Bên Nhau Đêm Đẹp Này - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 29: Sóng triều (9)



Lý Tư Lâm ý thức được đây là một trận chiến ác liệt.

Lận Vũ Chu không giống như bình thường, dường như là bị cô dồn ép đến mức nóng nảy, răng đặt lên đầu vai cô, cũng dùng sức hơn khi trước.

Lý Tư Lâm đánh vào bả vai anh, nhưng không hề gì. Giữa ánh sáng lập lòe, cô nhìn anh chăm chú: “Cái gì mà không phải mây trên trời cũng không phải tòa nhà đứng im thế.”

“Là sự chân thật, anh đối xử tốt với em, em cũng thấy rõ; Con người của anh đã ở đây, em cũng sờ được rồi.” Lận Vũ Chu giữ chặt tay cô, thong thả và do dự, như đã hạ quyết tâm, cuối cùng kề sát vào.

Cứng rắn, cực nóng.

Áp trán lên, Lận Vũ Chu đổ mồ hôi: “Lý Tư Lâm, anh không có nghĩ nhiều như thế, có vài việc anh không dùng tới đầu óc này được, đen là đen trắng là trắng. Hôm nay em đã thừa nhận chúng ta đang yêu nhau, mặc kệ là nói đùa hay là gì, anh đều xem là thật. Em đừng hòng rút lại.”

“Em rút lại thì anh thế nào?”

Lận Vũ Chu còn có thể thế nào giờ, tự tiêu hóa nỗi buồn một mình, mở mắt gắng gượng qua một đêm, ban ngày giả vờ như không có chuyện gì cả. Nhưng mà có điều, anh không nghĩ tới việc bỏ cuộc, không muốn xoay người rời đi. Đôi mắt anh đầy tâm sự, lúc nhìn về phía cô còn như đang cầu xin: Lý Tư Lâm, em lợi hại hơn anh nhiều, khi em thích anh lâu đến thế mà anh chẳng hề dao động, thì em vẫn là em. Chúng ta gặp lại chưa được một trăm ngày, lúc anh theo đuổi em thì anh không còn là anh nữa.

Lý Tư Lâm mềm lòng.

Tay vẫn để ở đó, không, nhích lên một chút rồi vòng qua thắt lưng, Lận Vũ Chu hừ một tiếng, tựa đầu vào vai cô. Mà cô, xoay mặt qua cắn lên vành tai anh.

Luồng gió nóng ấm thổi vào tai anh, gợi lên từng tầng lớp lớp tê dại tiến vào cơ thể, tấn công vào ý thức, để lại là khống chế lương duyên đã định.

Anh vội vàng hôn cô, cô vội vàng đáp lại.

Không còn cảm giác hồi hộp khi Tiểu Tiểu Lận ở đây, Lận Vũ Chu chưa bao giờ biết mình sẽ nôn nóng đến thế. Khi gấp gáp đến thời khắc này, anh như lạc đường.

Không đắn đo tiến vào, chỉ xông vào một cách tùy tiện làm Lý Tư Lâm hoảng hốt một hồi. Cô muốn giúp, anh không cho, gấp rút một lát  rồi anh đột nhiên bế lên đè cô xuống sô pha.

Cuối cùng lấp đầy. 

Anh đổ mồ hôi rất nhiều, Lý Tư Lâm giúp anh lau sạch, lòng bàn tay và mu bàn tay áp lên trán anh. Bị anh nắm lấy rồi cắn lên.

“Lận Vũ Chu, chậm chút.”

Lý Tư Lâm muốn anh chậm một chút, nhanh quá cô không chịu được, cái cảm giác ấy lại tới nữa, vừa mới bắt đầu đã gột rửa giác quan của cô. 

Cố Tuấn Xuyên nói trừ phi đánh cậu, thật sự tức giận, thì đừng nghe lời phụ nữ lúc trên giường, phải nghĩ ngược lại. Lý Tư Lâm muốn anh chậm, anh càng không, tất nhiên trời sinh có máu nổi loạn, một lần rồi một lần tăng tốc độ. Mãi cho đến khi Lý Tư Lâm dừng lại một lúc, anh nhớ tới một lần cô tức giận vì anh không biết cách dừng lại.

Lý Tư Lâm cảm thấy mình cần phải nghỉ, chỉ có ba mươi giây không đủ để cô tỉnh táo. Từng lỗ chân lông hoàn toàn mở rộng, nghiền vụn một rồi lại một lần. Nhưng Lận Vũ Chu vẫn không dừng lại.

