Bên Nhau Đêm Đẹp Này - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 11: Vượt ranh giới (2)



“Lý Tư Lâm, chúng ta có thể đừng thảo luận vấn đề này được không?” Lận Vũ Chu nói: “Không thích hợp lắm, cô có cảm thấy vậy không?”

“Ừm. Vậy vì sao cậu không đổi mới?”



Trước đó Lý Tư Lâm mơ hồ cảm thấy Lận Vũ Chu không hề có bất cứ chuyện gì với bạn học nữ, nhưng nghĩ lại người như anh nếu có gì xảy ra thì cũng không tuyên bố công khai, mãi đến giờ phút này, cô mới xác nhận. Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu lướt một vòng trên người Lận Vũ Chu, sợ anh thẹn quá thành giận nên không nhìn nữa.

“Cô tò mò làm gì, cũng không cung cấp phương án giải quyết gì được.” Lận Vũ Chu nói.

“Tôi làm gì mà có phương án giải quyết? Cũng không thể ép cậu đổi mới…”

“Cô cũng từng ép rồi mà.”

“Lận Vũ Chu!” Lần này đổi lại là Lý Tư Lâm nổi giận: “Chúng ta không cần phải thảo luận vấn đề này!” Cô xoay người muốn chạy trốn thì bị Lận Vũ Chu chặn đường. Bọn họ đứng rất gần nhau, Lận Vũ Chu khẽ cúi đầu là đã có thể ngửi thấy mùi thơm trên mái tóc ướt át của cô. Anh giống như bị người xấu bám vào người, nhưng biểu cảm rất chân thành: “Có thể nói là tôi học hỏi từ cô mà. Nhưng đã lâu quá rồi, tôi không còn nhớ rõ chi tiết nữa.”

Anh nhắc tới nụ hôn kia khiến nơi này trở nên chật chội. Lý Tư Lâm bye bye anh: “Tôi sai rồi Lận Vũ Chu, tôi không nên nói những gì không nên nói*. Thằng nhóc cậu bây giờ quá đáng sợ rồi, tự cậu xem mấy câu cậu nói vừa nãy có phải do cậu nói ra không?”

*Giải thích – 哪壶不开提哪壶: Thành ngữ Trung Quốc, là một ẩn dụ nói rằng người ta không nên đề cập đến sự riêng tư và khuyết điểm của người khác.

“Vậy tôi phải nói gì đây?”

“Cậu nên đỏ mặt, sau đó sờ sờ chóp mũi rồi nói: Ầy! Loại chuyện này không cần thiết để tuyên dương. Hoặc là cậu có thể nói cậu đang theo đuổi lý tưởng, tạm thời không quan tâm tới những việc này…”

“Nhưng Lý Tư Lâm, tôi cũng là người sống sờ sờ, cũng không phải diễn viên, tôi nào có kịch bản.”

“Vậy thôi, tôi cũng không có.” Lý Tư Lâm lách qua khe hở kế bên người anh, vừa lách qua vừa xin lỗi: “Thật sự xin lỗi thật sự xin lỗi mà, vừa nãy tôi đã xúc phạm cậu, tôi không bao giờ quan tâm tới cái hệ thống của cậu nữa. Đến ngày cậu già rồi mà hệ thống vẫn là 1.0 thì mới lợi hại, chứng minh hệ thống này của cậu vẫn có thể xử lý được.”

Lận Vũ Chu vô cùng tức giận giơ tay bắt lấy cô, mà không hiểu sao lòng bàn chân cô như được gió đẩy lên, cái eo bệnh thật kia cũng hồi phục trong nháy mắt, nhanh nhẹn lách qua rồi chạy về phòng.

Lúc Lý Tư Lâm khóa cửa, tim còn đang đập thình thịch, cô tự chế giễu mình: Già hơn rồi, giờ hoạt động mạnh thì tim đập càng nhanh.

Kỳ nghỉ của họ kết thúc bằng cuộc đối thoại vô lý này.

