Bệnh Kiều Đồ Đệ Ngày Nào Cũng Phải Dỗ Dành

Chương 9



Vài ngày sau.

"Vi sư đã sai người sửa lại giường gỗ cho con rồi, kể từ hôm nay, con không thể đêm nào cũng chạy đến phòng sư tôn "ngủ nhờ" nữa." Lạc Sơ nghiêm túc nhìn Liễu Thành Chi đang ôm chăn gối đứng trước mặt.

"Sư tôn không thích ạ?" Liễu Thành Chi dùng đôi mắt ngập nước nhìn cô, Lạc Sơ nghĩ, nếu giờ cô nói một chữ "không", chắc chắn thằng nhóc này sẽ oà khóc.

"Không phải ta không thích, chỉ là năm nay con đã mười bốn tuổi, sư tôn và đệ tử ngủ chung một giường không hợp lễ nghi cho lắm, chuyện này mà truyền ra ngoài còn ra thể thống gì nữa?" Lạc Sơ dừng một chút, nói tiếp: "Con còn nhỏ tuổi ít đọc sách, những chuyện này sau này sư tôn sẽ từ từ dạy con, đừng nóng vội."

"Vâng, chuyện sư tôn không thích đồ nhi sẽ không làm." Liễu Thành Chi ngoan ngoãn nói.

Sao câu này có vẻ mơ hồ như vậy?
Giống như nghi ngờ người khác đang làm chuyện phi pháp nhưng không có chứng cứ vậy.

Một thời gian sau, Liễu Thành Chi luyện công quá sức mà bị thương, y luôn âm thầm đến bên bờ sông tắm rửa sạch sẽ mới trở về Ẩm Băng Các.

Lúc Lạc Sơ hỏi, y cũng chỉ cười đáp "đồ nhi không đau", điều này khiến Lạc Sơ rất đau lòng. Có đôi khi cô còn nghi ngờ cuốn tâm pháp nhập môn do đến chết vẫn ngu đưa cho cô có vấn đề, nếu không sao đồ đệ người khác đều luyện tập rất tốt, còn đồ đệ nhà mình luôn trở về với những vết thương?

Dù đám Tử Sơ bị đuổi khỏi Vân Thượng tiên phủ, Tiêu Tường tôn giả thấy vô cùng bất mãn nhưng cũng không dám ho he gì, nhưng đối với những đệ tử trong tông môn vẫn có thành kiến với Liễu Thành Chi.

Liễu Thành Chi như người vô hình trong đám đệ tử, không ai muốn trò chuyện với y, lúc y bị bắt nạt cũng không ai muốn ra mặt giúp đỡ y. Dù sao y cũng là tai tinh trời giáng xuống, một con quái vật lạnh lùng ít nói, đột nhiên một ngày có một kẻ bước vào cuộc sống vốn bình thường, luôn khiến người khác thấy chán ghét phiền phức.
Rất nhiều đệ tử dù chưa từng thấy mặt Liễu Thành Chi, chỉ vì nghe thấy những lời đồn vô căn cứ của y mà đã mặc định y là một kẻ xấu xa chuyên làm việc ác.

Nhưng Liễu Thành Chi không để ý đến những chuyện này. Từ nhỏ đến lớn y đã quá quen chịu sự đối xử như vậy.

Y không thèm giải thích, cũng không thèm để ý, đối với tất cả mọi thứ đều thờ ơ, ngoại trừ Lạc Sơ.

Những kẻ thường xuyên bắt nạt, tẩy chay, xa lánh Liễu Thành Chi không biết hành vi của bọn chúng đã dần cô lập Liễu Thành Chi với thế giới này.

Trong nhận thức của y, y không có cha mẹ, chỉ có sư tôn.

Lạc Sơ không biết, đứa con ngoan hay khóc nhè thích làm nũng trước mặt cô, trong mắt người khác lại là kẻ tàn nhẫn vô tình đến triệt để. Ánh mắt lạnh lùng đó không phải Lạc Sơ diễn, mà chỉ cần cô liếc mắt một cái đã khiến người khác thấy lạnh đến run người.
"Haiz, chán quá đi." Lạc Sơ không khỏi thở dài, thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt đã qua ba năm.