Rất có tư thái đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng, thậm chí quên đi hết năm phút, sáu phút mang tới sự áp lực cho anh, anh bỗng nhiên đập vào, một chút lại một chút, móng tay Lý Tư Lâm cấu lên da anh, đột nhiên tất cả kéo đến, mưa to giàn giụa, sấm chớp ầm ầm, Lý Tư Lâm cắn mạnh lên vai anh, rồi đột nhiên im lặng.

Dường như rất lâu, cô không rõ lắm, chỉ cảm thấy mình đã đến gần ánh mặt trời, hết thảy như không, hệt như bọt nước. Đâm rồi vỡ nát. Tách ra, rơi xuống, vừa vội vàng nôn nóng, nhịp tim tăng vọt.

Một người lỗ mãng dịu dàng không biết gì cả, không chút kỹ xảo nhưng tình cảm ngập tràn, đã đưa Lý Tư Lâm lên đến tận trời xanh.

Một lúc lâu sau, Lý Tư Lâm vẫn chưa hoàn hồn, khi lấy lại tinh thần thì đã đối diện với ánh mắt Lận Vũ Chu. Dường như anh đã thay đổi, trong ánh mắt cũng mang theo tính tấn công. Giữa khoảnh khắc đứng im bất động, nét mặt hệt như diều hâu quan sát từng biểu cảm của cô. Lý Tư Lâm đưa tay che mắt anh, rồi bị kéo tay đặt  sát bên đầu.

Gợn sóng lưu động, đều không nói gì. Nhưng ánh mắt đang giao tiếp.

Lúc này đây, một tỷ lần Lý Tư Lâm cũng không dám nói rằng “ai yêu nhau với anh trong bữa tiệc” là nói đùa, Lận Vũ Chu là người chính trực bị chọc giận thì trở nên khó đụng vào. Lý Tư Lâm hy vọng anh kết thúc nhanh lên, như thế thì cô sẽ có thời gian ngẫm lại cẩn thận xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng Lận Vũ Chu không nghiên cứu đã hiểu cô đã tình nguyện xông tới. Anh cũng là một con người bướng bỉnh, chỉ là không thường thể hiện ra thôi.

“Em chưa thấy có người bạn trai nào như thế.” Lý Tư Lâm cố ý làm nũng: “Một là đi ra ngoài, hai là tiếp tục, giờ anh đang làm gì đấy? Ngồi thiền à?”

Hưởng thụ hai chữ “bạn trai”, Lận Vũ Chu xác minh lại với cô: “Cho nên từ hôm nay trở đi, chúng ta đang yêu đương phải không?”

Khó ăn thế. Lý Tư Lâm thầm mắng anh, rồi cũng gật đầu.

“Là tự nguyện đúng không?” Lận Vũ Chu nói: “Không thể làm trái nguyện vọng của phái nữ…”

Lý Tư Lâm dùng sức đánh anh: “Lận Vũ Chu anh đừng dạy lý luận chính trị cho em! Bây giờ anh nhìn xem có đúng thời điểm không?”

“Bây giờ đúng thời điểm là sao?” Lận Vũ Chu hỏi cô, tự mình hỏi rồi cũng tự nhận ra, vì thế vùi đầu vào vai cô, né tránh đôi mắt đang cười của cô.

Lý Tư Lâm cảm thấy Lận Vũ Chu đúng là một người kỳ quái. Người khác ước gì vội vội vàng vàng đi ra, tận hưởng vài giây vui sướng, ở thời khắc này mà Lận Vũ Chu có thể thiền. Cô phục anh, cũng sợ anh.

Đêm hôm nay thật sự rất kỳ diệu, dường như hai người cũng tìm được tiết tấu thích hợp với họ. Lận Vũ Chu cũng không tiếp tục lo lắng vì năm phút nữa, anh nhận ra rằng khi họ hòa vào nhau, tính toán thời gian không còn là tiêu chuẩn quan trọng. Thậm chí anh còn chưa nghĩ tới, chính anh cũng quên đi thời gian.

