Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 53: Phù Phong



“Mới vừa bắt mạch, vừa xảy ra cái gì?” Từ Thận Ngôn còn chưa tới, Diệp Lâm chắp tay đứng ở phòng ngoài Chỉ Đinh, cau mày hỏi thái y quỳ đầy đất nói.

Đường thái y đứng đầu ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà không nói được, hắn mới vừa đưa tay khoác lên giây đỏ kia, liền bị Hoàng hậu nương nương xuất hiện giữa chừng quấy phá, có thể thấy được Hoàng đế bệ hạ không hề giận, liền cũng lời đồn đại bên ngoài hoàng cung không giả, hình thức chung đụng giữa Đế hậu quái dị, không nói được đến tột cùng là ân ái hay là xa lánh. Trong lúc nhất thời không biết nói gì là tốt, chỉ nói: “Mạnh tượng Vương nữ hết sức hư phù, chỉ không phải là bệnh chứng của Nhạn triều ta.”

Đang nói đến đó, Hoàng hậu nương nương vén rèm vòng ra ngoài, cười nói: “Cũng không phải là mạch tượng hư phù, cái người này nghèo mà xạo, chỉ biết là nam nữ hữu biệt, nhưng không biết giây đỏ kia không buộc vào cổ tay vương nữ, mà là một đoạn cột giường, cọc gỗ mà thôi, có thể chẩn ra cái gì.”

Nàng lại nghĩ tới ban đầu lang băm trong tướng phủ, trong lòng trêu chọc nếu là có một ngày nàng bởi vì bệnh mà chết, nhất định ở trước khi bệnh chết bị lang băm y chết rồi, Liêu Mộc Lan quả thật sắc mặt tái nhợt thân thể suy yếu nóng lên, nhưng nàng cũng là thật bắt được Liêu Mộc Lan thắt tơ hồng ở trên cột giường, không biết là cố ý trêu thái y, hay là thật muốn khiến bệnh tình khoa trương chút.

Nghĩ đến dù sao cũng là cổ nhân, nơi nào hiểu được nghành gì tố dưỡng, nếu là để cho bọn họ biết có một thế giới, nam nhân cũng có thể làm Bác Sĩ khoa phụ sản, chắc hẳn nhất định sẽ than thở đồi phong bại tục chứ? Những thứ khoảng cách này, thật đúng là không dễ dàng có thể tiêu trừ đấy.

Đường thái y nhìn sang Hoàng đế bệ hạ, thấy hắn nghe Hoàng hậu nói liền mày cau lại, trong bụng trầm xuống, trong lúc nhất thời đầu dập như băm tỏi, trong miệng chỉ đọc “Cựu thần hồ đồ” cáo lỗi.

Diệp Lâm nhìn trong lòng chán ghét, phất tay một cái để thái y thối lui đến ngoài điện, lúc này mới kéo Tô Nghiêu tới đây, nói: “Nàng và ngươi nói cái gì?”

Nói cái gì?

——”Nếu nương nương quả quyết cự tuyệt Mộc Lan, nghĩ đến nương nương cũng là tuyệt đối tự tin, liền chờ Mộc Lan ra tay đi!”

“Ngươi thân là Miêu Nam Vương nữ, ở lại Miêu Nam thật tốt, chờ đến tuổi gả cho người tốt hưởng vinh hoa cả đời chẳng lẽ không được sao? Vì sao nhất định không xa vạn dặm tới Trường Ninh ta..... Những năm này Nhạn triều đối với Miêu Nam cũng không hà khắc.” Tô Nghiêu không hiểu, Miêu Nam chợt tiến cống thật sự là không có đạo lý, cô nương này rõ ràng mục đích cũng làm cho hắn sanh nghi: “Nếu ngươi nguyện ý, Nhạn triều cũng có thể đưa ngươi hoàn hảo đưa về, quyết định sẽ không ảnh hưởng thanh danh của ngươi, huống chi Miêu Nam không bị cản trở, coi như ngươi trở về, cũng không làm trễ nải ngươi kiếm phu quân.”

