Cô cong môi cười, nói: “Trong mắt tôi bạn trai tôi đẹp nhất, tốt nhất, sao tôi phải ghen tị với người khác chứ?” Cô nhẹ nhàng nói: “Ai cũng có ưu điểm và khuyết điểm riêng, bạn trai tôi không xuống nước với tôi được nhưng vẫn đứng từ xa nhìn tôi mà.”
Cô cười: “Không ghen tị với người ta đâu.”
Nhân viên quay phim: “…Thẩm lão sư thật là hiểu chuyện.”
Fans theo dõi trên sóng livestream cũng đều sôi nổi comment nói cô nói có lý.
Du Tùy hiển nhiên không thể cùng cô làm việc này, nhưng còn có việc khác ý nghĩa hơn có thể làm cùng cô mà.
Hơn nữa mỗi người đều khác nhau, chỉ cần thấy phù hợp với bản thân mình mới là tốt nhất, không nhất thiết phải đi ganh tỵ với người khác.
Thẩm Mộ Xuy cười, bỗng dưng “Oa” lên: “Tôi bắt được cá rồi nè!”
Mọi người tập trung nhìn vào, đúng là thật.
Trong lưới của cô thật sự có một con cá to.
Thẩm Mộ Xuy lập tức nhìn sang Du Tùy.
Ánh mắt Du Tùy chăm chú nhìn cô: “Giỏi quá.”
“Thật không?”
“Thật.”
“Em phải bắt thêm vài con nữa, để dư cho Dư Âm và mọi người.”
Du Tùy “Ừm” nói: “Em cẩn thận đấy.”
“Em biết rồi mà.”
Một lúc sau, đợi khi Thẩm Mộ Xuy đã bắt được bốn năm con cá, hai nhóm khách mời bên kia vẫn chưa thấy con nào.
Bối Nguyệt nhìn cô: “Trong ao có mấy con cá thôi mà bị Thẩm lão sư bắt hết rồi.”
Dư Âm thở dài: “Có mỗi việc bắt cá mà chị cũng không làm được, sao Thẩm lão sư em thành thạo thế?”
Thẩm Mộ Xuy bật cười: “Ở nhà em hay đi câu cá cùng với ông nội và bạn của ông, nhìn thấy nhiều, nên cũng biết chút ít, mặc dù câu cá với bắt cá có khác, nhưng chắc cũng tương tự nhau nhỉ.”
Mọi người: “…”
Thẩm Mộ Xuy nhìn bọn họ: “Không sao, đợi lát nữa mọi người qua chỗ em lấy là được mà, nhiều như thế hai tụi em cũng ăn không hết.”
“Nhưng… Đạo diễn không cho.”
Thẩm Mộ Xuy nháy mắt, nhìn về phía máy quay: “Đạo diễn, không được chia thật sao?”
Đạo diễn không nói gì.
Cô nói có sách mách có chứng: “Đạo diễn vừa nhìn là biết lúc còn nhỏ ông là một đứa trẻ bướng bỉnh, khi bé mẹ của tôi dạy tôi rằng phải biết sẻ chia, có đồ tốt phải chia cho bạn, đạo diễn ông nói xem có đúng không?”
Đạo diễn đau lòng quá.
Thẩm Mộ Xuy tiếp tục hoài niệm: “Với lại, chỗ cá này tôi bắt rồi cũng không thả chúng xuống được nữa, chi bằng chia cho mọi người, chẳng phải hay hơn sao.”
Đạo diễn: “…Thế thì cũng không chia được.”
“Vậy à?”
Thẩm Mộ Xuy đảo mắt, nhìn Dư Âm và Bối Nguyệt: “Hai chị qua đây, em chỉ cho hai chị chiêu này.”
Hai người ngơ ngác đi qua.
Lúc mọi người đang chăm chú nhìn, Thẩm Mộ Xuy đã làm một hành động rất thú vị.
Cô đứng trong ao cá đổi lưới bắt cá của mình với lưới của Dư Âm.
Mọi người: “…”
Đổi xong, Dư Âm cũng là một người thông minh, nhanh lẹ giơ lưới đánh cá lên cao: “Woa, tôi bắt được một con cá to rồi nè!!!”