Khi tất cả kết thúc, anh ăn vạ ở lại phòng cô không chịu đi. Tiểu Tiểu Lận về nhà, anh vẫn lo lắng về tư thế ngủ của mình như cũ, hoặc lo lắng anh sẽ làm ra động tác gì đó làm phiền giấc ngủ của Lý Tư Lâm. Anh cảm thấy anh nên khắc phục tâm lý ngại ngùng khó hiểu này của mình, như thế thì họ mới gần nhau thêm một chút.

“Không ngủ được à?” Lý Tư Lâm nghe thấy anh trở mình thì hỏi anh.

“Mau ngủ đi.”

“Ừm ừm.”

Lý Tư Lâm không như anh, lộn xộn đến giờ này, mặt trời sắp ló dạng, cô quá mệt rồi. Nhưng lúc cô sắp đi vào giấc ngủ thì suy nghĩ gì đó rồi lại tỉnh. Thật là hiếm thấy. Dù tỉnh táo nhưng cô vẫn không nhúc nhích, vẫn duy trì nhịp thở, cô thở đều trong bóng đêm, hệt như ngủ say. Năm phút sau, Lận Vũ Chu thở đều, Lý Tư Lâm nhẹ nhàng xoay người, ngắm anh ngủ. 

Là do không dám ngủ trước cô nên Lận Vũ Chu đáng chết hay quấn chặt quần áo rất kỳ quài.

Ngày hôm sau cô ngủ đến giữa trưa, chuẩn bị tới thẳng studio, sau khi rời giường thì nhìn thấy mảnh giấy ghi chú mà Lận Vũ Chu  để lại cho cô từ sớm, anh đi làm bình thường. Lý Tư Lâm hâm mộ Lận Vũ Chu, lăn lộn một đêm mà vẫn rời giường như thường, thậm chí còn chuẩn bị sớm để đi làm.

“Quả nhiên là tuổi trẻ.” Cô thuận miệng nhắc mãi một câu, nghĩ rồi lại nghĩ, cô cũng có già đâu.

Cô đi tới studio với mặt mày hớn hở, Cao Phái Văn đi quanh cô một vòng, kéo cổ áo cô nhìn thấy dấu hôn nhạt trên ngực, tấm tắc một tiếng: “Xem ra Vũ Chu không phụ sự mong đợi của mọi người.”

“Hôm qua ăn uống mà mấy cậu ồn ào quá, tất nhiên tớ không để các cậu thất vọng rồi.” Lý Tư Lâm mạnh miệng, Cao Phái Văn cũng không chịu thua, đáp lại cô: “Em gái à, em phải biết á, nếu em không muốn thì người khác có nhốn nháo cũng vô dụng à! Nhưng mà có điều chỉ bắc cho cái cầu mà thôi, cuối cùng thế nào, muốn thấy hai người thành đôi. Nhưng chị đây thấy Vũ Chu ấy, là đồ đầu gỗ, có lúc còn sốt ruột thay cậu ấy thật. Đương nhiên, đây đều là Cố Tuấn Xuyên xúi giục. Nếu muốn trách thì cậu đi tìm Cố Tuấn Xuyên đi.”

“Này thì có gì lạ đâu?” Lý Tư Lâm cười: “Cố Tuấn Xuyên sợ em vợ anh ta làm hòa thượng cả đời nên mới nảy ra mấy chủ ý ngu ngốc đó!”

“Ví dụ như là?”

Lý Tư Lâm đột nhiên nghẹn lời, ví dụ ra sao thì Lý Tư Lâm sao nói ra được. Lận Vũ Chu tối qua chơi liều như thế, tám phần cũng do anh rể dạy cho anh. Muốn anh phô bày khí phách đàn ông, không thể cứ một mặt theo cô. Không chừng Cố Tuấn Xuyên còn nói, Lý Tư Lâm này ấy, cậu đánh bại cô ấy, nếu không thu phục được thì sớm muộn gì cũng chạy mất.

Lúc đi chụp, Lý Nhuận Khải có gọi mấy cuộc điện thoại, Lý Tư Lâm không nghe được. Chụp xong rồi thì gọi lại cho ông, nghe thấy ông ở đầu bên kia rất vội vang, Lý Tư Lâm liền hỏi: “Sao vậy ba?”

“Đừng nói nữa! Bà nội con yêu đương rồi!”

“Dạ?” Lý Tư Lâm nghĩ rằng mình nghe nhầm, bà nội đã hơn 80 rồi, sao mà đi yêu đương nữa? Lý Nhuận Khải nói bà nội không nghe người khác, chỉ nghe Lý Tư Lâm, cô tới nhanh đi để xử lý vụ này.

