Lương Thời Dư ôm đầu Tần Tri Niệm hôn đắm đuối, anh đứng giữa hai chân cậu, vật căng phồng chĩa vào người cậu, Tần Tri Niệm thở dốc, "Không cho hôn......"
"Sao thế?" Lương Thời Dư kéo cậu sát mình, nửa người dưới kề nhau, "Muốn hôn nữa cơ, môi Niệm Niệm mềm thật."
Nghe anh gọi mình là Niệm Niệm, Tần Tri Niệm thoáng ngẩn ngơ, hồi cha mẹ còn sống cũng gọi cậu như vậy.
"Lương Thời Dư, tớ đói rồi, muốn ăn."
"Tuân lệnh, công chúa nhỏ muốn ăn gì nè?"
Lương Thời Dư hôn chụt khóe miệng cậu một cái, "Hôm nay tớ đến trễ nên không đem theo đồ ăn ngon, để tớ nấu đại món gì đó rồi ngày mai bù lại cho cậu được không?"
"Được......" Mặt Tần Tri Niệm đỏ bừng, nhìn ngoan cực kỳ, trong lòng Lương Thời Dư mềm nhũn, nhịn không được ôm cậu hôn thêm một lúc lâu.
Ăn xong Tần Tri Niệm bắt đầu buồn ngủ, Lương Thời Dư dọn bếp rồi chuẩn bị về, đột nhiên bị Tần Tri Niệm kéo áo, "Đừng đi."
"Không đi thì tớ sẽ hôn cậu mãi thôi, chịu được không?"
Tần Tri Niệm không dám nhìn anh, cũng không chịu thua, "Có gì mà không được chứ, chỉ hôn thôi mà."
Lương Thời Dư hôn không tệ lắm, cậu thừa nhận mình rất dễ chịu, cũng thích mùi hương trên người Lương Thời Dư. Quan trọng nhất là cậu không muốn anh về.
Lương Thời Dư ngồi xổm xuống đối mặt với Tần Tri Niệm trên ghế, ánh mắt vừa dịu dàng vừa sâu thẳm, "Chỉ hôn thôi sẽ cứng, cứng sẽ khó chịu, cậu có biết khó chịu thì sẽ xảy ra chuyện gì không?"
Vành tai Tần Tri Niệm lại bắt đầu nóng lên, cậu cắn môi, mạnh miệng nói, "Cậu không được đúng không?"
Lương Thời Dư cười, Tần Tri Niệm chưa từng yêu đương nhưng cũng biết hai người đàn ông phải làm thế nào, trong lòng không chắc lắm nên bắt đầu nói lung tung, "Nếu cậu không được thì để tớ làm cho."
Tần Tri Niệm không chịu trả lời, mặt đỏ bừng vì thẹn, Lương Thời Dư ho khan một tiếng, "Tần Tri Niệm, tớ chưa bao giờ có bạn trai, đương nhiên bạn gái cũng không có, tớ vẫn còn là trai tân nên cậu đừng chê nhé."
Anh cứ tưởng Tần Tri Niệm sẽ chế giễu mình hoặc chê mình kém cỏi, nhưng cậu không chê mà túm chặt ngực áo anh lẩm bẩm, "Tớ cũng vậy, Lương Thời Dư, tớ cũng vậy mà......"
Lương Thời Dư cảm thấy Tần Tri Niệm không chỉ đáng yêu muốn chết mà còn quyến rũ muốn chết, Tần Tri Niệm hệt như vỏ sò, sau khi cạy ra bên trong là thịt mềm, trái tim cậu chính là ngọc trai trắng muốt, anh bỗng thấy may mắn vì mình là người cạy vỏ sò của cậu ra.
Lương Thời Dư bế cậu lên, tim Tần Tri Niệm đập loạn, "Đi đâu vậy?"
"Bế cậu đi tắm."
"Tớ muốn tự tắm cơ."
Lương Thời Dư không chịu, "Nhưng tớ muốn tắm với cậu." Sợ Tần Tri Niệm không đồng ý, anh hỏi thêm một câu, "Được không?"
Tần Tri Niệm vừa được tỏ tình có ngốc cỡ nào cũng biết giờ không thể làm người ta mất hứng, thế là cậu huơ chân nói được.
Quần áo bị lột sạch, trần trụi đối diện với Lương Thời Dư làm Tần Tri Niệm hết sức mất tự nhiên, cậu được bế vào bồn tắm đầy nước rồi ngồi trong lòng Lương Thời Dư, lưng kề sát ngực anh, thân hình mảnh khảnh trắng nõn ướt sũng, vật to dài kia của Lương Thời Dư chĩa vào mông, đầu óc Tần Tri Niệm choáng váng, bị Lương Thời Dư xoa mông bóp eo cũng không phản kháng được.
