Ánh mắt Tạ Lăng không khỏi nhìn theo quả khế đổi tới đổi lui trong tay Hoàn Sinh, nàng nuốt nước miếng, tuy có hơi ngại nhưng nàng cảm thấy Hoàn Sinh xem nàng như tiểu hài tử, lúc thì mua cho nàng con diều, lúc thì mua cho nàng đồ ăn, dù vậy nàng vẫn thành thật gật đầu.
Hoàn Sinh càng cười vui vẻ, nàng ấy vội vàng nói: “Vậy cô nương chờ nô tỳ một lát, nô tỳ đi rửa sạch, cắt ra rồi ngâm trong nước giếng cho mát lạnh, vậy thì sẽ ăn ngon hơn!”
Tần suất Tạ Lăng nuốt nước miếng càng nhiều, nàng tha thiết gật đầu nói: “Được, ngươi đi, ngươi đi đi.”
Bởi vì quả khế trong giỏ có rất nhiều, Tạ Lăng nhờ Hoàn Sinh rửa thêm một ít, để mọi người trong viện nếm thử, còn gọi các tỳ nữ khác cùng đi rửa sạch.
Phần mép cứng được gọt bỏ và cắt thành từng miếng nhỏ, bày ra đĩa, mọi người vây quanh ăn khế, trái này không chỉ có nhìn đẹp bên ngoài, mà hương vị còn vừa chua vừa ngọt, nhìn rất ngon miệng. Trong viện không khỏi hoà thuận vui vẻ. Có người nói quả khế này có thể gọt vỏ lấy hạt, ép thành nước uống, Tạ Lăng nhớ kỹ, nàng định làm để đưa cho Nhị tỷ tỷ uống. Tiểu Lục Tử lại nói, có thể xào với đường trắng để khiến món khế chua ngon hơn, Tạ Lăng liền vội vàng kêu hắn khi nào rảnh thì làm một ít, đưa cho đại ca ca, tóm lại, nàng đã sắp xếp giỏ khế cho thỏa đáng.
Tạ Lăng thích món chua ngọt nên không thể ngừng ăn lại được, khi giơ tay lấy tiếp, nàng chỉ cảm thấy quả khế chua ngọt được cắt rất đầy đặn, như một trùm sao năm cánh đáng yêu.
Bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, Tạ Lăng đột nhiên “A” một tiếng, nắm lấy Hoàn Sinh hỏi: “Cái giỏ kia đâu?”
Hoàn Sinh không rõ nguyên do, ngây ngô đáp: “Ở phía sau bếp ạ. Cô nương muốn ư? Nô tỳ lấy lại đây cho cô nương nhé?” “Không cần không cần, tự ta đi lấy!”
Tạ Lăng cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Với thời tiết này thì làm gì mà dễ có khế, ở đâu ra xuất hiện một cái giỏ khế lớn ở ngoài bên hông cửa chứ, còn trùng hợp bị Hoàn Sinh gặp được, giá cả lại rẻ đến mức Hoàn Sinh không nhịn được phải mua cả giỏ nữa.
Có lẽ do đã trải qua mấy chuyện tương tự, nên Tạ Lăng có hơi nghi thần nghi quỷ, chỉ cần thấy có chút không ổn là nàng lại nghi ngờ có liên quan tới người đó.
Nàng chạy ra sau bếp, tìm được cái giỏ kia.
Tất cả khế bên trong đã bị Hoàn Sinh lấy đi, chỉ còn lại một cái giỏ tre rỗng tuếch.
Tạ Lăng cầm giỏ tre lên xách ngược lắc vài cái, thậm chí còn gõ trên mặt đất, nhưng vẫn không thấy rớt ra thứ gì.
Có lẽ lần này nàng thật sự đã nghĩ nhiều?
Nhưng Tạ Lăng cứ cảm thấy không đơn giản như vậy. Chẳng lẽ người ấy kẹp tờ giấy bên trong quả khế, bị tỳ nữ nào đó nhặt được?