Lúc Lý Tư Lâm tới, bà nội đang tự nhốt mình trong phòng để phân bua với đám con cháu, Lý Nhuận Khải đứng bên ngoài gõ cửa: “Cháu gái mẹ tới rồi đây này! Nó lo lắng lắm đấy, mẹ không ra gặp cháu mẹ một cái à?”

Cửa mở, bà nội thò một tay ra kéo Lý Tư Lâm vào, rồi tiện tay khóa cửa lại. Lý Tư Lâm còn chưa mở miệng thì bà đã giở tính trẻ con đùa giỡn: “Nếu cháu mà muốn khuyên bảo bà thì thôi, cháu đi mau đi!”

Lý Tư Lâm không nhịn được, che miệng cười vui vẻ. Cô đẩy đẩy vai bà nội: “Bà cho cháu xem hình với. Để cháu nhìn xem ai mà làm bà cháu mê mệt vậy!”

Thế là bà nội cho Lý Tư Lâm xem thật. Là ông lão kéo đàn nhị trong dàn hợp xướng công viên mà bà thường tham gia. Trái lại ông ấy nhìn rất trẻ, đội chiếc mũ dạ nhỏ, quần áo sạch sẽ, vóc dáng cao ráo. Một ông lão nổi bật giữa dàn hợp xướng. Suy nghĩ đầu tiên của Lý Tư Lâm chính là, giữa một nhóm người già mà bà nội chọn ra được người đứng nhất, ngầu quá!

“Ông ấy nhìn như một quý ông đấy ạ.” Lý Tư Lâm khen.

“Chứ sao.” Bà nội ngẩng đầu, nhìn có vẻ ra dáng thiếu nữ: “Hai chúng ta nói chuyện là thế đấy. Vậy mà ba cháu với chú cháu nói là, già đầu vậy rồi mà yêu đương cái gì, yêu rồi ai ngủ nhà ai? Ai chăm ai? Có đi lãnh chứng không? Toàn nói nhảm nhí! Bà lớn tuổi rồi, thấy vậy đã là vui lắm rồi! Ai mà nghĩ xa tới vậy?”

“Đúng ạ! Đúng là xen vào việc của người khác ạ!” Lý Tư Lâm ở một bên tỏ vẻ đồng tình: “Kệ họ đi nội ơi! Cháu ủng hộ bà! Về già thì mình nói về chuyện về già! Có gì mà không thể nói?”

“Ba con lo là bọn bà kết hôn rồi sẽ có tranh chấp tài sản, vấn đề là bà và ông không có ý muốn kết hôn.”

“Chắc chắn con gái người ta cũng lo lắng.”

“Cho nên bọn bà như là bạn vậy, cháu hiểu không? Mấy người trẻ tuổi các cháu có bạn, thì người già các bà cũng muốn có bạn mà.”

“Vâng ạ!”

Lý Tư Lâm dỗ dành bà nội mở cửa, bày tỏ suy nghĩ của bà trước mặt mọi người. Người cao tuổi vui vẻ thì không ai xen vào được, bây giờ có thể chăm sóc lẫn nhau, dù có ở chung thì cũng tốt thôi. Sau này ngã bệnh, con gái hai bên thì đón từng người về nhà, không ai làm khó ai cả, thế không phải rất tốt sao? Nói thêm nữa, dù người già kết hôn thì có sao? Dù yêu nhau ở độ tuổi nào thì cũng đều làm nhau vui vẻ mà?

Lý Nhuận Khải nhìn thấy con gái phản bội thì khiếp sợ, ông tiện miệng nói: “Vậy con với Tiểu Lận yêu nhau cũng là làm nhau vui à?”

“Lâm Lâm yêu rồi à? Tiểu Lận là ai đấy?” Bà nội quên mất chuyện định nói, trong đầu giờ toàn là thông tin này.

Lý Tư Lâm không nghĩ tới sự tình lại phát triển như thế, bà nội được như ý, cô thì không. Bà nội đòi gặp mặt Tiểu Lận, nói không biết thì thôi, đã biết thì phải đưa người này về xem xét thế nào. Lý Tư Lâm cảm thấy như thế không hay, mới vừa yêu đương một ngày mà đã đưa người ta về nhà, nhìn vậy sao được? Bà cứ thế mà gả cháu gái đi sao? Cô ngồi đấy cố gắng biện luận,  Lý Nhuận Khải đã gọi cho Lận Vũ Chu: “Tiểu Lận à, tới nhà chú một chuyến đi. Chú gửi địa chỉ cho cháu nhé.”

