Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 1: Tây Chiếu



Mưa to như trút thật lâu không có dấu hiệu dừng lại mà thậm chí còn biến thành mưa đá nện lên nền gạch ngoài điện vang lên tiếng lách cách.

Nhưng tiếng ồn ào quát tháo vang lên át hết tiếng động này. Thẩm Tri Hành quỳ gối dưới bậc thang bên ngoài Cảnh Vương phủ rồi dập đầu sau đó thét to “Điện hạ”. Động tác và lời nói của hắn giống mưa gió đang trút xuống, cứ thế bền bỉ không ngừng.

Uất Trì Thanh nhìn qua khe cửa thấy máu tươi rơi xuống từ cái trán đã lạnh đến chuyển màu xanh của Thẩm Tri Hành. Nhưng nó bị nước mưa rửa trôi nên rất nhanh đã phai nhạt. Hắn cảm thấy không đành lòng vì thế đội mưa tới điện chính và đứng đó chần chừ một lúc mới bước qua bậc cửa.

Lưu Trường Ương đang đứng đưa lưng về phía cửa điện, bóng lưng thẳng tắp, đội trời đạp đất như cây dương nhan nhản khắp nơi ở vùng biên thùy Tây Bắc này. Hắn khoanh tay ngửa đầu nhìn bảng hiệu phía trên vương tọa.

Bảng hiệu kia viết “Tịnh tâm làm việc thiện”. Nét bút không đủ cứng cáp nhưng lại cực kỳ mềm dẻo giống hệt tính tình người đã viết chúng ra. Ông ta khéo đưa đẩy, có thể trộn lẫn trong đao quang kiếm ảnh rồi biến bản thân mình thành một thanh kiếm dù không sắc nhọn vẫn có thể đâm thấu tim người khác.

Uất Trì Thanh do dự mãi tới khi giọt nước từ áo giáp của hắn chảy xuống tụ thành vũng bên chân mới quyết tâm mở miệng. Nhưng còn chưa kịp nói gì Lưu Trường Ương bỗng xoay người. Gương mặt trắng nõn của hắn được mưa gió bên ngoài tôn lên càng giống miếng ngọc, chỉ có đôi mắt đen láy kia là lạnh như sương. Lúc hắn nhìn Uất Trì Thanh không hiểu sao tên kia lại thấy lưng mình đổ mồ hôi vì sợ.

“Mang hắn vào đi.” Lưu Trường Ương rũ mắt che giấu sắc bén. Chỉ có hàng lông mày của hắn là để lộ cảm xúc của chủ nhân. Đó là hàng mày rậm như nét mực no tròn hơi nhếch lên ở phần đấu và rũ xuống một chút ở phần đuôi như vương chút buồn bực không vui. Người ta thấy thế thì không nhịn được sinh ra chút thương hại.

Uất Trì Thanh vốn là người ăn nói vụng về, đã vậy trời sinh hắn còn hơi nói lắp vì thế sau khi nghe chủ nhân ra lệnh hắn nghĩ một lúc và càng không biết phải nói cái gì. Cuối cùng hai môi của hắn đánh nhau một hồi cũng chỉ phun được một chữ “vâng”. Tiếp theo hắn đi ra ngoài, mở cửa phủ đưa Thẩm Tri Hành đã quỳ hai canh giờ ngoài đó vào.

Hai chân Thẩm Tri Hành run rẩy đi theo Uất Trì Thanh tới điện chính. Dù đã gặp được cái người hắn phải quỳ thật lâu mới có thể gặp mặt nhưng bỗng nhiên hắn không dám tiến thêm bước nào. Hắn cứ thế ngơ ngác nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc lại xa lạ kia, miệng lẩm bẩm than nhẹ, “Điện hạ……”

Lưu Trường Ương bước nhanh ra cửa, hai tay nắm lấy tay hắn giúp Thẩm Tri Hành đứng vững. Mày hắn nhăn lại sau đó dùng giọng điệu cực kỳ ôn hòa nói, “Trọng Sơ, từ bao giờ mà ngươi lại khách sáo với ta như thế? Sao lại gọi điện hạ, không phải ta đã sớm nói giữa chúng ta không cần quá câu nệ. Lúc không có người ngoài ngươi cứ gọi ta là Nguyên Doãn cũng được.”

