Bên Dưới Đóa Hồng

Chương 50: 50



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Xuân về hoa nở, bọn họ chính thức xuất phát đi quay chương trình.
Công tác bảo mật của tổ tiết mục rất tốt, ngoại trừ đội hình khách mời đã công bố, những thứ còn lại đều giấu kín mít.

Bản thân chương trình ở mùa thứ nhất đã tích lũy được danh tiếng nhất định, không cần thêm thắt quá nhiều chiêu trò, chuyện duy nhất có thể xem như chiêu trò là buổi phỏng vấn cách đây không lâu của Bạch Lộ.
Phóng viên phỏng vấn hỏi cô ta về bộ phim sắp hợp tác với đạo diễn Từ Vị, hỏi cô có thông tin gì về nam chính được chọn không.
Bạch Lộ cũng là người am hiểu kỹ xảo trả lời phỏng vấn nửa úp nửa mở, làm như vô tình nhắc tới Phó Hành Vân, nhưng cũng không khẳng định chắc chắn, khiến cho rất nhiều người chờ mong hai người này trong chương trình giải trí sắp quay sẽ bắn ra vài tia lửa.

Có điều cũng vì việc này mà Bạch Lộ bị fan Phó Hành Vân và fan CP của anh với Văn Thệ Xuyên mắng chửi rất thảm.
Bọn họ xuất phát từ sân bay, ngồi máy bay mười mấy tiếng đi Amsterdam, thời gian bay là hơn 6 giờ sáng.
Phó Hành Vân đội mũ bucket che khuất nửa mặt, đeo kính râm, dưới lớp khẩu trang nhịn không được đánh cái ngáp.

Bạch Lộ trang điểm tỉ mỉ, mang giày cao gót và váy đầm khoét eo, tận lực thể hiện tu dưỡng chuyên nghiệp của một sao nữ.

Dư Hướng Vãn và Đàn Tử Minh dựa đầu vào nhau ngủ gật, giống hệt hai đứa nhỏ được đi du xuân, thậm chí còn há miệng ngáy khò khò.
Văn Thệ Xuyên là người cuối cùng tới nơi, hành lý của hắn cũng ít nhất, không mang vali, chỉ có một cái ba lô leo núi siêu lớn, thay vì nói là diễn viên đi quay chương trình thực tế, nói là phượt thủ chuẩn bị xuất phát đi trekking cũng có người tin.

Hắn đi vào phòng chờ, ánh mắt trước hết đảo qua người Phó Hành Vân một vòng, sau đó lướt sang Bạch Lộ ở bên cạnh đang soi gương dặm lại trang điểm, yên lặng ngồi xuống.
Trong phòng chờ đều là nhân viên công tác đang ngồi, Phó Hành Vân cũng không dám nói gì quá gây chú ý, anh đi qua chen vào ghế giữa Văn Thệ Xuyên và Đàn Tử Minh đang ngủ say, ghế quá chật, suýt nữa mông còn ngồi luôn lên đùi Văn Thệ Xuyên.

Hắn đứng lên, dứt khoát nhường lại vị trí cho anh.
Phó Hành Vân: "......"
Lúc này Phó Hành Vân mới phát hiện Mạnh Thanh cũng tới, mang theo vali rất lớn, ngồi kín đáo giấu mình giữa một đám nhân viên công tác.

Tuy nói Mạnh Thanh là người đại diện, nhưng trước kia Phó Hành Vân ra ngoài chạy hành trình, anh ta cơ bản không bao giờ đi cùng, toàn bộ đều giao phó cho trợ lý.


Dù sao Mạnh Thanh cũng là công tử nhà giàu từ nhỏ sống trong nhung lụa, so với người đại diện thì càng giống ông chủ của Phó Hành Vân hơn.
Phó Hành Vân hỏi anh ta: "Sao anh lại tới đây."
Mạnh Thanh trả lời: "Tốt xấu gì anh cũng là người đại diện của hai người các em mà."
Trọng âm của anh ta đặt vào mấy chữ "hai người các em" làm Phó Hành Vân suýt nữa thì trợn trắng mắt.

Nghe thấy tiếng Mạnh Thanh, Đàn Tử Minh mơ màng tỉnh lại, Mạnh Thanh ra hiệu chỉ chỉ vào khóe miệng, cậu ta vội vàng dùng tay áo lau nước miếng chảy ra lúc ngủ quên.