“Ba, ba đừng như thế mà!”

“Ra sao thì cũng không như con đâu! Gọi con tới để con khuyên bà bình tĩnh lại, con thì nói với ba người già cũng có tự do yêu đương. Chuyện này mà tự với chả do cái gì đây? Ba hỏi con, hai người tung tăng đi chơi, rồi lỡ như ngã một cái, người còn lại cũng bị dọa sợ đứng tim đi, con gái đối phương sẽ truy hỏi, rồi giải thích sao đây?”

“Ba đang nói tới tình huống cực đoan thôi! Làm gì có ai đi hẹn hò mà bị ngã đâu ạ?”

“Đây là cặp ông bà lão 80 tuổi đầu đấy!”

“Việc này xem như còn bàn bạc đi, nhưng ba gọi Lận Vũ Chu tới làm gì? Ba gọi bất ngờ, cậu ấy đâu có kịp chuẩn bị đâu, lúc tới thì mọi người nói người ta không lễ phép, hoàn toàn không màng tới chuyện người ta bị ép buộc.”

Bà nội ngồi một bên nói chậm rãi: “Khỏi phải mang quà cáp, chỉ cần nhìn xem tốt không thôi.”

Lận Vũ Chu vẫn vội vàng chuẩn bị quà, trước đó đi siêu thị một chuyến, sầu riêng, cherry, sữa bò, mua không ít đồ, anh mang tất cả tới một mình, nhìn có vẻ rất cố gắng.

Bởi vì bị người nhà họ Lý vây quanh, thế là anh rất thận trọng, còn chưa nói được dăm ba câu là đã đổ mồ hôi không ít. Lý Tư Lâm thấy anh thật đáng thương, rút một tờ khăn giấy đưa anh, anh lau, tờ khăn giấy chớp mắt đã nhàu nát. Mọi người nhìn chàng trai này, cử chỉ có lễ phép, nói chuyện có học thức, nhưng hơi vụng về,   không khéo đưa đẩy, giống như chưa từng ra trải nghiệm xã hội. Người khác hỏi một câu anh nói một câu, nhưng thật ra không nói dối, chỉ hơn mười phút mà gốc gác đã bị xới lên. 

Lý Nhuận Khải đã gặp Lận Vũ Chu từ trước, thấy anh bây giờ như dê vào miệng cọp thì cũng có chút áy náy, bèn an ủi anh: “Chuyện này ấy à, nói đến cũng trách chú. Sốt ruột quá nên mới lấy cháu tới chặn súng.”

“Không sao đâu chú, sớm muộn gì cũng phải gặp ạ. Là tự con suy xét không chu toàn, con nên chủ động tới ạ.”

“Không phải.” Lý Tư Lâm cắt ngang: “Ai nói mới yêu một ngày đã gặp người lớn bao giờ? Yêu như này giống ngồi hỏa tiễn ấy. Nói đến cùng cũng là do em ủng hộ bà nội yêu đương tự do, thế là ba em chỉnh em thôi. Đồng chí Lý Nhuận Khải cũng nhỏ mọn hẹp hòi lắm.”  

Lý Nhuận Khải trợn mắt nhìn cô: Con nói chuyện với ba như thế à?

Buổi gặp mặt gia đình khó hiểu kết thúc. Trong bữa tiệc, Lận Vũ Chu cảm nhận được Lý Tư Lâm ở nhà rất ồn ào, cô và mẹ kế Ngô Hà ở chung rất hài hòa và cẩn thận. Đại khái anh cũng đoán được hai bên đều vì thế nỗ lực rất nhiều, nhưng ngăn cách chính là ngăn cách. Lý Tư Lâm sẽ òa khóc trước mặt Hà Vận, nhưng với Ngô Hà sẽ không bao giờ.  

“Mẹ Ngô Hà, có phải mẹ lấy không tới không ạ?” Lý Tư Lâm đứng lên gắp phần sườn ở góc xa trên bàn cho bà ấy. Đây là sự bất đồng, nếu là Hà Vận, Lý Tư Lâm chắc chắn sẽ nói: Mẹ, sườn để xa thế, này để nhìn chứ ăn gì nữa?