Tô Nghiêu tận tình khuyên bảo, mặc dù cô nương này lòng háo thắng nặng, lại tới từ Miêu Nam quỷ quyệt, nhưng Tô Nghiêu thật thưởng thức nàng thản suất, nếu có thể không làm thương hại nàng, Tô Nghiêu cũng nguyện ý làm người thiện lương.

Không ngờ Liêu Mộc Lan nghe nói như thế bỗng dưng nheo mắt lại, cắn răng nghiến lợi nói:“Vì sao? Nương nương phá hư nhận duyên của Mộc Lan, Mộc Lan liền tới phá nhân duyên của nương nương, chính là đơn giản như thế. Sao Mộc Lan có thể trở về nữa?”

Trở về nữa, cũng không trở về ngày trước.

“Ngươi nói là Thế tử Nhiếp Chính vương? Ngươi thật thích hắn?” Tô Nghiêu có chút giật mình, khi đó Liêu Mộc Lan chỉ vào Phong Diệp nói muốn gả cho hắn, Tô Nghiêu vẫn cho là Liêu Mộc Lan cố ý ép Diệp Lâm đi vào khuôn khổ, không ngờ rằng là nàng nghĩ hơn nhiều, người nọ là chân tâm thật ý muốn gả cho Phong Diệp?

“Cái gì Phong Diệp?” Liêu Mộc Lan lại sững sờ một chút, ngay sau đó giảo hoạt cười lên, lắc đầu một cái, thần thần bí bí nói: “Thì ra là ngươi không biết? A, ta còn tưởng rằng ngươi biết, thì ra là ngươi không biết.”

“Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?” Tô Nghiêu nghe nàng giả bộ giống như nói không mạch lạc có chút không hiểu, chẳng lẽ người nọ là cháy hỏng đầu óc phải không, hay là nàng thật ra chỉ biết một biểu tượng.....

Đang suy nghĩ, chỉ nghe thấy Liêu Mộc Lan sâu kín hỏi ý: “Nương nương có còn nhớ rõ Phù Phong không?”

Chú ý..... Phù Phong?

Đại não Tô Nghiêu trống rỗng, tâm chợt loạn. Phù Phong, đây cũng là cố nhân của Tô Dao sao? Chẳng lẽ Tô Dao ngày trước còn đi qua Miêu Nam hay sao? Tô Nghiêu lại không dám dừng lại lâu, chỉ sợ Liêu Mộc Lan nhìn ra sơ hở, vội vã lưu lại một bóng lưng liền ra khỏi gian trong.

Lúc này Diệp Lâm hỏi nàng, nàng lại như thế nào cùng hắn nói đến chuyện này. Phù Phong là ai, cùng Diệp Lâm có quan hệ hay không, nàng không biết. Vì vậy, Tô Nghiêu chỉ lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói một câu “Chậm chút nữa cùng ngươi nói.”

Diệp Lâm chợt nghe nói như thế, bất giác trong lòng nhộn nhạo, mặc dù hắn biết Tô Nghiêu cũng không có ý tứ lưu hắn ở Phượng Ngô điện, chỉ là..... Trong đầu cũng không tự giác hiện ra ngày trước người nọ tại trên giường mọi cách ôn tồn..... Dừng lại! Diệp Lâm nhắm lại mắt, trong lòng bất đắc dĩ cảm khái, hắn sớm muộn gì có một ngày là muốn bị Tô Nghiêu ép điên.

Trong trầm mặc, cửa Chỉ Đinh điện chợt vang lên một hồi ầm ỹ, ngay sau đó một đạo áo xanh lam liền xuất hiện ở cửa, người nhạt như nước, chính là từ phủ Trưởng công chúa Hoài Dương chạy tới Từ Thận Ngôn.