Dư Hướng Vãn cũng mơ hồ dậy theo, liếc một cái đã thấy được nữ minh tinh Bạch Lộ đang "vũ trang" từ đầu đến chân, hoảng sợ như vừa thấy quỷ.
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đi ngồi máy bay hay đi sàn catwalk dị trời..."
Tổ tiết mục mua vé cho khách mời ngồi khoang thương gia, nhân viên công tác ngồi khoang phổ thông, Mạnh Thanh tự bỏ tiền ra thăng hạng vé lên cùng khoang với bọn họ.

Ban đầu Bạch Lộ muốn ngồi khoang hạng nhất, nhưng chương trình yêu cầu quay cảnh bọn họ cùng ngồi trên một khoang máy bay cho nên cô nàng không tự ý thăng hạng được, nhìn qua tâm trạng rất không vui.

Chỗ ngồi của Phó Hành Vân gần Văn Thệ Xuyên, hắn vừa đặt mông vào ghế đã đeo bịt mắt lên ngủ mất.
Sau khi máy bay cất cánh, bọn họ quay ít cảnh xong, Bạch Lộ lập tức đi tẩy trang thay quần áo, đắp mặt nạ ngủ lên mặt.
Mọi người đều ngủ bù, Phó Hành Vân nhìn mấy đám mây ngoài cửa sổ, tạm thời không thấy buồn ngủ, bèn hơi quay người qua nhìn Văn Thệ Xuyên.

Hắn che gần hết nửa mặt, sống mũi cao bên dưới làm bịt mắt căng ra.

Phó Hành Vân thích nhất là xương lông mày và sống mũi của hắn, đều là những đường cong sắc bén, đuôi mày có nốt ruồi, trên mũi có bướu lạc đà* nho nhỏ, rất đẹp trai.
*Bướu lạc đà trên mũi là kiểu mũi có đoạn giữa hơi gồ lên chút xíu chứ không có thẳng tắp một đường, như vầy:

Phó Hành Vân nhỏ giọng gọi hắn: "Này."
Văn Thệ Xuyên không phản ứng, không biết có ngủ thật rồi hay không.


Phó Hành Vân nhặt một viên chocolate trên bàn được tiếp viên đưa cho, nhìn trước nhìn sau không thấy ai chú ý, ném bộp vào người hắn.

Nháy mắt Văn Thệ Xuyên tháo bịt mắt ra, anh vội vàng nằm xuống nhắm mắt giả vờ ngủ.
Một lát sau, không nghe thấy động tĩnh gì, Phó Hành Vân cho rằng hắn đã ngủ lại rồi, mới cẩn thận mở mắt quay qua xem.
Không ngờ Văn Thệ Xuyên vẫn thức, đang nhìn anh chằm chằm, trong miệng nhai viên chocolate anh vừa ném, ánh mắt sáng quắc như động vật hoang dã đang rình mồi.
Trong ngực Phó Hành Vân nhảy thịch một cái, nhanh nhẹn nằm xuống lần nữa, chỉ nằm một lát không nghĩ lại thật sự ngủ luôn.
Lúc anh tỉnh lại đã là nửa đêm, máy bay đang bay trên vùng nào đó không rõ của lục địa Á Âu, ngoài cửa sổ đen nhánh, trong khoang máy bay có tiếng hít thở vững vàng, còn có tiếng xì xào nho nhỏ.

Phó Hành Vân duỗi người trên ghế, Dư Hướng Vãn và Đàn Tử Minh đang nói chuyện, giữa hai người trải bộ cờ nhảy, không biết là do ai đem theo, vừa chơi vừa liếc trộm sang Bạch Lộ còn ngủ say, sợ đánh thức nữ minh tinh dậy.
Phó Hành Vân phát hiện hai người bọn họ đã nhanh chóng kết thành liên minh học sinh tiểu học, chơi với nhau rất hợp cạ, không hẹn mà cùng ấu trĩ y như nhau.
Chỗ ngồi của Văn Thệ Xuyên trống không, có lẽ là đi toilet, Phó Hành Vân đứng lên đi tìm, hắn cũng không vào nhà vệ sinh, chỉ đang đứng ở lối đi nhỏ xem điện thoại, đeo tai nghe, có lẽ là lên cơn nghiện thuốc lá nên ngáp không ngừng, còn thường xuyên xoa xoa ngón tay.