Hai năm trước mỗi ngày cô đều dạy Liễu Thành Chi một chút công pháp, học thêm chút thư pháp, cả cầm kỳ thi hoạ*, lâu lâu sẽ đi cùng Vân Tâm Nhất kiếm vài món bảo vật quý hiếm. Mà phải công nhận Liễu Thành Chi đúng là rất có thiên phú, học gì cũng nhanh.

*Cầm kỳ thi hoạ: bao gồm đánh đàn, chơi cờ, học làm thơ và vẽ tranh.

Trong tiểu thuyết [Nợ hoa lê] các cấp bậc của người tu tiên được chia thành ba hạng và chín hạng:

Cảnh giới thấp nhất: kỳ luyện khí, kỳ trúc cơ, kỳ kim đan, kỳ nguyên anh, kỳ hóa thần.

Cảnh giới trung bình: kỳ luyện hư, kỳ hợp thể, kỳ đại thừa.

Cảnh giới cao nhất: kỳ độ kiếp.

Những người tu tiên tu luyện để mong đắc đạo phi thăng sống mãi không già.

Luyện đến kỳ trúc cơ, sẽ được tăng thêm năm mươi năm tuổi thọ; đến kỳ kim đan sẽ có thêm ba trăm năm tuổi thọ; đến kỳ nguyên anh sẽ được thêm năm trăm tuổi. Tu vi càng cao sống càng lâu, khi đắc đạo thăng thiên sẽ trẻ mãi không già, sống lâu như mặt trời, mặt trăng và các vì sao.

Đương nhiên không phải ai cũng có thể tu luyện. Những người linh căn kém hoặc không có linh căn sẽ không thể nào tu tiên.

Những người có linh căn tốt cần tu luyện gần mười mấy năm hoặc thậm chí là mấy chục năm mới có thể đạt đến kỳ trúc cơ, nhưng chỉ trong hai năm, Liễu Thành Chi đã có thể đạt được, quả thực là tiến bộ thần tốc.

Thanh Nhã Phong không náo nhiệt như những đỉnh núi khác của Vân Thượng tiên phủ, nhưng cũng khá vui vẻ và yên tĩnh.

Dù phải xử lý nhiều chuyện nhưng cũng may có Liễu Thành Chi chăm chỉ, không những lo hết chuyện cơm nước hàng ngày của Lạc Sơ mà còn xử lý hết mọi chuyện lớn nhỏ của Thanh Nhã Phong đâu ra đấy, thật sự có thể nói là một mình quán xuyến hết mọi việc. Mới đầu Lạc Sơ còn thấy xấu hổ, thấy y quá vất vả, sau này được hầu hạ quá thoải mái nên cũng dần quen, đã bắt đầu dưỡng lão trước tuổi.

Dựa theo thông lệ của Vân Thượng tiên phủ, chỉ có đệ tử tròn mười tám tuổi mới được trưởng lão Nam Nguyệt Phong dẫn xuống núi trải nghiệm một năm. Nhưng vì trong mỗi lần kiểm tra hàng tháng Liễu Thành Chi biểu hiện quá xuất sắc nên một năm trước, y đã được trưởng lão đặc cách dù mới mười sáu tuổi nhưng đã có thể xuống núi tu luyện.

Không biết có phải do cô quá cưng chiều y nên luôn cảm thấy y cực kỳ dính cô, tới mức sau khi y rời đi cô cảm thấy hơi "cô đơn lẻ loi."

Ngày đầu tiên Liễu Thành Chi đi, nhớ y.

Ngày thứ hai Liễu Thành Chi đi, nhớ y.

….

Liễu Thành Chi đi được một tháng, sau hậu viện đã được trồng một vườn rau nhỏ.

Liễu Thành Chi đi được ba tháng, cô ung dung viết vài cuốn thoại bản thể loại đam mỹ, còn kiếm được một khoản nhuận bút kha khá.

Liễu Thành Chi đi được năm tháng, cô nhận thêm một đồ đệ mới ngoan ngoãn nghe lời tên Tử Quy.

Liễu Thành Chi đi mười tháng, tuyết rơi đầy trời, phủ đầy trên áo choàng trắng.

Vân Tâm Nhất cho cô vài hũ Quỳnh Hoa lộ thượng hạng, cô đem chôn dưới gốc trúc xanh lớn nhất trước sân, đợi con cưng trở về uống cùng.



Lạc Sơ thấy mình sắp biến cuốn sách tu tiên này thành cuốn điền văn rồi.