Nhưng lúc nãy không có ai nói với Tạ Lăng đã nhặt được đồ trong giỏ mà.
Tạ Lăng nắm chặt lòng bàn tay. Nếu có người thấy được nội dung bên trong, cố ý coi là nhược điểm mà giấu đi, thì phải làm sao bây giờ?
Nữ tử khuê các thư từ qua lại với ngoại nam, không biết người đó sẽ nói lời càn rỡ gì, lỡ như bị người nào đó thấy được, nàng nên nói như thế nào đây……
Đi qua cửa phòng, nàng phát hiện cửa sổ vốn đang đóng lại được mở ra.
Tạ Lăng dừng bước chân lại, đẩy cửa ra đi vào phòng.
Trong phòng ngủ trống trải của nàng, ở một góc bàn yên tĩnh, có để một lá thư màu hồng nhạt.
Tạ Lăng quay đầu nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng đi tới đóng cửa, lại nhanh chóng chạy về. Tờ giấy gọn gàng, có lẽ chưa có người chạm qua.
Tạ Lăng thở phào nhẹ nhõm.
Trực giác của nàng quả nhiên đúng, giỏ khế kia đúng là không đơn giản như vậy.
Đồng thời nàng cũng cảm thấy may mắn.
May mắn người đó vẫn biết đúng mực, không có để thứ này cho người khác thấy.
Tạ Lăng sợ bóng sợ gió một hồi, do dự một lúc mới mở tờ giấy ra.
【 Nàng thích khế không? Ta đưa một ít cho nàng, nếu nàng thích, hãy nói cho ta biết. 】
【 Quả khế nhỏ mà nàng gấp, ta cũng sẽ quý trọng. 】
Quả nhiên hắn đưa khế tới.
Nghĩ vậy, chắc hắn nhận ngôi sao năm cánh của nàng nhưng lại không biết đó là cái gì, lại nhầm thành quả khế, còn tưởng là nàng thích ăn khế nên mới gấp sao năm cánh, hắn nghĩ ra ý này, đưa khế thật sự tới để nàng xác nhận.
Cái gì mà “Ta cũng sẽ quý trọng”…… Tạ Lăng rất hoài nghi rằng dù nàng ném cho hắn một cái vớ thúi, hắn cũng sẽ không chút thay đổi nói ra những lời này.
Tạ Lăng nghĩ, lúc trước nàng cảm thấy hắn cẩn thận với thái độ của mình, quả nhiên là ảo giác.
Hắn rõ ràng rất to gan!
Người ấy gọi ngôi sao năm cánh mà nàng gấp là “Quả khế nhỏ”.
Nhìn dáng vẻ chưa hiểu việc đời của hắn, nàng nghĩ đến mà bật cười.
Tạ Lăng cố ý nhớ lại những chuyện xấu xa của hắn trong lòng.
Giống như chỉ cần nàng hạ thấp hắn ở trong lòng, nàng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Người đó là hoạn quan ư? Vừa có thể vươn móng vuốt ở trong cung, vừa có tiền mua người bán rong ở ngoài cung, lại có tâm lý biếи ŧɦái như vậy.
Có lẽ đúng là hoạn quan có địa vị cao rồi.
Rõ ràng là hoạn quan, không có "thứ kia", nhưng lại có ý đồ xấu xa. Tạ Lăng lắc đầu, vò nát tờ giấy rồi xé nó đi, cho vào túi gấm.
Bởi vì cọ xát lâu, nên mùi hương trên tờ giấy vẫn còn dính lên ngón tay nàng, càng trở nên thanh nhã nhẹ nhàng.
Có thể do thần kinh căng thẳng trong thời gian dài, tự nhiên sẽ thả lỏng hơn.
Hơn nữa hôm nay thấy được một khía cạnh vụng về của người đó, lại đoán được hắn có lẽ là hoạn quan tàn tật, Tạ Lăng cảm thấy hình tượng của hắn cũng không to lớn và khủng bố như vậy, không còn đáng sợ như trước.