Ban đêm, Lận Vũ Chu nằm trên giường, vừa nhắm mắt là có mùi hương bay vào mũi anh, đó là mùi của Lý Tư Lâm. Thứ mùi này làm anh không yên lòng, mở đèn lên tìm mà không có kết quả. Tắt đèn đi thì mùi hương kia xộc lên. Lận Vũ Chu im lặng đọc bảng tuần hoàn các nguyên tố, đè nén sự rung động hiếm thấy. Rồi lại bị tiếng ho của Lý Tư Lâm tấn công. Cứ thế trải qua một đêm gian nan. 

Lý Tư Lâm tập trung vào công việc, gặp được mấy ông bạn già khi xưa. Tổng giám đốc thiết kế của L, Cao Phái Văn, nhiếp ảnh gia tay sai La Tụng, và còn ông chủ quán bar Tô Cảnh Thu. Hơn ba năm qua cô chưa từng có công việc cố định, ngày đầu tiên đi làm đã bị kéo đi đo 3 vòng. Cao Phái Văn nhìn số đo của cô, nhíu mày: “Cậu béo hơn trước đó nha…”

“Tớ sẽ giảm.”

“Giảm đi, kịp mà.”

Bắt đầu từ hôm nay, Lý Tư Lâm sẽ vận động cường độ cao và khống chế lượng thức ăn. Ban ngày ở công ty gặm rau cải ăn bò bít tết, buổi tối về đến nhà gặm dưa chuột. Lận Vũ Chu về nhà sớm, chuẩn bị làm đồ ăn cho cô mà cô không ăn, lấy một trái dưa chuột ngồi ở bàn ăn gặm, chịu đựng cực hình mà người thường khó chịu được: “Lúc ăn ngửi mùi là được.”

Lận Vũ Chu đang làm đồ ăn cầm lên ngửi thử rồi đặt xuống, sau đó gặm dưa chuột.

“Cô đang làm gì đấy?” Lận Vũ Chu hỏi cô.

“Giảm béo.”

“Cô không béo.”

“Công việc của tôi nói tôi béo là tôi béo.”

Lý Tư Lâm máy móc ăn dưa chuột với dáng vẻ “tách biệt”. Lận Vũ Chu mời cô vài lần đều bị cô từ chối: “Không được ném cho tôi viên đạn bọc đường, tôi sẽ kinh qua thử thách này.”

Lận Vũ Chu chưa từng làm công việc yêu cầu ăn uống điều độ nên anh cũng không hiểu lắm. Anh trình bày quan điểm của mình với Lý Tư Lâm: “Tôi cho rằng, người là phải có cao thấp mập ốm, cho nên người mẫu cũng không nên nghiêm khắc dựa theo một tiêu chuẩn nào cả. Mọi người nên ra mắt loại trang phục cho nhiều vóc dáng, mà không phải chỉ người gầy mới mặc được. Tôi cảm thấy anh rể tôi cần phải đổi mới ý tưởng rồi.”

“Công việc của tôi là phơi bày vẻ đẹp của bộ quần áo mặc trên người. Còn nữa, anh rể cậu cũng xảo trá lắm, anh ta có tuyển người mẫu ngoại cỡ đấy… có nhiều kiểu vóc dáng lắm…”

“Ừm.” Lận Vũ Chu suy nghĩ thật lâu: “Vậy cô cũng có thể làm người mẫu ngoại cỡ. Cứ ăn thoải mái đi, dù sao cũng kiếm được tiền y vậy mà, bản thân vui vẻ là quan trọng nhất.”

Xém nữa Lý Tư Lâm đã ném phần ngọn dưa chuột về phía anh, thằng nhóc này thật là đáng giận mà. Nhưng Lận Vũ Chu nói thật lòng, anh cảm thấy cô có làm người mẫu ngoại cỡ thì cũng rất xinh đẹp.

“Cậu cảm thấy cậu cảm thấy, cậu cảm thấy quan trọng không?”

“Không quan trọng.” Lận Vũ Chu shh một tiếng: “Món này hơi cay, nhưng ăn ngon hơn lần trước này.”

