Bến Đỗ Hạnh Phúc

Chương 52: Hứa hẹn tới Anh Quốc



"Chuyện gì, cô nói đi". Hy Hoa mỉm cười, sau đó lấy ra một tờ giấy đưa cho Gia Ý.

"Tôi có thai rồi, con của tôi và Tuấn. Có một điều cô không biết, anh ấy...chính là người đàn ông đầu tiên của tôi". Gia Ý không mấy ngạc nhiên, nhưng đây cũng là cơ hội tốt để cô có thể ly hôn với Cao Tuấn.

"Nếu như anh ta phủ nhận thì sao, cô không sợ à. Chi bằng tôi sẽ đưa đơn kiện, cô có thể cùng tôi ra tòa làm chứng. Cô cũng có con chắc với cũng hiểu. Tôi chỉ muốn ly hôn trong êm đẹp và giành quyền nuôi con của mình".

"Cô yên tâm anh ấy là người biết rõ hơn ai hết, đêm hôm đó..." Hy Hoa tỏ vẻ e thẹn, ngập ngừng nói. Cô biết Gia Ý sẽ từ bỏ nhưng cô vẫn không muốn để Gia Ý được thoải mái.

Gia Ý vốn đã quen với chuyện của hai người họ, mặt cũng không biểu đạt cảm xúc khó chịu gì. Chỉ nghỉ lại chuyện đêm qua anh ta cùng mình thì thấy khinh thường cùng ghê tởm.

"Cô đã nói chuyện này cho Cao Tuấn chưa. Cô nên nói với anh ta trước, tôi sẽ thương lượng với anh ta sau. Không còn việc gì nữa tôi đi trước".

"Tôi có hẹn anh ấy tối nay, tại khách sạn cũ của tôi. Tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô".

"Trương tiểu thư cô nói với tôi chuyện này làm gì, muốn tôi tới bắt gian sao".

"Không phải như vậy sẽ có lợi cho cô sao".

"Ha...cô không hiểu anh ta rồi, chuyện đó không có tác dụng gì đâu. Hai người muốn làm gì làm tôi không để ý đâu. Nên cô không cần dùng những lời lẽ đó để khiêu khích tôi. Vô dụng". Gia Ý bỏ đi để mặc Hy Hoa tức giận ngồi đó, vốn dĩ cô muốn Gia Ý sẽ đau lòng, muốn chọc tức Gia Ý nhưng không ngờ từ bản thân mình ngược lại bị chọc tức.

Trước mặt Hy Hoa Gia Ý không thể hiện cảm xúc trên mặt, ra khỏi quán Gia Ý bắt một chiếc taxi. Giờ cô không biết nên đi đâu cho tốt, nói không để tâm nhưng thật ra cô vẫn khó chịu. Tại sao anh lại đối xử với cô như vậy. Nếu biết sẽ có ngày hôm nay chỉ mong ngày đó đừng gặp anh. Lúc này Gia Ý bật khóc thành tiếng, bao nhiêu uất ức nén lại đều theo tiếng khóc bị thương của cô rơi xuống. Tài xế phía trên nhìn cô khóc đau lòng như vậy cũng không nỡ làm phiền, sau đó đưa cho Gia Ý hộp khăn giấy.



"Cô gái à, cháu gặp phải chuyện gì đau lòng hay là bị kẻ xấu ức hiếp, có cần chú giúp cháu báo cảnh sát không".

"Cảm ơn bác, cháu ổn chỉ có chút phiền lòng thôi ạ".

"Haizz, người trẻ tuổi ấy mà, nếu cháu cảm thấy không vui thì có thể đi đâu đó thư giãn. Nơi nào đau khổ thì quên đi, nơi nào hạnh phúc thì gắn bó. Đôi khi nên vì bản thân ích kỉ một chút cũng tốt". Gia Ý chợt nhận ra một điều, cô mỉm cười nói với bác tài.

"Cảm ơn bác, cho cháu về khu Long Gia ạ".

"Đã thông suốt rồi à".

Ở công ty Cao Tuấn nhận được cuộc gọi của Hy Hoa hẹn anh ở khách sạn cũ. Dù sao cũng nên gặp mặt lần cuối để giải quyết hết tất cả.

Lúc này Gia Ý về nhà đã sáu giờ, ngoại trừ người giúp việc và Gia Hưng đang chơi thì không thấy Cao Tuấn đâu. Quả nhiên anh ta đã đến khách sạn.

"Gia Hưng ngày nay đi học có vui không".

"Mẹ về rồi".

"Ừm, đi thôi mẹ tắm cho con sau đó chúng ta xuống nhà ăn tối".

"Không cần đợi ba sao mẹ".



"Không ba con bận". Tắm xong cho Gia Hưng Gia Ý lấy đồ mặc cho bé.

"Con tự làm được, con cũng có thể tự tắm được. Con đã lớn rồi mà, mẹ đừng lo".

"Ngoan lắm...Bảo bối à, nếu như con buộc phải chọn sống với mẹ hoặc ba thì con sẽ như thế nào". Gia Hưng nhận được ánh mắt đau lòng của cô, mặc dù cậu rất muốn có ba mẹ như những bạn khác nhưng cậu cũng không muốn làm mẹ buồn.

"Từ nhỏ con đã ở với mẹ, bây giờ chẳng qua là suất hiện thêm một người ba mà thôi. Mẹ yên tâm đi con thương mẹ nhất. Chỉ cần mẹ vui thì con đều nghe mẹ".

"Vậy nếu như...mẹ nói là nếu như...có một ngày chúng ta buộc phải rời khỏi thành phố này thì sao. Con có buồn không".

"Ai...mẹ à con chỉ mới ở đây mấy tháng, làm sao có thể buồn được. Hay chúng ta đi Anh Quốc đi, con vẫn thích Anh Quốc nhất".

"Được, để mẹ thu sếp mọi việc sau đó mẹ con mình cùng đi, được không".

"Tuân lệnh".

"Nhưng mà chuyện này sẽ là bí mật giữa chúng ta nhé. Hứa với mẹ không để người thứ ba biết. OK không".

"Cả mẹ nuôi cũng không được ạ".

"Mẹ nuôi con thì để mẹ nói, nhưng không phải bây giờ. Được rồi chúng ta đi ăn thôi nào".