Bệnh Kiều Đồ Đệ Ngày Nào Cũng Phải Dỗ Dành

Chương 2



Trong lúc cô đang đọc sách vì quá đau lòng mà khóc đến ngất đi, đến khi tỉnh lại đã trở thành người trong sách. Càng đáng hận hơn chính là không hiểu sao lại khoá cô vào chung với một cái hệ thống rác, ép cô phải hoàn thành tất cả các nhiệm vụ trong cốt truyện chính của sư tôn ác độc, nếu không làm sẽ bị thiên lôi đánh chết.

Xuyên qua năm ngày, mỗi ngày Lạc Sơ ngoại trừ ăn và ngủ thì đều trồng cây tưới hoa, học chơi đàn một chút, ngắm phong cảnh, ung dung nhàn nhã, ngoại trừ cứ mỗi nửa giờ trước mặt lại hiện lên khung chat thì tất cả đều ổn.

[Nhiệm vụ chính tuyến 1: nhận trùm phản diện Liễu Thành Chi làm đồ đệ.]

Lúc này Lạc Sơ đang thảnh thơi nằm trên giường làm từ ngọc thạch tại Thiên Tằm Ti đọc thoại bản, mái tóc đen mượt khẽ vén lên, chỉ có vài sợi tóc mềm mại rũ xuống, bộ y phục trắng tinh tùy ý phủ trên đầu giường, vừa lạnh lùng vừa đẹp đến vô thực. Lạc Sơ dứt khoát ấn vào nút chéo đỏ trên khung chat, ngồi dậy, mặt vô cảm cầm lấy chén trà tinh xảo uống một ngụm.
Mèo cam ở cạnh nhảy tới nhảy lui, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Lạc Sơ, đại hội thu nhận đệ tử đã bắt đầu được nửa canh giờ rồi, sao cô còn chưa đi làm nhiệm vụ! Không phải cô là fan mom của Liễu Thành Chi à? Con cưng của cô bị nhiều người chà đạp như vậy, cô không muốn giúp y thoát khỏi bể khổ sao?"

"Đưa y tới đây, không phải ở đây cũng có ngược đãi đang đợi hả?" Lạc Sơ liếc nhìn nó một cái, mỉa mai nói: "Với lại, tôi đúng là mẹ ruột của y, nhưng đó cũng chỉ là sự yêu thích của độc giả đối với người trên giấy mà thôi, giờ đâu có giống, giờ y muốn gϊếŧ tôi. Tôi không thể đem mạng mình ra đùa được đâu."

"...Tôi không nói về anh ta nữa, nhưng nếu cô không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ bị thiên lôi đánh cho hồn phi phách tán, tôi cũng không nói đùa với cô." Mèo cam thấy Lạc Sơ không đáp lại nó, con ngươi đen nhánh liền khẽ đảo, dùng móng vuốt nhỏ nhỏ khẽ cào cào quần áo Lạc Sơ, giọng mềm mỏng nói: "Lạc Sơ, tiểu Sơ Sơ, Sơ Sơ~ phiền cô lết thân xác cao quý đi nhận nhân vật phản diện làm đồ đệ đi mà…hu hu…"
Mèo cam còn chưa nói hết câu đã bị Lạc Sơ dùng một tay nhấc bốn chân chổng ngược lên trời.

"Mi nói mấy lời buồn nôn này với ai thế hả!"

Mèo cam bị một phát vả này làm sây xẩm mặt mày, khóc lóc ầm ĩ làm mặt xấu hỏi: "Rốt cuộc cô có chịu đi không!?"

Lạc Sơ cũng kích động: "Không đi! Không hoàn thành nhiệm vụ sẽ hồn phi phách tán, hoàn thành nhiệm vụ thì bị Liễu Thành Chi gϊếŧ, sớm muộn gì cũng phải chết, vậy thà giờ chết còn hơn. Nếu mi giỏi thì giờ cho thiên lôi đánh chớt tôi đi!"

"Ầm!" Một tia sét theo tiếng nói đánh xuống, trực tiếp bổ xuống trước mặt cô, bổ giường ngọc thạch vô cùng cứng rắn vỡ làm đôi.

Lạc Sơ ngồi ở nửa kia chiếc giường, cô cúi đầu thoáng nhìn mặt giường bốc khói trước mặt, lại ngẩng đầu nhìn lỗ thủng lớn trên trần nhà, tay cầm chén trà cũng run lẩy bẩy.
Chỉ một lát sau, Lạc Sơ nhảy xuống giường, cầm lấy Huyền Băng Kiếm treo trên tường, đi ra ngoài: "Chuyến này chúng ta làm pháo hôi ác độc vậy, không phải chỉ là mất não tự tìm đường chết thôi sao, cứ để tình tiết phát triển là được, làm tăng thêm không khí bi thương. Tôi hiểu hết mà, đi thôi, đi làm nhiệm vụ thôi, tôi thích làm nhiệm vụ nhất."

"...Tôi thấy cô lau hết nước mắt nước mũi trên mặt đi sẽ đáng tin hơn đó."

Ngoài cửa, Tử Tu và Tử Hiên đang ở bên ngoài quét lá rụng, bị tiếng sét đột ngột đánh xuống làm giật nảy mình.

Tử Tu ném cây chổi đi, hét lớn: "Kẻ nào muốn mưu hại sư thúc!"

Tử Hiên cốc vào đầu cậu ta, dùng ánh mắt "tên tiểu đệ tử này đúng là tấm chiếu mới chưa trải sự đời" để nhìn Tử Tu, vẻ mặt thâm thúy nói: "Có gì đâu mà lạ, chắc tu vi sư thúc lại tăng thêm một bậc, cái này chắc là lôi kiếp."

