Bệnh Trạng Dụ Dỗ

Chương 14: Không được sao? Giúp ta một chút cũng không được sao?



Lý Đức Tráng ánh mắt mờ mịt, tay chân cứng đờ.

Chuyện này…

Chuyện này thật là…

Quá! Con! Mẹ! Nó! Đáng!

Mục Giản vẻ mặt hồn nhiên, hơi hơi ghé sát vào người Lý Đức Tráng, hơi thở ấm nóng của y phả vào gò má hắn.

Da gà da vịt nổi khắp người, hắn lui về phía sau hai bước: “Mấy chuyện thế này, ta toàn là không thầy dạy cũng hiểu.”

“Nhưng ta không có thông minh như Lý thị vệ, ngài không muốn dạy ta sao?”

Lý Đức Tráng thiếu chút nữa muốn nhảy vào hồ nước trong Đông cung!

Trông thấy vẻ mặt hồn nhiên ham học của Mục Giản, đành phải vẽ tranh hướng dẫn cho y.

Lý Đức Tráng cũng là lần đầu tiên vẽ nội dung này.

Hắn dùng hết tinh túy hội họa hai đời mới vẽ xong, khi hắn đặt tranh này vào tay Mục Giản, lại có cảm giác như mình đang dạy hư thằng con đã nhọc lòng dưỡng dục.
Mục Giản nhìn hắn thật sâu, y ngồi ở trên ghế lật xem một lát, bèn ngửa đầu hỏi Lý Đức Tráng.

“Những việc này Lý thị vệ cũng sẽ làm sao?”

“Không làm thì chắn chắn không phải nam nhân.”

Mục Giản cười một tiếng.

Làm Lý Đức Tráng mất hết cả mặt mũi.

Nếu không phải y là vai chính, Lý Đức Tráng đã đánh y rồi!

“Điện hạ từ từ luyện tập, ta tới thư phòng trước đây.”

Mục Giản gật đầu, nhìn theo Lý Đức Tráng bước ra phía cửa. Y ngồi một mình ở trước bàn, dùng cẳng tay chống đầu, lười biếng lật xem tập tranh trong tay.

Phương pháp trong tập tranh rất dễ hiểu. Bên cạnh còn có vài chỗ đánh dấu.

Mục Giản lật tranh, trong đầu hiện lên hình ảnh Lý Đức Tráng cắn bút lông, trầm tư suy nghĩ. Một người xinh đẹp như thế, sao lại có thể vẽ ra mấy thứ này?

Hắn nghĩ gì khi vẽ tập tranh này vậy?
Tưởng tượng ra những chuyện này sao?

Mục Giản đưa tay mơn trớn mấy nét vẽ trên tranh, khóe miệng hơi cong lên…

Lý Đức Tráng ngồi trong thư phòng vẽ tranh, rất là nghiêm túc.

Bản phác thảo vừa mới vẽ xong, đã thấy Mục Giản ở bên ngoài nhỏ giọng gọi:

“Lý thị vệ.”

Lý Đức Tráng tiện tay lấy giấy che lại mấy tờ phác thảo của mình, vừa kéo cửa ra đã trông thấy khóe mắt đỏ hoe của Mục Giản.

Thoạt đầu hắn cũng khá kinh ngạc, sau đó lại nhướng mày, trong ánh mắt có vài phần trêu chọc, không đứng đắn chút nào.

Lý Đức Tráng tỏ vẻ từng trải: “Điện hạ đã nếm được ngon ngọt chưa?”

Mục Giản chỉ thấy ấm ức: “Ngon ngọt chỗ nào vậy! Đau chết ta rồi!”

Lý Đức Tráng sửng sốt, được đà mà cười ngặt nghẽo.

Nam chính xuất sắc ghê!

Đã đưa cho cả giáo trình, thế mà còn không học được!
IQ của nam chính thấp thế vậy luôn ư?

Sao lại ngu thế cơ chứ?!

Ha ha ha!

Nam chính không muốn làm, lại còn muốn làm thái giám!

Cười chết mất thôi!

Lý Đức Tráng cười đến không biết trời đất là gì.