Tô Nghiêu lần này gặp lại được Từ Thận Ngôn, nếu so với ngày trước thân thiết rất nhiều, ngày trước hắn luôn lạnh nhạt xa cách, lần trước xông vào hoàng cung, cũng là hiện mấy phần tính tình thật. Người này lạnh đến trong xương, cho dù đêm đó từ Văn Đức điện mở một đường máu, cũng không thấy hắn nhíu mày một cái. Cố tình hai lần trước Từ Thận Ngôn thấy nàng cũng cau mày, cái này khiến Tô Nghiêu càng hiếu kỳ hơn, khi đó hắn ở Đông cung muốn nói với nàng những gì.

Từ Thận Ngôn lạnh nhạt trước sau như một, hướng Diệp Lâm cùng Tô Nghiêu hành lễ, được đồng ý liền trực tiếp đi theo Diệp Lâm vượt qua bình phong vén rèm cửa đi vào.

Tô Nghiêu ở một bên nhìn, trong lòng chậc chậc mấy tiếng, chỉ nói Từ Thận Ngôn cũng là Từ thần y không kiêng dè, lần trước ở Đông cung bắt gặp nàng và Diệp Lâm cũng thế, lần này chẩn bệnh cho vương nữ cũng thế, còn có những thứ Linh Đan Diệu Dược của hắn kia, lui về phía sau nếu là ngã bệnh, có thể phải quấn trên người Từ Thận Ngôn “Thần y” này.

Từ Thận Ngôn cũng là gọn gàng linh hoạt, chừng nửa nén hương, liền cùng Diệp Lâm vừa nói chuyện vừa đi ra. Nhìn dáng dấp Liêu Mộc Lan cũng không có cái gì đáng ngại, Từ Thận Ngôn ra tay, thật đúng là dựng sào thấy bóng.

Diệp Lâm vừa ra tới liền bị cung nhân tìm kiếm đi Cần Chính điện rồi, bên này chuyện ứng phó đưa Từ Thận Ngôn đi liền giao cho Tô Nghiêu. Tô Nghiêu cùng Từ Thận Ngôn ra khỏi Chỉ Đinh điện, mắt thấy mỗi người đi một ngả, chợt trong bụng vừa động, nói: “Bổn cung nghĩ tới bệnh tình của vương nữ, không biết Từ đại công tử có thể đi Phượng Ngô cung ngồi xuống hay không?”

Từ Thận Ngôn chỉ nhìn Tô Nghiêu một cái, liền gật đầu đồng ý.

“Không biết vương nữ đến tột cùng là bệnh nặng gì, bệnh này tới như núi đổ, rất dọa người.” Tô Nghiêu vừa nói, vừa đi tới Phượng ngô cung. Liêu Mộc Lan có lẽ không đơn thuần là vương nữ Miêu nam tiến cống mà đến, nàng hình như là vì Tô Dao mà đến, hình như là..... Lôi cuốn oán hận gì mà đến. Cái này khiến Tô Nghiêu lo lắng.

Từ Thận Ngôn ngược lại hời hợt: “Một loại cổ độc thôi, bọn thái y Thái Y Viện chưa chắc hành tẩu giang hồ, chưa đến Miêu Nam, không biết cổ cũng có tình nhưng không có lực.”

“Từ đại công tử cũng đi qua Miêu Nam?” Tô Nghiêu mơ hồ cảm thấy có một tấm lưới vô hình đang từ từ bao phủ nàng. Phong Diệp, Diệp Lâm, Liêu Mộc Lan, Từ Thận Ngôn, còn có Phù Phong chưa từng thấy qua, lúc Tô Nghiêu thấy những người này, bọn họ giống như cũng đã sớm quen biết, nhưng không có đạo lý, không có đạo lý những người này thuở nhỏ sinh trưởng ở suối Tô Dao tất cả đều gặp qua. Người này quá khứ hình như cũng không giống nàng nghĩ trong sạch không hai, ngược lại khiến Tô Nghiêu cảm thấy, sau cái chết của Tô Dao, cất dấu rất nhiều chuyện cũ năm xưa, bứt dây động rừng.