Lận Vũ Chu nghĩ: Lý Tư Lâm từ nhỏ đã qua lại giữa hai gia đình, nhất định đã chịu không ít cực khổ, nhưng vất vả này cô lại không thể kể với bất kỳ ai, nói ra thì người ta sẽ cảm thấy cô làm ra vẻ. Sẽ nói ba dượng mẹ kế đối xử với cô tốt mà, thấy đủ đi chứ! Cho nên đôi khi Lý Tư Lâm không hề có cảm giác an toàn, thỉnh thoảng tâm trạng sẽ xấu đi một cách khó hiểu.

Lúc dùng cơm đề tài lại đẩy tới chuyện bà nội yêu đương, cuối cùng bà lão cũng bực bội, mặc kệ Lận Vũ Chu có mặt ở đây hay không, bà ném một chiếc đũa bắt đầu giáo dục con cháu: Lâm Lâm nói, yêu đương cứ vui là được, không cần chịu trách nhiệm, mấy đứa nghe không hiểu à?

Yêu đương cứ vui là được, không cần chịu trách nhiệm. Lận Vũ Chu nhai đi nhai lại câu này trong lòng, nhìn về phía Lý Tư Lâm. Còn Lý Tư Lâm thì nói: “Cháu nào có nói tới chuyện không cần chịu trách nhiệm nha.”

“Ý của cháu là vậy mà.”

“Vâng vâng, ý của cháu là vậy.”

“Vậy chú muốn hỏi Tiểu Lận một chút, cháu có biết tới đạo lý này không? Hai đứa yêu nhau chỉ vui là được, không cần chịu trách nhiệm à?”

Lý Nhuận Khải ném đề khó cho Lận Vũ Chu, người sau rơi vào thế khó xử. Nếu anh nói cháu yêu không chỉ vì vui vẻ, thế thì sẽ đắc tội bà nội; Nếu mà nói đúng thế, vui là được, vậy thì sẽ vi phạm chủ ý của anh, và làm người nhà họ Lý nghĩ anh là người tùy tiện. Cân nhắc một lát, anh cẩn thận đáp: “Về chuyện này thì cháu cảm thấy phải biện chứng một phen. Vứt bỏ sự thật mà kết luận là không khoa học.”

“Thấy chưa? Người đọc sách đấy.” Lý Nhuận Khải chỉ vào Lận Vũ Chu nói với những người khác: “Người đọc sách bày sự thật giảng đạo lý. Cháu đáp cẩn thận đấy.”

“Vâng.” Lận Vũ Chu gật đầu: “Cái này phải suy xét theo từng cá thể khác nhau. Ví dụ với tình huống của cháu thì chắc chắn không riêng gì sự vui vẻ. Cháu còn phải gánh trách nhiệm trên vai, nếu không con gái yêu cháu được gì chứ? Cháu ở Bắc Kinh không nhà không xe, tiền lương ít ỏi đáng thương. Con gái có thể vui vẻ, còn cháu thì không được thế. Còn tình huống của bà nội thì…” Lận Vũ Chu tự xuống nước, dũng cảm nói thành lời: “Cháu cảm thấy… Có thể vui cũng được ạ…”

Bà nội ngồi một bên cười đến nỗi sắp rớt răng giả ra, bị bà nhanh chóng nhét trở lại. Người một nhà cũng cười.

Lận Vũ Chu thở dài nhẹ nhõm một hơi, đụng vào đầu gối của Lý Tư Lâm dưới bàn, để cô giải vây cho anh. Lý Tư Lâm nào có tốt bụng vậy, anh mới nói con gái cứ vui là được, đây là đang nói cho cô nghe còn gì?

Hai người cơm nước xong rồi về nhà, vừa đi khỏi tầm mắt của người lớn, Lý Tư Lâm liền đánh Lận Vũ Chu: “Anh còn cáo trạng em à? Tự anh nhìn xem anh có nói đúng sự thật không?”

“Không đúng à?” Lận Vũ Chu cười tránh khỏi: “Em chột dạ cái gì? Em chỉ biết lo ngủ không muốn chịu trách nhiệm, nếu không tại sao nói với bà nội như thế?”

“Em không có nói vậy!”

“Nội sẽ không nói dối, không cần thiết để nói dối.”

