Bệnh Công Chúa

Chương 3



Lương Thời Dư tìm trong quán bar một vòng nhưng không thấy Tần Tri Niệm, thế là níu lấy quản lý hỏi phòng nghỉ của nhân viên ở đâu, cứ tưởng Tần Tri Niệm ở đó nhưng vẫn không tìm được, lòng anh nóng như lửa đốt, cuối cùng chạy tới phòng vệ sinh thử vận ​​may, bên trong không có ai, ánh đèn sáng trưng, cửa phòng cuối cùng mở rộng, vọng ra tiếng thở hổn hển.

"Tần Tri Niệm!"

Lương Thời Dư chạy tới, trông thấy Tần Tri Niệm ngồi xổm dưới đất nôn khan, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, lông mày nhíu lại, trán và mũi lấm tấm mồ hôi, nhìn như đang chịu đựng một cơn đau khủng khiếp.

"Tần Tri Niệm, Tần Tri Niệm." Lương Thời Dư đỡ cậu lên, toàn thân Tần Tri Niệm mềm oặt, còn hơi nóng, cậu ngửa người ra sau dựa vào ngực Lương Thời Dư, đôi môi trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, lông mi cũng không chớp, hệt như búp bê rách mất đi linh hồn, Tần Tri Niệm đỏng đảnh bướng bỉnh kiệt sức dựa vào ngực anh, trong lòng Lương Thời Dư rầu rĩ, không sao diễn tả được cảm xúc của mình.

Anh cẩn thận bế Tần Tri Niệm lên, cậu bừng tỉnh đẩy anh ra một cách yếu ớt, đôi mắt đờ đẫn hồi lâu mới tỉnh táo lại, "Cậu làm gì vậy, thả tôi ra."

"Đưa cậu đến bệnh viện."

Tần Tri Niệm quay đầu hừ một tiếng, "Đến bệnh viện làm gì? Tôi có bị bệnh đâu."

Lương Thời Dư thấy cậu mơ màng như đã say khướt, lúc nãy vẻ mặt cậu thống khổ như vậy, anh vẫn cảm thấy nên đến bệnh viện kiểm tra một chút, Tần Tri Niệm say rượu lại khá ngoan, còn bắt đầu nũng nịu.

"Cậu ôm chặt quá, đau ghê á."

"Tại cậu gầy quá thôi, toàn là xương."

Tần Tri Niệm trừng mắt, huơ chân bất mãn nói, "Không phải, cậu thì biết cái gì."

Lương Thời Dư cười khẽ, "Ừ, tôi không biết."

Anh chặn một chiếc taxi trước cửa quán bar rồi bế Tần Tri Niệm lên, bảo tài xế chở tới bệnh viện, Tần Tri Niệm chê nóng nên đưa tay đẩy anh, hậm hực nói, "Tránh ra đi, đừng có sàm sỡ tôi."

"Ai sàm sỡ cậu? Dáng người tôi cũng đâu có xấu, cậu không bị thiệt đâu mà lo."

"Phải không?" Hàng mi dài rậm của Tần Tri Niệm chớp chớp, khuôn mặt không còn tái nhợt, có lẽ sau khi hết đau cơ thể đã dễ chịu hơn chút ít, men say làm gò má ửng đỏ, cậu nhìn chằm chằm Lương Thời Dư rồi "hứ" một tiếng, "Sàm sỡ thì sàm sỡ, có gì đâu, còn nhiều người muốn sàm sỡ tôi lắm."

Lương Thời Dư quay sang nhìn cậu, "Cậu từng bị nhiều người sàm sỡ rồi à?"

Tần Tri Niệm hít mũi, nhìn anh với vẻ kỳ quái rồi gắt gỏng, "Nói bậy, không được nói lung tung! Đánh cậu bây giờ!"

Tần Tri Niệm thật sự rất gầy, Lương Thời Dư có thể nắm trọn tay cậu, cũng mềm mại như khi cậu say vậy. Tần Tri Niệm náo loạn với Lương Thời Dư một lát rồi ngủ thiếp đi. Đến bệnh viện, Lương Thời Dư bế cậu vào đăng ký khám gấp, sau khi kiểm tra sơ lược, sức khỏe Tần Tri Niệm đúng là không tốt lắm, vừa đau dạ dày vừa suy dinh dưỡng. Lương Thời Dư nghĩ thầm hèn gì người này gầy như vậy, ngay cả đồ ăn cũng chẳng có, cảm thấy Tần Tri Niệm rất tội nghiệp, một mình chống đỡ bao lâu nay.