Hơi lạnh trên mặt hắn đã sớm được thu lại trước khi Thẩm Tri Hành vào phủ. Hiện tại gương mặt tuấn tú khiến người ta khó quên kia tràn đầy gió xuân ấm áp như an ủi thấm vào ruột gan.

Thẩm Tri Hành lại quỳ rạp xuống dưới chân Lưu Trường Ương, cánh tay vẫn còn vương hơi ấm của hắn, giọng run run, “Điện hạ, không, Nguyên Doãn…… Nguyên Doãn, ta cầu ngài…… Cầu ngài buông tha cho cha ta. Ta biết ông ấy sai đến không thể sai hơn, nhưng …… nhưng cầu ngài niệm tình ông ấy đã từng dạy dỗ ngài từ nhỏ rồi lại dìu già dắt trẻ theo ngài tới nơi này mà tha thứ cho ông ấy một lần. Ngài cứ biếm chúng ta thành thứ dân hoặc lưu đày cũng được, chỉ cần ngài tha cho ông ấy một mạng thì đời này, không kiếp sau ta vẫn sẽ ghi nhớ ân tình của ngài……”

“Trọng Sơ, ngươi đang nói cái gì thế? Sư phó đã giải thích nguyên nhân trước sau với ta rồi. Hiểu lầm đã được giải, ba ngày trước ta đã tiễn ông ấy ra khỏi phủ rồi cơ mà. Chẳng lẽ ông ấy chưa về sao?”

“Cha…… không……” Thẩm Tri Hành ngẩng đầu nhìn gương mặt cũng mê mang không khác gì mình, “Cha ta chưa từng về nhà, ta còn tưởng…… còn tưởng……” Hắn liếm đôi môi khô khốc, giọng nói bỗng nhiên cao vút, “Nguyên Doãn, vậy cha ta…… đến tột cùng đã đi đâu?”

Lưu Trường Ương duỗi tay đỡ hắn dậy, trong đáy mắt là lo lắng và quan tâm khiến Thẩm Tri Hành không tìm ra chút sơ hở nào. Có điều lúc ngón tay đối phương chạm vào bờ vai hắn lại mang theo chút dao động nhỏ, “Để ta phái người đi tìm ông ấy, ngươi cứ ở đây chờ một lát.”

Dứt lời hắn quay đầu dặn Uất Trì Thanh, “Mang Trọng Sơ tới nội viện xử lý vết thương, thay quần áo và nghỉ tạm. Sau đó ngươi phái người lục soát cả thành. Đúng rồi, còn phải thông báo việc này cho phủ Đô Hộ, nói là bổn vương hy vọng Tiếu tướng quân sẽ phái người hỗ trợ tìm.”

Uất Trì Thanh nghe lệnh là lập tức thi hành. Thẩm Tri Hành lảo đảo đi theo hắn hai bước bỗng nhiên quay đầu nhìn mặt tường phía tây của điện chính. Trên đó treo một con diều hình chim yến đã phai màu. Nếu không phải hắn nương tia sét mới xẹt qua không trung thì chắc cũng không nhìn thấy.

“Đây là con diều…… cha tự tay làm. Khi còn ở Trường Lăng cha thường mang theo ta và ngài thả diều ở trong cung. Nguyên Doãn…… Nguyên Doãn, ngài còn nhớ …… đúng không?”