Đinh Ngạn rất biết phối hợp: “Em giỏi quá!”
Mọi người: “…”
Mấy người nghĩ chúng tôi mù hết rồi đấy à!!
Một lúc sau Thẩm Mộ Xuy lại cho Bối Nguyệt mấy con nữa, cuối cùng đạo diễn phải gào lên: “Thẩm lão sư, cô nghĩ chúng tôi mù hết cả rồi đấy hả?”
Cô nói rất chi là hợp lý: “Đạo diễn, tôi có nói vậy đâu.”
Cô nghiêm túc nói: “’Tôi biết ông nhìn thấy mà.”
Fans: 【 Ha ha ha ha ha ha ha ha chị Thẩm đáng yêu quá đi! 】
【 Mẹ ơi, Thẩm lão sư làm tôi cười chết mất!! 】
【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha chị Thẩm như vậy ai mà chẳng yêu cho được, thật ra đây cũng chỉ là một trò chơi, cũng không phải thi đấu với nhau. 】
【 Ha ha ha ha ha không có nha, tôi biết ông nhìn thấy mà. Thẩm lão sư sao lại nghịch ngợm như thế! 】
【 Huhuhu xin mọi người hãy nhìn ánh mắt Tùy Thần đi, tình tứ quá, từ đầu tới cuối đều nhìn chị Thẩm với vẻ mặt đầy nuông chiều! 】
【 Ai da, mẹ nó chị Thẩm làm em cười muốn chết. 】
Đạo diễn sống không còn gì luyến tiếc.
“Không thể trắng trợn như vậy được!”
Thẩm Mộ Xuy: “Vậy ông quay đầu lại đi, đừng nhìn chúng tôi nữa.”
Đạo diễn: “???”
Du Tùy dở khóc dở cười, nhìn cô: “Không được nghịch.”
Thẩm Mộ Xuy bĩu môi: “Ồ.”
Sau khi leo lên bờ, Du Tùy nhìn cả người cô bẩn: “Quần áo ướt hết rồi?”
“Một chút thôi ạ.”
“Đi, trở về tắm rửa thôi.”
“Vâng.”
Hành động thể hiện tình cảm cũng không nhiều, về cơ bản thì bọn họ vẫn hòa hợp được với nhau.
Thẩm Mộ Xuy và Du Tùy trở về căn nhà nhỏ tồi tàn của bọn họ, mới bước vào vào Thẩm Mộ Xuy đã bị Du Tùy hối thúc đi tắm rửa.
Cô cũng hiểu vấn đề nghiêm trọng như nào, cô không thể bị lạnh được, bị lạnh khi tới kỳ sẽ đau hơn.
Lúc tắm xong, Du Tùy đã xử lý xong hết cá.
Thẩm Mộ Xuy tròn mắt lại gần, cô trang điểm nhẹ nhưng vẫn vô cùng đẹp.
Cô nhẹ nhàng bước vào phòng bếp, thấy bóng dáng người đàn ông cao lớn kia thì không nhịn được, bước lại ôm Du Tuỳ.
Du Tùy khựng lại, nhìn cánh tay bên hông: “Em tắm xong rồi à?”
“Vâng ạ.”
Thẩm Mộ Xuy làm nũng: “Anh ngửi thử xem còn mùi cá không?”
Du Tùy quay lại, còn ngửi một cái thật: “Không hề.”
Thẩm Mộ Xuy: “??? Nếu không thì sao, anh còn muốn gì nữa?”
Du Tùy dài giọng: “Được thôi, miễn cưỡng chấp nhận vậy.”
【????? 】
【 Mị cảnh cáo một cách hết sức nghiêm trọng, hai người kiềm chế lại chút đi!! 】
【???? Cả hai tém tém một chút cho tui được không! Còn có máy quay trước mặt đấy, đừng có ngọt quá như vậy, tui bị thồn đường đến bất tỉnh rồi đây này!!! 】
【 Huhuhu bé chịu không nổi nữa rồi, lúc nào bé mới có được một tình yêu ngọt ngào như vậy đây! 】
【 No no, chị Thẩm và Tùy Thần là hũ đường biết đi thật rồi. 】
【 Nói gì mà nguy hiểm thế, một cái hôn thôi hả?? Tùy Thần anh mau nói xem, thật ra anh còn muốn gì nữa! 】
…
Cả hai không ngần ngại mà tung đường, làm mọi người ngọt đến ngất xỉu.