Lại là một mùa xuân nữa, ánh nắng rực rỡ, nhiều bông hoa nhỏ xíu màu xanh và tím nở rộ trên bãi cỏ.

"Sư tôn, con đi làm chút bánh ngọt nha?"

Tử Quy hỏi.

Lạc Sơ ngồi trong sân trên chiếc bàn đá đọc thoại bản, phẩy tay nói: "Không cần đâu, con đi con đi xuống đi." Lạc Sơ thấy miệng mình đã bị Liễu Thành Chi chiều hư, giờ cô rất kén ăn, dù là món gì cũng thấy không ngon miệng, chỉ trong một năm ngắn ngủi cô đã gầy đi nhiều.

Mèo cam trong lòng cũng gầy đi nhiều, nó nằm trong lòng Lạc Sơ phơi nắng, uể oải hỏi: "Lạc Sơ, khi nào Liễu Thành Chi mới về nhỉ, tôi rất nhớ mấy món y làm, cá rán, thịt sườn…"

"Mi chỉ biết ăn thôi."

"Lạc Sơ, tôi thấy sách lược của cô rất đúng, cô tạo mối quan hệ tốt với Liễu Thành Chi, nói không chừng sau này y sẽ tha cho cô một mạng đó."

"Xời, còn cần mi phải nói sao, vì mạng nhỏ tôi vẫn phải ôm đùi phản diện."

"Sư tôn muốn ôm đùi ai?"

Lạc Sơ còn chưa kịp quay đầu nhìn, người kia đã bước nhanh tới, ôm Lạc Sơ từ đằng sau, ghé vào tai cô thì thầm: "Sư tôn, lâu rồi không gặp, đệ tử rất nhớ người."

Giọng nói này mềm mại trong trẻo, không còn non nớt như một năm trước, nhưng lại cực kỳ dễ nghe. Lạc Sơ sững sờ một lúc mới đứng dậy nhìn người nọ.

Người thiếu niên mười bảy tuổi ngũ quan tuấn mỹ, dáng người cao gầy, cả người mặc y phục trắng tinh, chất liệu không cao cấp nhưng sạch sẽ gọn gàng, cả người y nhìn như không nhiễm hạt bụi, kiếm giắt bên hông, không có quá nhiều vật trang trí.

Liễu Thành Chi thấy Lạc Sơ đánh giá mình liền cong môi cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: "Sư tôn, con đã về rồi."

"Khụ, sao con đã về rồi?" Lạc Sơ thấy tai bắt đầu nóng lên.

Liễu Thành Chi lại tiến lên ôm lấy cô: "Về sớm không tốt sao ạ? Một năm qua, mỗi giây mỗi phút đồ nhi đều nhớ người."

Trước khi đi, Liễu Thành Chi cũng thích ôm lấy cô làm nũng như vậy, nhưng khi đó y mới chỉ cao đến cổ cô, giờ trở về lại trái ngược hoàn toàn, cô mới là người cao đến cổ y, điều này làm cô không khỏi bật cười.

"Sư tôn cười gì ạ?"

"Cười con đã lớn như vậy rồi mà vẫn như đứa trẻ đòi ôm, không biết lớn nhỏ." Lạc Sơ đẩy Liễu Thành Chi ngồi xuống, "Đúng rồi, giờ cũng trưa rồi, chắc con chưa ăn cơm đâu nhỉ? Để ta kêu Tử Quy đi nấu chút gì ăn."

"Tử Quy?" Liễu Thành Chi hơi sững người, ánh mắt đang sáng rực bỗng trở nên mờ mịt.

"Quên nói với con, vài ngày trước ta mới vừa nhận thêm một đồ đệ, không những nghe lời còn rất hiểu chuyện." Lạc Sơ sắp ra đến cửa mới phát hiện Liễu Thành Chi không đi ra cùng.

"Sao vậy?"

"Không sao ạ, sư tôn đi ăn đi, con thấy hơi mệt, trở về nghỉ ngơi trước." Liễu Thành Chi không mặn không nhạt đáp một câu, nói xong liền hành lễ, quay về phòng.

Cuối cùng thì con trai lớn vẫn không giữ được, mới một năm không gặp đã bị đệ tử xa lánh, haiz.

Lạc Sơ nhìn bóng lưng uy nghiêm của Liễu Thành Chi, không khỏi thở dài.

Lời editor: anh nhà ghen rùi đóa🤭chị mau dỗ anh đuy😗