Bác sĩ truyền cho Tần Tri Niệm hai bình glucose, cậu ngủ đến rạng sáng mới tỉnh, mơ màng mở mắt ra, xung quanh toàn một màu trắng xóa, nhìn tới nhìn lui cũng không giống phòng mình thuê, thấy lỗ kim trên tay còn dán băng dính, rốt cuộc đầu óc chậm chạp của cậu cũng nhận ra đây là bệnh viện.

"Tỉnh rồi à?"

Lương Thời Dư vừa vào cửa thì thấy Tần Tri Niệm ngồi ngơ ngác, khuôn mặt xinh đẹp gầy gò bị ánh sáng trắng chiếu vào gần như trong suốt, tim anh hẫng đi một nhịp, đặt túi đồ vừa mua lên bàn bên cạnh.

"Ăn chút gì đi." Anh dựng bàn nhỏ trên giường bệnh lên rồi bày đồ ăn ra, vừa mở hộp vừa nói, "Không biết cậu thích ăn gì, giờ này chỉ mua được nhiêu đây thôi, ăn tạm đi."

Hai hộp sữa, một tô cháo loãng, một tô cháo thịt nạc rắc ngò, còn có mấy cái bánh bao, Tần Tri Niệm không biết bánh nhân gì, cậu nhìn thoáng qua rồi lại nhìn Lương Thời Dư, dựa lưng vào giường nói, "Tôi không ăn ngò đâu."

"Vậy cậu uống cháo loãng đi."

"Tôi muốn ăn cháo thịt cơ."

Nhìn vẻ đỏng đảnh của cậu, Lương Thời Dư nhớ ra cậu đang là bệnh nhân nên kéo ghế tới ngồi cạnh, sau đó cầm muỗng vớt hết ngò cho cậu.

"Vậy được chưa?"

Tần Tri Niệm miễn cưỡng gật đầu, "Cũng tạm."

Tướng ăn của Tần Tri Niệm rất nhã nhặn, ăn từng miếng nhỏ, chưa nhai hết sẽ không ăn thêm, thấy nóng thì tự thổi, sau đó lại ăn tiếp, đôi môi đỏ hồng dính cháo mịn, Lương Thời Dư cảm thấy cậu giống hệt thú con, hết sức đáng yêu.

"Ăn bánh bao đi, cũng có thịt đấy."

Tần Tri Niệm cắn muỗng lườm anh, "Tôi không ăn bánh bao thịt."

"Sao thế?"

Cháo thịt thì ăn hết mà sao không chịu ăn bánh bao?

Tần Tri Niệm phớt lờ anh, bánh bao nhiều dầu mỡ sẽ làm dạ dày khó chịu, có lần đói quá ăn một cái, kết quả dạ dày đau rất lâu, cuối cùng vẫn nôn ra, vừa tiếc bánh bao vừa xót tiền, từ đó cậu không bao giờ ăn nữa.

Lương Thời Dư thấy Tần Tri Niệm làm ngơ mình, bĩu môi chẳng biết đang giận ai, bị bộ dạng này của cậu chọc cười nên trêu ghẹo, "Quý tộc hết thời mà còn sang quá nhỉ."

"Hừ, mắc mớ gì tới cậu." Tần Tri Niệm đặt tô xuống, "Không ăn nữa."

Lương Thời Dư ngừng trêu cậu, "Ăn thêm chút nữa đi, đã ăn bao nhiêu đâu."

"Thôi, không ăn nổi nữa."

Lương Thời Dư thở dài, "Xin lỗi, Tần Tri Niệm."

Tần Tri Niệm ngẩn người, không hiểu tại sao Lương Thời Dư đột nhiên xin lỗi nên lúng túng hỏi, "Sao thế?"

Lương Thời Dư nói, "Tôi không biết bố mẹ cậu qua đời nên hôm đó mới nói vậy, xin lỗi."

Lương Thời Dư trịnh trọng xin lỗi khiến Tần Tri Niệm hơi mất tự nhiên, vành tai nóng ran.

Tần Tri Niệm cố tình không nhìn anh, gượng gạo nói, "Được rồi, tha cho cậu đó."

Lương Thời Dư thấy tai Tần Tri Niệm đỏ ửng thì cười hỏi, "Thật không? Tha dễ vậy sao?"

"Tại cậu không biết mà, không biết không có tội."

"Cảm ơn công chúa điện hạ."

"Khùng hả!" Tần Tri Niệm đỏ bừng cả mặt, "Không được gọi tôi như vậy!"

"Tuân lệnh công chúa."

"Cậu biến đi!"