Trêu một lúc rồi Thẩm mộ Xuy cũng không nhây nữa.
Cô nhìn anh: “Giờ nấu luôn hả anh?”
Du Tuỳ nhìn cô: “Em đói chưa?”
“Hơi hơi thôi, ăn xong tụi mình đi dạo quanh nha anh, không khí nơi này trong lành thật đó.”
“Được.”
“Em rửa rau nha.”
“Vâng.”
Cả hai phối hợp ăn ý với nhau, cho dù chẳng nói gì cả, nhưng vẫn có thể thấy được không khí ngọt ngào riêng của hai người.
Tay nghề Du Tùy tuyệt thật, nhưng mọi người trước giờ vẫn chưa được tận mắt trông thấy, cho đến hôm nay, mọi người mới giật mình mà cảm thán, tài nấu nướng của Tùy Thần không phải chỉ là chút ít đâu, mẹ nó từ màu sắc đến hương vị đều thật tuyệt vời.
Mặc dù cả hai người ngòi trên cái ghế dài, lại còn nhỏ nhưng đều không cảm thấy khó chịu xíu nào.
Nhìn hình ảnh ấm áp của hai người, không ít cư dân mạng đều gào thét mình cũng đói.
Không những là ăn cơm chó của hai người, chúng tôi còn muốn ăn luôn những món ăn kia, nhìn là đã biết ngon cỡ nào rồi.
Sau khi ăn xong, tổ tiết mục cũng không chuẩn bị nhiệm vụ gì nữa.
Thẩm Mộ Xuy chủ động rửa chén, đây cũng là thỏa thuận giữa hai người, cô không biết nấu cơm, nhưng nhất định phải rửa chén.
Lúc rửa chén xong, Thẩm Mộ Xuy và Du Tùy ra ngoài đi bộ.
Mười ngón tay cả hai đan chặt vào nhau, hoàng hôn vừa mới xuống núi, bên ngoài mát mẻ, phong cảnh cũng cực đẹp.
Thẩm Mộ Xuy cảm thán: “Em cảm thấy cuộc sống ở đây chắc sẽ rất tuyệt đấy.”
“Đúng vậy.”
Thẩm Mộ Xuy nắm tay Du Tùy: “Sau này khi chúng ta không làm việc nữa, thì đến đây sống nha anh.”
Du Tùy cười, siếc chặt tay cô: “Nghe lời em hết.”
Hai người thong thả, bắt gặp nhiều người bán hàng rong bên đường.
Thẩm Mộ Xuy nhìn gì cũng đều thấy thích thú, cái gì cũng muốn nhìn, Du Tùy cũng không mất kiên nhẫn, đều đi cùng cô, thỉnh thoảng còn đưa ra góp ý.
“Cái này đáng yêu quá đi, rất hợp với Thẩm Tinh Châu đấy.”
Du Tùy nhìn, nhướng mày: “Em chắc chứ?”
Thẩm Mộ Xuy gật đầu: “Chắc chắn, em nói anh nghe lúc nhỏ Thẩm Tinh Châu cực kỳ thích búp bê Tây Dương, em cũng không rõ sao lại có cái sở thích như thế.”
Du Tùy kiên nhẫn cười: “Bây giờ vẫn còn thích sao?”
“Thích chứ anh, nhưng nó không cho em nói ra đâu.”
Dứt lời, cô bước tiếp: “Giống anh đấy.”
Du Tùy: “… Sao lại giống anh được.”
Thẩm Mộ Xuy hờn dỗi liếc nhìn anh: “Anh thích em mà cũng có nói ra đâu.”
Cô nhỏ giọng oán trách: “Toàn đợi em chủ động thôi.”
Du Tùy: “…”
Anh cạn lời, nhìn cô: “Khi nào?”
Thẩm Mộ Xuy nghĩ: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”