mình có thể bình thường trở lại.
Tạ Lăng thức cả đêm nên thấy rất choáng váng, động tác nàng chậm chạp, ngồi thất thần, Hoàn Sinh xốc mành lên cho nàng, vò khăn, nâng khuôn mặt nhỏ của nàng lau sạch sẽ.
Tạ Lăng ngoan ngoãn nhắm hai mắt, nghe thấy Hoàn Sinh vừa lau mặt cho nàng vừa dong dài: “Sáng sớm nô tỳ có lấy bánh sữa rán từ trong phòng bếp ra, cô nương nhất định sẽ thích ăn, đợi lát cô nương hãy lấp đầy bụng nhé.” Nhắc tới ăn, Tạ Lăng cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, hiện giờ trời đã sáng, nàng tính ăn một chút gì đó để lót bụng rồi đi ngủ bù.
Mâm đồ ăn được bưng lên, Tạ Lăng bóc cái bánh sữa, bên trong lộ ra một con hạc giấy màu hồng nhạt.
Mùi hương thanh nhã từ con hạc giấy truyền đến, mấy ngày nay Tạ Lăng rất quen thuộc với mùi này.
Đồng tử của Tạ Lăng run lên.
Nàng vươn tay niết hạc giấy ở trong tay.
Nàng ngẩng đầu nghẹn ngào nói với Hoàn Sinh: “Hoàn Sinh…… Ngươi để đồ xuống rồi đi ra ngoài đi, ta muốn ngủ thêm lát nữa.”
Hoàn Sinh nào có dị nghị, nàng ấy dọn dẹp xong, để lại mâm đồ ăn rồi đi ra ngoài.
Tay Tạ Lăng run rẩy mở cánh hạc giấy kia ra.
Hoàn Sinh tất nhiên là không biết chuyện gì cả, nên Tạ Lăng dứt khoát không hỏi.
Tên biếи ŧɦái kia vỗ tay đùa giỡn toàn bộ người trong viện của nàng, nàng nghĩ mọi cách nhưng đều không có tác dụng gì. Tờ giấy màu hồng nhạt được mở ra, phía trên có một hàng chữ nhỏ, nét bút lông vẫn sắc bén.
——【 Vì sao muốn đổi viện? 】
Mà phía bên kia của cánh, còn có một hàng chữ nhỏ khác.
——【 Ta sẽ không bao giờ làm tổn thương nàng. Từ trước nay, lời ta đã nói là sẽ làm. 】
Tên biếи ŧɦái này ngay cả chuyện nàng muốn đổi viện cũng biết. Vậy việc đêm qua nàng thức trắng đêm không ngủ, muốn ngồi canh hắn, hắn chắc chắn cũng biết.
Cho nên hôm nay mới dùng cách công khai này để nói cho nàng biết, vô dụng thôi, đừng nghĩ nữa, tất cả mọi chuyện của nàng đều nằm trong sự khống chế của hắn.
Sau đó hắn lại nhẹ nhàng nói một câu, ta sẽ không bao giờ làm tổn thương nàng.
Ai mà tin?
Tạ Lăng bực mình không thôi, nàng bị tên điên này hành hạ đến kiệt sức, đang định xé hạc giấy cho hả giận, rồi lại lờ mờ cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường. Như là…… là lần đầu tiên, tên biếи ŧɦái kia dùng hạc giấy truyền tin cho nàng thay vì gửi trực tiếp.
Cũng là lần đầu tiên, tên biếи ŧɦái đó đưa ra yêu cầu với nàng.
Lúc trước, tờ giấy nàng nhận được đều như tự độc thoại, mà lần này nó lại giống như một cuộc đối thoại.
Tay Tạ Lăng dừng lại, ánh mắt dán vào tờ giấy.
Nếu nàng dùng hết sức lực cũng không thể thoát khỏi…… thì có lẽ, nàng có thể thử giao tiếp với tên biếи ŧɦái kia?