Thẩm Tri Hành nói xong thì cười mỉa mai nhưng lại chỉ thấy Lưu Trường Ương rũ mắt nhìn thẳng xuống đất, chăm chú nhìn khoảng tối nào đó thế là hắn vội thu lại nụ cười kia và đứng tại chỗ không nói thêm gì.

“Đương nhiên ta vẫn nhớ rõ,” lông mi Lưu Trường Ương nhẹ rung lên sau đó hắn quay người giấu làn hơi nước vừa dâng lên trong đáy mắt và nói, “Ta sẽ không bao giờ quên.”

***

Lướt qua Tây Xuyên chính là Tây Chiếu. Dù chỉ cách một sườn núi nhưng mây lại như vĩnh viễn không bay được tới nơi ấy.

Mưa gió mịt mù. Tuy đây là biên cảnh gần Giang Nam nhưng sau một cơn mưa to xối xả thế này hoa cỏ có tươi đẹp mấy cũng tan tác điêu linh. Những đám mây đen dày nặng ở phía tây trút mưa đá xuống giống như một bàn tay đi tới đâu là tàn phá tới đó. Khắp nơi là cảnh tượng thê thảm hỗn độn.

Cánh hoa hồng rơi đầy đất, lẫn trong bùn lầy, chỉ thi thoảng lộ ra màu đỏ tươi giống những giọt máu rơi rụng sau trận chém giết nào đó. (Truyện này của trang RHP) Đến cả cỏ lạc đà ngoan cường đến vậy cũng không lo nổi thân mình mà đổ rạp trên mặt đất, hèn mọn quỳ lạy mưa gió.

Trong cảnh điêu tàn ấy có một đốm vàng tươi sáng nổi bật. Giống như nó đang thách thức ông trời vì thế tuy cành của nó cũng bị gió thổi lắc lư trái phải nhưng lại không giống như sẽ gãy. Lá cây rậm rạp vật lộn với cơn mưa và được rửa sạch sáng bóng như một ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ. Nó không kiêng nể gì mà gào thét bày ra tư thế hùng hổ.

“Đại thụ sống ngàn năm trên đời mới chết, chết ngàn năm vẫn không đổ, đổ rồi mà một ngàn năm vẫn không mục rữa.” Mạc Hàn Yên nhẹ nâng tầng vải trùm dính nước mưa ướt nhẹp trên mặt lên và nhìn về hồ Dương Lâm ở phương xa. Dù môi nàng chưa động nhưng vẫn thốt ra một câu này.

Phía sau vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng. Kỳ Tam Lang thong thả lúc lắc cái đầu, mặt mũi say mê cực kỳ xứng với một tiếng “Òa” khoa trương. Thoạt nhìn đã biết tên này là bậc thầy trong việc nịnh hót, “Hàn Yên nhà chúng ta đúng là giỏi, vừa mở lời đã thành thơ.”

Mạc Hàn Yên chẳng thèm tỏ thái độ, đến con ngươi cũng không động đậy, “Đây không phải lời của ta, là lời ta đọc được trong sách.”

Kỳ Tam Lang thề phải thực hiện sự nghiệp nịnh nọt tới cùng, “Sách viết về hồ Dương Lâm như thế à? Từ nhỏ ta đã đọc sách chung một chỗ với muội mà sao ta chẳng nhớ gì sất. Vẫn là muội thông minh, là thiên phú dị bẩm chứ gì nữa?”

Vừa dứt lời bên cạnh đã có cơn gió lướt qua, tiểu sư muội của hai người là Tống Mê Điệt ôm bụng nhăn nhó vọt về phía hồ Dương Lâm. Nàng mặc một thân màu đỏ, cả người linh hoạt giống con cáo nhỏ trên sa mạc.

Nhưng đợi nghe thấy một câu nàng ném lại thì đúng là tụt hết cả hứng, nhất là với cái kẻ đang dốc hết sức tô đậm bầu không khí lãng mạn như Kỳ Tam Lang.

“Sư huynh nhường đường, muội mắc ị quá.”