Bến Đỗ Hạnh Phúc

Chương 58: Ngã bệnh



Kể từ hôm đó, Gia Ý không gặp lại Cao Tuấn, vệ sĩ trong nhà cũng bị anh điều đi hết. Dường như lần này là anh cố tình tránh mặt cô hay sao, hay anh hết kiên nhẫn rồi nên buông tay. Nghĩ như vậy trong lòng cô không khỏi khó chịu. Gia Ý hôm nay nấu rất nhiều món ngon, xong cô gọi tất cả người làm trong nhà lại cùng ăn, Gia Ý biết kiểu gì họ cũng sẽ nói với Cao Tuấn, nhưng đến chiều vẫn không thấy anh liên lạc.

Bên này Cao Tuấn vẫn nằm trong bệnh viện, 1 tay anh vừa lật xem tài liệu, tay còn lại thì đang truyền nước. Lần đầu tiên anh nhập viện vì uống quá nhiều rượu dẫn đến viêm dạ dày cấp, sốt liền mấy ngày, phải nằm viện theo dõi. Cả tuần nay anh không về cô cũng không gọi điện. Anh dặn dò người làm không được nói tình trạng của mình cho Gia Ý biết, vì không muốn làm phiền cô. Anh sợ nếu như cô biết anh ốm lại vô tâm với mình thì bản thân lại thất vọng. Cao Thành nói với anh, yêu một người phải để cho đối phương được tự do hạnh phúc. Anh đã cho rút toàn bộ vệ sĩ, chỉ để lại hai người để đảm bảo an ninh trong biệt thự. Anh không muốn kiểm soát cô nhưng lại càng không muốn mất cô nên Cao Tuấn chỉ có thể phái người âm thầm theo cô.

Hôm nay nghe người trong nhà nói cô nấu một bàn ăn lớn đãi mọi người, vậy mà người làm chồng như anh lại không bằng một người giúp việc. Ít ra họ còn được cô quan tâm, nếu lỡ như có chuyện gì không may với anh, không biết cô có đau lòng hay sẽ tổ chức tiệc ăn mừng vì được tự do. Cao Tuấn cười khổ, lắc đầu không nghĩ đến nữa. Tay anh cầm tài liệu nhưng thực sự không thể nào tập trung được.

Đến chiều Gia Ý cảm thấy mọi người như có điều gì giấu cô, gì giúp việc còn nấu canh tẩm bổ đưa cho vệ sĩ đem đi.

"Mọi người đem canh đi đâu vậy".

"Cô chủ...à...tôi"

Vệ sĩ bất ngờ vì cô đứng sau, không biết nên giải thích thế nào cho thỏa đáng.

"Anh ấy không khỏe sao..."

"Cậu chủ dặn chúng tôi không được để cô biết, thật xin lỗi"

"Tôi đi theo mấy người, yên tâm đi có tôi ở đây anh ta không trách gì mọi người đâu". Nói rồi cô không để mọi người kịp phản ứng cứ thế đi thẳng ra xe. Bọn họ nhìn nhau khó hiểu, chẳng phải cô chủ không quan tâm đến boss nhà mình mà, sao tự nhiên lại thay đổi.



Trên đường lái xe đến bệnh viện, Gia Ý ngoài mặt không thể hiện ra nhưng cô thực sự lo cho anh, nếu không có gì nghiêm trọng anh cũng không giấu mình rồi nằm viện lâu như vậy. Nếu đã không buông tay được thì cô sẽ cho anh một cơ hội nữa, để xem anh thể hiện như thế nào.

Đến bệnh viện, Gia Ý cầm hộp canh theo, không cho mọi người đi cùng. Cô hỏi số phòng bệnh rồi một mình bấm thang máy đi lên.

Gia Ý thấy cửa không khóa, cô định gõ cửa nhưng lúc sau lại đẩy cửa đi vào. Cao Tuấn nằm trên giường nghe tiếng động định quay ra chửi thì thấy Gia Ý khiến anh ngạc nhiên, lời mắng chửi cũng nuốt hết vào trong bụng.

"Em...sao em lại ở đây".

"Tôi không được đến đây sao, hay là những người ngoài kia mới được quyền đến"

"Anh không có ý đó, là ai nói cho em biết anh ở đây".

"Chẳng ai nói cả, tôi thấy bọn họ lén la lén lút, còn anh thì mất tính cả tuần nay nên theo họ đến đây".

"Em lo cho anh sao, hửm". Cao Tuấn nắm tay cô, gương mặt hiện lên ý cười, ánh mắt dịu dàng chưa từng thấy. Anh vui vì cô cũng quan tâm đến mình. Gia Ý rụt tay lại, sau đó đổ canh ra đưa đến bên cạnh anh.

"Ăn đi, mau khỏe rồi còn về nhà, không thấy anh con cũng hỏi, bữa giờ thấy thằng bé không được vui lắm".