Lý Tư Lâm không tin, nếm một gắp rồi lại nếm thêm một gắp: “Không cay lắm, nhưng đúng là ăn ngon thật.” Nhận ra mình bị trúng kế của Lận Vũ Chu, cô hừ một tiếng ném đôi đũa đi.

Buổi tối ra ngoài chạy bộ, chạy 10km, sau 9 giờ cô ra khỏi nhà, xung quanh khu dân cư ít người yên tĩnh. Lận Vũ Chu cũng thay quần áo đi theo cô, nói là tuy an ninh ở Bắc Kinh tốt, nhưng sợ Lý Tư Lâm chịu không nổi sự quyến rũ của đồ ăn ngon sẽ phí công gặm dưa chuột.

“Cậu không theo kịp thì tôi cũng không đợi cậu đâu.” Lý Tư Lâm vừa duỗi người vừa nói. Cô là kiểu người cao chân dài, hay vận động. Nếu không thì năm đó ở nước ngoài chẳng thể đuổi theo bắt cướp.

“Cứ chạy đi. Không theo cô kịp thì tôi không theo nữa.” Lận Vũ Chu nói một cách khiêm tốn.

Anh chạy phía sau cách cô một khoảng không xa không gần, chạy tới đường giao nhiều người thì sẽ chạy lên ngăn cách dòng người với cô. Trong lúc chờ đèn đỏ, Lý Tư Lâm chạy chậm tại chỗ, tư thế như sắp lao ra bất cứ lúc nào. Lận Vũ Chu đứng im không chạy, cô khởi động, anh cũng xuất phát chạy theo. Mấy năm nay anh không chỉ học tập, thường ngày đội cứu viện sẽ có huấn luyện, và anh cũng tự rèn luyện mỗi ngày, không hề gián đoạn.  

Lý Tư Lâm thật sự liều mạng vì công việc.

Lúc kết thúc chạy bộ ngày đầu tiên Lận Vũ Chu mới nhận ra. Cô gặm dưa chuột là nghiêm túc, vận động cũng là nghiêm túc.

Đến nhà rồi mà cô còn muốn duỗi người, lôi kéo Lận Vũ Chu xoạc chân với cô. Lận Vũ Chu không thể xoạc hết chân xuống, Lý Tư Lâm cười anh ngay: “Chị cậu là huấn luyện viên yoga đó mà cậu chẳng học được tí nào.”

Cô tự duỗi người mình xong, buộc Lận Vũ Chu đứng trên nệm chỉ anh làm: “Từ từ là có thể xoạc thẳng chân ra.”

“Nhưng vì sao tôi phải xoạc thẳng chân?”

Khi Lận Vũ Chu hỏi Lý Tư Lâm, cô giơ nắm đấm để sau lưng anh: “Anh trai mình à, sao hôm nay cậu nhiều lý lẽ thế?”

Lận Vũ Chu nhìn cô: “Eo cô vẫn chưa khỏi hẳn, không nên chạy lâu như vậy được.”

“Cơ thể của tôi tôi biết, tôi ổn mà.”

“Dựa theo mức độ đau của cô thì không thể nào khỏi nhanh vậy được.”

Lận Vũ Chu đứng phía sau thấy Lý Tư Lâm vắt chân lên cổ chạy mất mới chợt nhận ra, cái eo của Lý Tư Lâm đã lừa trọn một kỳ nghỉ của anh.

“Đúng là tôi sợ đau, nhói nhói một cái là tôi sẽ la toáng lên, nhưng tôi cũng mau khỏi lắm.”

“Được thôi. Chúng ta vẫn nên đi làm kiểm tra, nếu không thì tôi không yên tâm đâu.”

“Tôi không đi.”

Lý Tư Lâm chạy về phòng, né tránh sự thẩm vấn của Lận Vũ Chu. Mấy năm nay, ánh mắt của thằng nhóc Lận Vũ Chu gian trá hơn rồi, không dễ lừa nữa. Hơn nữa miệng cũng lợi hại hơn trước, thậm chí có đôi khi cô còn nói không lại anh. 