Tử Tu nghe xong cũng tán thành: "Sư huynh nói có lý, tu vi sư thúc thâm hậu, phi thăng là chuyện một sớm một chiều, mau chuồn thôi, đừng để lôi kiếp đả thương chúng ta."

Vân Thượng tiên phủ có sáu ngự linh phong, Thanh Nhã Phong, Huyền Dục Phong, Trường Sinh Phong, Nam Nguyệt phong, Trường Xuân Phong, mỗi nơi sẽ do một tiên nhân cai quản, mỗi người một vẻ.

Nguyên chủ thích yên tĩnh, cô chọn Thanh Nhã Phong là nơi yên tĩnh vắng vẻ nhất, rừng trúc Lâm Tu râm mát thanh thúy, vô cùng hợp với phong cách mĩ nhân lạnh lùng của nguyên chủ.

Trên đường gặp được vài đệ tử lễ phép chào hỏi Lạc Sơ, Lạc Sơ duy trì hình tượng lạnh lùng của nguyên chủ, vẻ mặt lạnh băng, mắt khẽ liếc, hơi xoa cằm, nhanh chóng đi qua coi như lấp liếʍ cho qua.

Quan cảnh trên đài, có mấy chục đệ tử ©υиɠ kính đứng ở hai bên, các phong chủ trên núi ngồi song song nhìn vào chiếc gương đồng lớn, rất hứng thú xem tình huống dưới chân núi.

Khi Lạc Sơ đến quan cảnh đài, cuộc thi so tài đã bắt đầu một lúc rồi, với Lạc Sơ người thong thả đến muộn, cả đám người không có bất kỳ ai dám ho he gì, dù sao trong vài trăm năm nay cô là người có tu vi cao nhất, kỳ tài tuyệt thế trong giới tiên môn.

Nhưng sự thật là, Lạc Sơ không được hưởng ké chút tu vi nào của nguyên chủ, tuy bên ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng bên trong cũng run sợ sẽ bị lộ tẩy.

Cái này gọi là, cuộc đời như sân khấu kịch, tất cả là nhờ khoe khoang.

"Sư muội cuối cùng cũng đến rồi, vừa hay sắp tới phần đặc sắc nhất." Người đàn ông dịu dàng như ngọc chắc là sư huynh trong tiểu thuyết của nguyên chủ, trưởng môn đương nhiệm Vân Thượng tiên phủ tên Vân Tâm Nhất, cũng là một trong số ít người không ưa nam nữ chính, cũng xem như là một nhân vật quan trọng trong tiểu thuyết.

Càng đáng hận hơn là, người đàn ông này yêu thầm nguyên chủ nhiều năm, cuối cùng lại bị nguyên chủ hại chết.

Nguồn: Kim Hoà

Tội lỗi, đúng là tội lỗi.

"Đây là linh sủng mới của muội sao?" Vân Tâm Nhất nhìn con mèo cam đang lon ton chạy theo sau lưng Lạc Sơ hỏi.

Nghe câu đó, con mèo liền nhảy lên bàn chu chéo "mèo méo meo mèo meo" kêu ầm lên: "Tiểu gia ta cao quý như vậy, sao có thể là sủng vật của cô ta? Con người ngu ngốc!"

Lạc Sơ ghét bỏ dùng một chưởng đánh con mèo lăn quay ra đất, thản nhiên nói: "Không biết là súc sinh từ đâu tới thôi."

Mèo cam: Meo meo meo meo!!!

"Con mèo này tính tình sôi nổi, trái ngược hoàn toàn với tính cách sư muội, không bằng cứ giữ lại nuôi, để cuộc sống thêm chút náo nhiệt."

"Sư huynh…huynh không nghe hiểu lời nó nói sao?"

"Sư muội đang đùa có phải không, sao ta có thể hiểu nó đang nói gì?"

"Hắn đương nhiên không hiểu lời tôi nói, chỉ có cô mới nghe thấy thôi đó Lạc Sơ, sao, cô có phải đang thấy may mắn vì được tiểu gia tôi chọn trúng hông, chắc cô đang thấy vinh hạnh lắm ha ha ha ha."

Vinh hạnh cái đầu mi!

Vân Tâm Nhất ôm lấy mèo cam, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gãi cằm nó, vừa rồi mèo cam còn ra sức phản kháng, nhưng chỉ lát sau đã dễ chịu nheo mắt lại, ngửa cổ lên, bộ dạng sung sướиɠ thoải mái. Lạc Sơ nhìn cảnh này, trong lòng thầm mắng: Thứ không có tiền đồ.

"Nhìn cả người nó đều là màu cam, riêng phần bụng lại trắng tinh sạch sẽ, "Khinh vân chưa nhào sương, cây diểu quýt sơ hoàng", hay gọi nó là "Vân quang" nha, muội thấy có được không?"

"Không cần đâu sư huynh, nó có tên rồi."

"Ồ? Tên gì thế?"

"Đến chết vẫn ngu."

Vân Tâm Nhất: …

Mèo cam vừa định xù lông, lại nhìn thấy ánh mắt u ám của Lạc Sơ, nhất thời sợ hãi, vểnh mông lên, nằm gọn trong ngực Vân Tâm Nhất, bày ra bộ dạng tủi thân. Tiểu gia tôi đây co được giãn được, không thèm chấp nhặt với loại phụ nữ như cô.