Thấy Phó Hành Vân tiến đến gần, hắn vội vàng tắt màn hình đi.

Nhưng anh đã kịp nhìn thấy, trên màn hình là gương mặt xinh đẹp động lòng người của Bạch Lộ, hắn đang xem buổi trả lời phỏng vấn của cô ta.
"Đang xem cái gì đấy?" Phó Hành Vân hỏi.
Văn Thệ Xuyên quấn tai nghe nhét vào túi, trả lời: "Xem linh tinh thôi."
Phó Hành Vân cũng không vạch trần hắn, chỉ đứng đối diện, giữa hai người ngăn cách một đoạn hành lang nhỏ hẹp.
Anh mở miệng: "Anh không có gì muốn hỏi sao?"
Phó Hành Vân tưởng hắn xem phỏng vấn của Bạch Lộ, hơn nữa gần đây truyền thông đưa tin rất nhiều, sẽ hỏi có phải anh đồng ý lời mời của Từ Vị rồi hay không, ai mà biết hắn nhịn giỏi như vậy, trước sau cũng không nói lời nào.
"Hỏi cái gì?" Văn Thệ Xuyên mặt không cảm xúc.
"Anh không muốn biết tôi có đồng ý hay không à? Chuyện đóng phim ấy."
Văn Thệ Xuyên nói: "Không quan tâm."

Đột nhiên máy bay hơi xóc nảy một chút, Phó Hành Vân đứng không vững, trực tiếp nhào vào lòng Văn Thệ Xuyên, hắn vững vàng tiếp được, đỡ lấy eo anh.

Văn Thệ Xuyên bị anh đụng mạnh kêu lên một tiếng, Phó Hành Vân ngượng ngùng vội vàng đứng thẳng lên.

Trên loa phát ra tiếng thông báo của tiếp viên hàng không, nói máy bay đang đi qua dòng khí lưu không ổn định, đề nghị hành khách trở lại chỗ ngồi.
Bọn họ đang muốn trở về, máy bay lại nảy lên một cái nữa, mặt Phó Hành Vân tiếp tục dúi vào lưng Văn Thệ Xuyên, phải ôm hắn mới đứng vững được.
Văn Thệ Xuyên quay đầu lại nói: "Đừng có ôm ôm ấp ấp như thế, không ra thể thống gì cả."
Phó Hành Vân bị hắn làm cho tức chết, ở sau lưng cách một lớp quần áo hung hăng cắn hắn một cái, hài lòng nghe Văn Thệ Xuyên hít vào một tiếng.
Ngẩng đầu lên, anh thấy Dư Hướng Vãn đang ở chỗ ngồi làm mặt quỷ, nhìn theo ánh mắt cô nàng, Bạch Lộ vừa tỉnh lại, cũng đang nhìn bọn họ.

Phó Hành Vân lập tức buông tay ra làm như không có chuyện gì, đưa mắt nghiêm túc quan sát biểu cảm của Bạch Lộ, phát hiện cô ta cũng không có phản ứng gì lớn, trên gương mặt mộc chỉ tràn đầy bực bội vì ngủ không đủ giấc.
Anh nhẹ nhàng thở ra, nửa sau chuyến bay không dám nói hay làm thêm hành động dư thừa nào.
Máy bay hạ cánh vào sáng sớm, đầu xuân ở Hà Lan vẫn còn lạnh, Phó Hành Vân quấn áo khoác của mình chặt hơn.

Ra khỏi sân bay, đoàn người không có quá nhiều thời gian để nhìn ngắm xung quanh đã bị nhân viên công tác thúc giục lên xe.

Phó Hành Vân hơi căng thẳng khi phát hiện ra bọn họ bị tách ra, lên mấy chiếc xe khác nhau, Tiểu Giang thì đã đi chờ nhận hành lý kí gửi của Phó Hành Vân.
Nội dung hành trình viết rất qua loa, bây giờ Phó Hành Vân không biết chính xác bọn họ đang đi đâu, thử thăm dò nhân viên công tác, bọn họ tỏ vẻ phải giữ bí mật.
Phó Hành Vân càng căng thẳng hơn.
Đến vùng đất xa lạ, bên cạnh không có ai quen thuộc, trình độ tiếng Anh của bản thân lại còn xếp thứ nhất, là thứ nhất từ dưới đếm lên.