Lận Vũ Chu có chút can đảm, dám chọc Lý Tư Lâm. Ngày hôm sau khi yêu nhau, anh đã phát hiện một niềm vui mới, đó là chọc Lý Tư Lâm biến thành vai phản diện để đánh người là một thú vui. Anh ít khi nói đùa, vừa mở miệng ra đã trêu Lý Tư Lâm, anh nói Lý Tư Lâm không nghiêm túc, Lý Tư Lâm đương nhiên không chịu tha cho anh, vừa đuổi vừa giơ chân đá anh.

Thế là hai người lại đùa giỡn.

Lý Tư Lâm ngẩn ngơ hệt như trở về lúc còn đi học, trong sân trường lúc nào cũng có nam nữ vui đùa, nói cười đuổi nhau vô cùng vui vẻ. Khi đó niềm vui quá mức đơn giản, vì chẳng hề suy xét gì thêm, vui là vui. Về sau lẫn vào niềm vui là một vài ưu sầu, hoặc là cứ bị suy nghĩ khác che ngang. Lý Tư Lâm thì không phải người như thế, sự vui vẻ của cô từ trước đến nay đều là niềm vui đơn thuần.

Như hiện tại, yêu chính là yêu. Cô cũng chẳng hề nghĩ tới chuyện khác, chỉ nghĩ đến việc chìm đắm vào tình yêu. Lận Vũ Chu nói cũng không sai, cô luôn đặt vui vẻ lên vị trí đầu tiên.

Hai người họ vừa mới bắt đầu yêu nhau, có rất nhiều chuyện vẫn chưa quen, cũng may là trước đó đã có trăm ngày “sống chung” để làm cơ sở, thế là cũng không bắt đầu quá mức mới lạ như người khác. Lúc Lận Vũ Chu chuyển tiền thuê nhà cho cô, cô có lòng chuyển về, nhưng anh lại nói: “Anh muốn đưa thật. Không thể ở không được. Ở như thế không phải sẽ trở thành ăn bám* sao?”

“Anh còn biết từ này à?”

*Giải thích: từ gốc: 吃软饭 (tạm dịch là “ăn cơm mềm”): cụm này nói về người đàn ông không biết làm gì cả, luôn dựa dẫm vào phụ nữ.

“Nghe đồng nghiệp nói. Cậu ta không có nhà, ở lại nhà của bên nữ, người khác gọi cậu ta là con rể tới cửa.”

“Anh thấy sao?”

“Không hay lắm.”

Lận Vũ Chu có suy nghĩ riêng anh, anh luôn đặt nặng tự tôn, để ý cái này để ý cái kia, cũng bởi vì phải sống thật cẩn thận. 

“Vậy ý của anh là, dù là mối quan hệ gì thì anh ở nhà em thì phải trả tiền nhà à?”

“Đúng vậy.”

“Nếu có thể làm anh cảm thấy thoải mái trong lòng, thế thì được rồi.”

Trước đó Lận Vũ Chu gửi tiền nhà theo quý, lần này thanh toán một năm. Anh giả vờ mặt dày, đơn phương nuốt lời, không bao giờ đề cập tới chuyện chuyển nhà nữa. Anh không đề cập tới, thì Lý Tư Lâm gợi. Cô chỉ vào mục chữ ký hỏi anh: “Đây là không chuẩn bị chuyển nhà à?”

“Không chuyển. Chuyển nhà yêu nhau khó quá. Đầu tiên, bữa ăn giảm cân của em không đảm bảo sức khỏe; tiếp, có khoảng cách thì chúng ta gặp nhau rất khó; thứ ba, em thường đi công tác nên khó mà chăm nom nhà cửa cho em chu toàn.” Lận Vũ Chu nói đâu ra đó rõ ràng, Lý Tư Lâm không tìm ra được điểm sai. Thế là anh hỏi: “lăng là chọn không ra nửa điểm không đối tới. Nên cô hỏi: “Anh đóng một năm tiền nhà, anh còn tiền à?”

“Còn ổn, dù gì tiền thuê cũng thấp. Vấn đề nuôi gia đình không khó, nếu thật sự cần dùng tới số tiền lớn, thì nghĩ cách thôi.” Lận Vũ Chu nói với Lý Tư Lâm: “Anh đã từng trải qua quãng thời gian cực khổ, anh có kinh nghiệm. Anh biết làm sao để không cảm thấy khó khăn.”

Lý Tư Lâm che miệng anh: “Em không để anh đi xin cơm đâu.”

Còn Lận Vũ Chu thì cười.