Trước khi đi ngủ cô đi tới tủ lạnh lấy sữa bò, nghe thấy trong phòng Lận Vũ Chu có tiếng nói chuyện. Lận Vũ Chu thốt lên một cái tên quen thuộc: Gia Dung.

Hình như họ đang mở loa ngoài nói chuyện, ít nhất có bốn năm người, nói đủ thứ trên trời dưới biển, đông vui vô cùng. Thỉnh thoảng Lận Vũ Chu cười một cái, rất vui vẻ.

Lý Tư Lâm hâm sữa bò, rón ra rón rén đi qua nghe, Sầm Gia Dung đang kể về đêm giao thừa của cô ấy, cổ còn hỏi Lận Vũ Chu: “Cậu với chủ nhà ở chung ổn không?”

Lận Vũ Chu nói: “Rất tốt. Chủ nhà của tớ là người tốt, cậu cũng biết mà.”

Lý Tư Lâm nghĩ thầm: Xem như cậu vẫn còn có lương tâm, biết khen tôi tốt nữa chứ. Rồi sau đó rón rén quay về.

Lận Vũ Chu và mấy người bạn học thân cố định mỗi tháng gọi điện hai lần, tâm sự tình hình gần đây. Vừa mới nói đến chủ nhà thì có bạn học hỏi: Vẫn là đàn chị Lý Tư Lâm đó sao?

“Đúng vậy.”

“Đàn chị Lý Tư Lâm rất lợi hại, thành tích của chị ấy rất tốt. Rất nổi tiếng trong nhóm bạn học ở Luân Đôn. Hơn nữa chị ấy rất có sức hút, có rất nhiều người theo đuổi. Tớ nghe nói có một cậu ấm nhiều tiền tặng cho cổ một chiếc xe hơn cả triệu, chỉ cần chị ấy đồng ý hẹn hò.”

Sầm Gia Dung: “Haizz, tớ nói này…”

Lận Vũ Chu: “Sao phải thảo luận về chuyện của người người khác…”

Hai người đồng thời lên tiếng ngăn lại.

Sầm Gia Dung nói: “Đừng nói lung tung, dù chuyện này có là thật đi nữa thì đâu có liên quan gì tới chúng ta đâu đúng không? Bàn luận đời sống cá nhân của người khác thì không phải lẽ lắm các bạn tôi à.”

Mọi người cười đùa rồi nói chuyện khác. Nhưng Lận Vũ Chu thì cảm thấy không yên lòng.  

Anh biết Lý Tư Lâm rất có duyên với người khác phái, nhưng cũng không biết tới mức độ nào. Khi trước, mỗi ngày cô đều đuổi theo sau lưng anh mà cô chẳng bao giờ thể hiện rằng “tôi được người ta chào đón”.

Đêm nay anh mất ngủ.

Ban ngày Lý Tư Lâm ăn trúng thứ gì đó, tối đến anh liên tục nghe thấy cô chạy vào WC. Đi ra ngoài tìm thuốc cho cô, nhìn cô uống hết thuốc ngồi ôm bụng tựa vào sofa.  

“Cần gì phải thế?” Lận Vũ Chu nói: “Ban ngày ăn rau cải với bò bít tết, buổi tối gặm dưa chuột lạnh, dạ dày của người bình thường nào chịu nổi?”

“Nhưng tôi muốn giảm béo.”

“Giảm béo cũng không được ăn như thế.”

Lận Vũ Chu cáu lên, dạy dỗ cô một hồi rồi bắt cô về ngủ. Ngày hôm sau Lý Tư Lâm đi làm mà chẳng có tí tinh thần nào, càu nhàu với Cao Phái Văn: “Có phải cậu yêu cầu phải có số đo nhỏ hay không?”

“Tớ không có nha.”

“Vậy tớ phải làm sao đây?”

Cao Phái Văn thấy vẻ mặt vừa bệnh vừa dỗi của cô, hơi đau lòng: “Thôi thôi, chụp sau cũng được, cậu giảm từ từ thôi, đừng có mà vừa bắt đầu giảm mà siết quá.”

Lý Tư Lâm kêu rên vài tiếng, gục xuống bàn: “Không phải vì tớ đang gấp sao?”