Từ Thận Ngôn lúc này khẽ dừng bước, hai mắt màu nâu sậm lạnh nhạt nhìn chằm chằm Tô Nghiêu mấy giây, mới hờ hững nói: “Chưa từng, chỉ là từng làm quen qua một người Miêu Nam, cùng hắn thân thiết qua thôi.”

Tô Nghiêu gật đầu một cái, Từ Thận Ngôn gửi gắm tình cảm Sơn Thủy hành tẩu giang hồ, Liễm Diễm sơn không môn hộ tông tộc ý kiến, ôm đồm dị tài, hắn gặp qua người bất đồng cũng chẳng có gì lạ, tán thành nói: “Liễm Diễm sơn cũng là một nơi nhân tài xuất hiện lớp lớp.”

Từ Thận Ngôn lắc đầu một cái, bình tĩnh cải chính nói: “Không phải ở Liễm Diễm sơn, là ở Nhược suối.”

Nói lời này thì, hai người đi tới Phượng Ngô cung, Tô Nghiêu một cái chân mới vừa bước vào Phượng Ngô điện, nghe Từ Thận Ngôn nói như thế, bước nhất thời xốc xếch, thiếu chút nữa ngã, làm phiền Từ Thận Ngôn tay mắt lanh lẹ đỡ nàng, lúc này mới không có mất mặt.

Tô Nghiêu bị Từ Thận Ngôn lôi kéo, nhưng mà trong nội tâm lại bất ổn, như bị sấm sét giữa trời quang bổ thành một mảnh hỗn độn, Từ Thận Ngôn nói hắn ở..... Nhược suối làm quen qua một người Miêu Nam? Hắn đi qua Nhược suối, hắn gặp qua Tô Dao!

Không trách được lần đầu tiên hắn thấy nàng liền chau mày lại, khi đó nàng hoàn toàn là dáng vẻ thấy một người xa lạ, không ai nói cho nàng biết, nàng đã từng thấy Từ Thận Ngôn! Chắc hẳn người này đã sớm có lòng nghi ngờ đi.....

Tô Nghiêu ho khan một tiếng, giơ tay lên đè mi tâm để mình bình tĩnh lại, giãy giụa nói: “Bổn cung từ lúc sinh bệnh nặng trước suýt nữa đi, liền quên rất nhiều chuyện, tất cả công việc từ truwowcss đều quên sạch sẽ. Từ đại công tử nếu đi qua Nhược suối, nghĩ đến từng thấy Bổn cung, mấy ngày nay không thể đưa ngươi nhớ tới, cũng muốn xin Từ đại công tử không cần giới hoài.”

Từ Thận Ngôn chỉ gật đầu một cái, cũng không có phản ứng gì lớn, lạnh nhạt nói: “Lúc nương nương thân tới trong phủ tại hạ cũng đã nghĩ đến. Năm đó nhờ Tô lão tiên sinh chỉ điểm, cũng không ở Nhược suối lưu lại hồi lâu, nhắc tới cũng là xấu hổ.”

Tô Nghiêu thấy Từ Thận Ngôn lừa gạt tốt như vậy, thoáng yên tâm, trong lòng lại nghĩ tới một chuyện, dò xét tính hỏi: “Nói như thế, Từ đại công tử có còn nhớ rõ ở Nhược suối gặp người Miêu Nam họ tên gì không?”

Dù sao cũng không phải là.....

“ Phù Phong.” Từ Thận Ngôn từ từ khạc ra hai chữ này.

Tô Nghiêu liễm lông mày, phân phó cung nhân lui ra, khép cửa điện, vừa định hỏi hắn Phù Phong là người phương nào, chợt nghe được Từ Thận Ngôn sâu kín khạc ra một câu hỏi thăm, lại giống như sấm sét chợt vang, Tô Nghiêu cả kinh ly trà trong tay đột nhiên rơi xuống đất.

Đây mới là vấn đề khốn nhiễu Từ Thận Ngôn cho đến nay, là chuyện hôm đó Từ Thận Ngôn muốn xác nhận với Tô Nghiêu.

Hắn nói: “Nương nương có phải là mượn xác hoàn hồn không?”