Anh hồi hộp căng thẳng, nhưng không dám biểu hiện quá mất tự nhiên trước ống kính, chỉ có thể nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, hàn huyên câu được câu không với nhân viên trên xe.
Không bao lâu sau, xe dừng lại.
Bọn họ dừng trên một con đường rất hẹp, Phó Hành Vân mờ mịt xuống xe, nhìn khắp xung quanh, chỉ thấy nhân viên giơ camera bên cạnh mình, những xe khác đi cùng không có ở đó.

Bên trái con đường là một căn nhà nhỏ màu nâu đỏ, bên phải là một dòng sông, hai bên bờ sông có hàng cây vừa nhú chồi non, thường xuyên có người cưỡi xe đạp đi ngang qua, tò mò xem một đám người bọn họ tụ tập bên này.
Nhân viên công tác đi theo đưa một tờ bản đồ đến trước mặt Phó Hành Vân.
"Nhiệm vụ đầu tiên của ngày hôm nay là đi theo bản đồ tìm được chỗ ở, người tới sớm nhất sẽ có phần thưởng."
Bởi vì yêu cầu là phải đi bộ đến nơi nên nhân viên công tác thu hết điện thoại và ví tiền của Phó Hành Vân lại.


Anh ngơ ngác nhìn ống kính camera, quả thực là sợ đến ngây người.

Phó Hành Vân tưởng mình sẽ tham gia một tiết mục nhàn nhã, không ngờ đến nơi lại biến thành như thế này.
Phản ứng của anh cực kỳ mang hiệu quả giải trí, camera vẫn luôn theo sát quay hết biểu cảm trên mặt anh.
Phó Hành Vân miễn cưỡng mở tấm bản đồ toàn tiếng Anh ra, may mà tổ tiết mục còn biết dùng bút đánh dấu vị trí khởi hành và đích đến, khoảng cách không quá xa, nhưng đường đi quanh co lòng vòng, xem mà đầu phát choáng.

Anh nhìn mất nửa ngày, dưới sự thúc giục của nhân viên công tác, cuối cùng đành phải xuất phát.
Trên đường rất yên tĩnh, cho dù người đi đường dần dần nhiều lên nhưng vẫn yên tĩnh, khiến Phó Hành Vân có loại cảm giác mình không thể nói chuyện lớn tiếng được.

Anh vừa đi vừa đối chiếu trên bản đồ, do dự hỏi: "Nếu tôi đi nhầm thì có ai nhắc nhở không?"
Từ biểu cảm lạnh lùng của nhân viên công tác, anh đã biết đáp án là phủ định.
Staff nhắc nhở: "Đã có một người đến đích."
"Ai thế?" Phó Hành Vân khẩn trương hỏi.
"Đạo diễn Văn tới nơi rồi."
Phó Hành Vân gấp gáp muốn chết, bây giờ anh còn không biết mình đang ở đâu.

Nhân viên công tác ra hiệu với anh, ý nói có thể tìm người hỏi đường, Phó Hành Vân thật sự không muốn, bởi vì bằng cấp và trình độ văn hóa của anh vẫn luôn là đề tài khiến anh xấu hổ khó mở miệng.

Trước hết bỏ qua chuyện hỏi người ta như thế nào, khẩu âm tiếng Anh của Phó Hành Vân thật sự không tính là dễ nghe, nếu phải bại lộ hết tất cả trước ống kính, thật sự anh không thể làm được.
Anh miễn cưỡng đi bừa thêm một đoạn nữa, vừa đi vừa nghĩ, mình như thế này đúng là quá nhàm chán.
Cứ đi mãi, anh vừa đói vừa khát vừa lạnh, phát hiện ra mình vừa đi một vòng tròn, lại đứng trước cùng một cửa hàng mất rồi.

Phó Hành Vân cẩn thận cúi đầu quan sát bản đồ, tìm phương hướng một lần nữa, lại xuất phát.
Đột nhiên, anh nhìn thấy trên cây cầu đá bắc qua con sông nhỏ một hình bóng quen thuộc, là Văn Thệ Xuyên.
Hắn đang dựa người vào lan can cầu, trên tay còn cầm một ly cà phê, nhàn nhã như một vị khách du lịch chân chính.
Không phải hắn đã đến nơi rồi sao?.