“Tớ nói rồi, gấp mua xe thì tớ cho cậu mượn.”

“Không mượn!”

Lý Tư Lâm uống thuốc nằm trên giường xếp ngủ, Cố Tuấn Xuyên tới công ty nhìn thấy người ngủ trên giường xếp thì cà khịa: “Té xỉu rồi à? Không làm nữa?”

Lý Tư Lâm làm như không nghe thấy, nghỉ ngơi trong công ty một ngày, cả người vẫn ỉu xìu. Buổi tối đẩy cửa nhà ra nhìn thấy trong phòng bếp đầy hơi nóng, Lận Vũ Chu đang nấu canh. Anh mong Lý Tư Lâm ăn ít đồ nóng vào. Ban ngày bận rộn lên mạng tra thực đơn, rồi cũng tìm được  vài món canh nóng thơm ngon ít calo.

Lý Tư Lâm nhìn đậu hũ trắng tin trong chén, cà chua đo đỏ, cải xanh xanh, cô chợt muốn khóc, ngẩng đầu nhìn Lận Vũ Chu: “Đây là món ăn cho bệnh nhân sao?”

“Đây là món giảm cân.” Lận Vũ Chu ngồi đối diện cô, trước mặt cũng chen canh y hệt: “Từ giờ ăn món này đi. Chỉ cần tôi về kịp thì làm ăn. Đúng lúc tôi cũng phải kiểm soát cân nặng, cũng được một nồi đấy.”

“Cậu kiểm soát cân nặng gì chứ…” Lý Tư Lâm ăn một miếng đậu hũ mềm mại, ấm nóng, toàn bộ dạ dàng như được an ủi. Trong lòng cô cũng thấy ấm áp, vì Lận Vũ Chu là một người tốt tới vậy.

Lý Tư Lâm hy vọng Lận Vũ Chu nhất định phải tìm được một cô gái vừa hợp ý vừa thật lòng, ở bên một người như anh thì cô gái kia nhất định sẽ rất hạnh phúc. Nếu cô mà nắm giữ kỹ thuật nhân bản, cô sẽ nhân bản ra mấy chục nghìn Lận Vũ Chu để yêu đương với mấy cô gái.

Cô vừa ăn vừa suy nghĩ miên man, khi cô lại nhìn mặt Lận Vũ Chu lần thứ một trăm, rốt cuộc anh mới dừng lại: “Trên mặt tôi có gì sao?”

“Không có.”

“Vậy cô nhìn tôi mãi làm gì?”

“Tôi muốn nhân bản cậu rồi phát cho các bạn học nữ trong nhóm.”

“Cô không giữ lại cho mình một bản ư?”

“…”

Lận Vũ Chu đứng dậy, chợt nhéo mặt cô mà chẳng báo trước: “Đừng có mà suy nghĩ linh tinh.”

Lý Tư Lâm muốn né tránh, nhưng không kịp, rồi bị anh nhéo một cái. Cô hơi choáng váng, gào lên một tiếng: “Lận Vũ Chu! Cậu động tay động chân với ai đấy?”

“Thật sự xin lỗi, tôi làm việc bất lịch sự rồi à?” Lận Vũ Chu lập tức xin lỗi: “Sau này tôi sẽ chú ý.”

Nhưng tôi kiên quyết không thay đổi. Lận Vũ Chu nghĩ thầm.

Cố Tuấn Xuyên đề nghị anh không cần quá lễ phép với Lý Tư Lâm, lễ phép và lễ phép thì sẽ biến thành chị em. Lận Vũ Chu suy nghĩ một ngày xem rốt cuộc làm thế nào mới là “việc không lễ phép”, kết quả là chỉ nghĩ được động tác này. Vì để không thô bỉ và cho tương đối tự nhiên, lúc nghĩ giữa trưa anh có luyện tập một chút. Lúc đưa tay phía trước, anh còn đếm thầm mười số, còn tự hô cố lên với chính mình. 

Mặt Lý Tư Lâm nhéo rất đã tay, Lận Vũ Chu rất thích.