Anh cảm thấy trong lòng thoải mái rất nhiều, buổi tối cũng không âu lo như mấy hôm trước. Anh chỉ khó chịu mấy ngày, còn Lý Tư Lâm đã chịu rất nhiều năm. Trong những năm tháng yêu một người trong vô vọng, vừa khổ sở vừa che đậy nó đi, vừa sợ hãi vừa cổ vũ chính mình dũng cảm tiến tới. Những điều đó không thể tâm sự với người khác, toàn bộ đều tự mình tiêu hóa trong đêm đen một mình.

Anh trải qua khổ sở như thế, vì thế chỉ cần Lý Tư Lâm thừa nhận mối quan hệ này thì đã làm anh cười không khép miệng được.

Lý Tư Lâm đang chuẩn bị hành lý lên đường, cô muốn đi Thái Lan với bạn thân. Lận Vũ Chu xem dự báo thời tiết, luôn dặn dò cô chú ý an toàn. Lý Tư Lâm liền khuyên anh: “Anh yên tâm. Bọn em không sao đâu.” Trước khi đi một ngày, đám bạn ngoại quốc đột nhiên đề nghị muốn Lý Tư Lâm đi Thái Lan chung.

Lý Tư Lâm nhìn sắc mặt Lận Vũ Chu, chuẩn bị tìm từ để từ chối, còn Lận Vũ Chu nhìn như thở phào nhẹ nhõm, anh nói: “Thế thì tốt quá, nhiều người càng an toàn. Anh gửi họ lộ trình ngay đây!”

Lý Tư Lâm chưa từng thấy có người bạn trai nào như vậy, thế mà không để bụng chuyện cô chơi chung với bạn bè khác phái có thiện cảm với cô. Lận Vũ Chu có dục vọng chiếm hữu đấy, nhưng ít ỏi đến độ có thể bỏ qua.  

Lý Tư Lâm nhéo mũi anh, hỏi xem anh nghĩ thế nào?

Lận Vũ Chu nói: “Thì nhiều người, an toàn. Hơn nữa, vì sao anh phải sợ anh ta? Nếu em thích cậu ta thì đã thành đôi lâu rồi, nào tới phiên anh.”

“Mù quáng tự tin quá nhờ?” Lý Tư Lâm hỏi.

“Tự tin từ em.”

Nói là tự tin thế, tới tối lúc hai người trò chuyện thì Lận Vũ Chu cứ hỏi quanh co chuyện của Wolf: Gần nhất có vừa ý cô gái nào không? Lý Tư Lâm bẩm báo đúng sự thật, Wolf vẫn chưa thoát khỏi sức hút của em, mỗi ngày đều bày tỏ với em mà.

“Anh ta không biết em yêu đương rồi à?”

“Em chưa kịp nói với cậu ấy.”

“À.”

Lý Tư Lâm trêu anh, cô đã nói rồi nhưng Wolf đáp: Mặc kệ thế nào tớ cũng yêu cậu, tớ sẽ chờ cậu chia tay.

Nếu Lận Vũ Chu biết cậu ấy nói thế thì nhất định không muốn cậu ấy đi Thái Lan chung. Lý Tư Lâm cũng không muốn đi Thái chung với đám Wolf, lần này đi chung với Lận Vũ Lạc và Cao Phái Văn, ba người chuẩn bị tìm nơi yên tĩnh thanh tịnh, không muốn quá mức ồn ào.

“Anh sẽ không theo đấy chứ?” Lý Tư Lâm đột nhiên hỏi anh.

Lận Vũ Chu lắc đầu: “Anh xin lỗi, anh có nghĩ tới, cũng đã xin nhưng bị bác bỏ.” Lận Vũ Chu không nói dối, anh đã suy nghĩ tới rồi nhưng anh không thể đi nước ngoài. Nghiên cứu của họ đã tới mức lửa sém lông mày, tự do của anh không phải “tuyệt đối”, mà là “tương đối”.

“Có phải em thất mất hứng vì anh không thể đi chơi cùng em không?” Anh hỏi.

“Người khác thường bối rối như vậy à?”

“Có chứ.”

“Vậy anh không cần lo lắng, trước đấy em cũng không muốn đi ra ngoài chơi với anh đâu.”  

Lý Tư Lâm nói xong, thấy Lận Vũ Chu nhăn mày, cô liền thè lưỡi, xoay người chạy vào tắm.