Ngón tay Lương Thời Dư tác oai tác quái trong cơ thể, chẳng biết đụng phải chỗ nào mà eo cậu bủn rủn, chỉ có thể nằm trên người Lương Thời Dư thở hổn hển, "Cậu...... lấy ra đi, ưm......"
Giọng nói trầm thấp của Lương Thời Dư vang lên bên tai, "Đừng sợ, nếu không sẽ làm cậu bị thương đấy."
"Sao cậu biết?" Tần Tri Niệm rưng rưng nước mắt, duỗi tay ôm cổ Lương Thời Dư, "Sao cậu biết mấy chuyện này? A......"
"Chưa làm đâu có nghĩa là chưa thấy."
Khi bị đè xuống giường rồi tiến vào, Tần Tri Niệm ngửa cổ lên như thiên nga sắp chết, Lương Thời Dư nắm cằm hôn rồi mút lưỡi cậu, nuốt chửng tiếng rên rỉ của cậu, nước bọt thi nhau tràn ra khóe miệng.
"A...... Chậm thôi, trướng chết......"
Lương Thời Dư vuốt ve hông cậu rồi xoa nắn lồng ngực mềm mại, đầu vú hồng hào cương lên, vừa gợi tình vừa dâm đãng.
"Niệm Niệm, đau không?"
Ván giường cũ kỹ kêu cót két dưới sự va chạm mạnh bạo của hai người, mặt Tần Tri Niệm ửng hồng, tiếng cót két lọt vào tai làm cậu nhịn không được lắc đầu, đưa tay đẩy bụng dưới căng cứng của Lương Thời Dư.
"Không được, cậu nhẹ thôi, nghe tiếng kìa, a, lớn quá......"
Lương Thời Dư thúc mạnh một cái, "Tớ đã kiềm chế lắm rồi, làm gì có tiếng chứ."
"Lương Thời Dư......" Tần Tri Niệm khóc gọi anh, chân dài quặp eo anh, chủ động ôm cổ anh, "Chỗ này cách âm kém lắm, chậm thôi...... Ưm, đừng đâm nữa."
Lương Thời Dư nắm hai cổ chân cậu gác lên vai mình rồi cọ xát bên trong, thấy Tần Tri Niệm che miệng rên rỉ thì quay sang hôn chân cậu, "Gọi anh thì tớ sẽ làm chậm lại, được không?"
"Không muốn!" Tần Tri Niệm đá anh nhưng bị anh giữ chặt không cử động được, "Không, ưm......"
Lương Thời Dư vốn chỉ muốn trêu chọc chứ không định làm khó cậu, cúi người ôm Tần Tri Niệm vào lòng, phía dưới vẫn không dừng lại nhưng anh nghe lời Tần Tri Niệm làm nhẹ hơn, tiếng ván giường cót két dần nhỏ đi, ánh mắt Tần Tri Niệm thất thần, banh chân ra cho Lương Thời Dư chơi.
Thành ruột ướt át chặt khít, Lương Thời Dư trìu mến hôn từ mắt xuống xương quai xanh và bả vai cậu, "Niệm Niệm, tớ thích cậu."
Tần Tri Niệm ưỡn cao eo để anh tiến vào sâu hơn, run rẩy liếm cằm anh, "Tớ biết mà, cậu nói bao nhiêu lần rồi còn gì."
"Vậy còn cậu?" Lương Thời Dư đan tay vào tay cậu, "Niệm Niệm có thích tớ không?"
Ngày xưa ấn tượng của Tần Tri Niệm về Lương Thời Dư không tốt lắm vì lần đầu gặp mặt hơi khó chịu, nhưng giờ cậu phát hiện Lương Thời Dư rất tốt, cậu nhìn mồ hôi trên trán anh, ngẩng mặt lên hỏi, "Cậu còn nhớ, ưm...... lần đầu gặp nhau hồi cấp hai, cậu gọi tớ là gì không?"
Lương Thời Dư ngậm núm vú cậu, đầu lưỡi quét qua quầng vú, cắn nhẹ rồi nói, "Em gái, giống như công chúa nhỏ vậy, em gái."
Hai chân Tần Tri Niệm kẹp eo anh, gót chân cọ xát bên hông, thân thể bị xâm nhập nảy lên, đôi mắt long lanh nước nhìn Lương Thời Dư chăm chú.