Khuôn mặt xinh đẹp vui tươi thoải mái, giống như cánh bướm ngày xuân.

Không chỉ đẹp đẽ mà còn căng tràn sức sống.

Mục Giản mặt mày tiu ngỉu, đen gần bằng cái đít nồi. Lý Đức Tráng nén cười, cầm lấy tập tranh trên tay y: “Điện hạ không hiểu chỗ nào? Ta sẽ giải thích cho điện hạ.”

Mục Giản vừa ấm ức vừa tức giận, y cất giọng trả lời Lý Đức Tráng.

“Đều tại Lý thị vệ, cứ nhất quyết phải cho ta xem mấy thứ này.”

Lý Đức Tráng nhịn cười: “Điện hạ, là nam nhân thì chắc chắn phải tới giai đoạn này.”

Mục Giản tiến lên phía trước một bước.

“Thật không?”

Y ghé người tới bên cạnh Lý Đức Tráng, ghé sát vào bên tai hắn, vô duyên vô cớ mà thở dài.

Mí mắt Mục Giản hơi rũ xuống, y nhìn thân thể Lý Đức Tráng, tưởng tượng ra thân thể dưới lớp trường bào này, có phải là cũng trắng nõn mịn màng hay không…

“Tranh ngài vẽ khó hiểu quá đi!”

Lý Đức Tráng hắng giọng: “Ta sẽ tìm một người cho điện hạ vậy, coi như đây là một người đi, rõ ràng cần phải mang một…”

“Không cần đâu!”

Mục Giản dứt khoát từ chối.

Y chậm rãi duỗi tay ôm lấy eo Lý Đức Tráng.

Mục Giản vòng tay qua eo lưng tuy gầy như rắn rỏi của Lý Đức Tráng, y hít hà mùi hương trên người hắn.

Giọng điệu khẩn cầu, ấn chứa chút ấm ức, giống như một chú cún con đáng thương: “Đừng tìm người khác, bọn họ sẽ chê cười ta…”

“Không đâu, không có ai dám chê cười điện hạ.”

“Bọn họ dám đó.”

Lý Đức Tráng hơi giật mình, đưa mắt nhìn tròng mắt đen láy của Mục Giản, y lúc này đơn thuần như một con vật nhỏ vô hại và đáng yêu.

Đúng vậy, những người đó dám chê cười y.

Mục Giản thân phận thấp kém, cho dù đang ở Đông cung, cũng không ai xem y ra gì. Thậm chí còn có lời đồn đại, nói rằng vị Cửu điện hạ tên Mục Giản này, là nhờ vào Lý Đức Tráng đang đắc sủng ở chỗ Thái Tử, mới có thể thoát khỏi lãnh cung.

Lý Đức Tráng cắn nhẹ môi dưới: “Vậy điện hạ muốn làm sao bây giờ?”

“Ngài giúp ta đi.”

Lý Đức Tráng suýt chút nữa bị dọa cho nhảy dựng lên.

Hắn phát hiện mình đã bị y ôm chặt.

Chẳng biết từ bao giờ, đứa nhỏ chẳng cao đến vai hắn khi xưa đã trở thành một thiếu niên. Sức lực cũng chẳng biết vì sao lại khỏe đến thế. Hắn có làm thế nào cũng không thể tránh thoát được gông cùm đang cuốn lấy thân.

Khoảng cách giữa hai người gần như bằng không.

Hơi thở cũng hòa vào với nhau, khiến cho đáy mắt vốn đã tối tăm của Mục Giản lại càng trầm hơn. Bởi vì gần sát bên nhau, y hưng phấn tới nỗi cả bàn tay cũng run rẩy. Nhưng y lại không dám biểu hiện ra ngoài, sợ làm Lý thị vệ của y hoảng sợ, vẫn cứ giả vờ ngoan ngoãn.

“Không được sao?”

Lý Đức Tráng nửa lời cũng không nói.

Hắn không thể nói không với ánh mắt hồn nhiên ngây thơ đó! Càng không có lá gan từ chối nhân vật chính của câu chuyện này!

Lý Đức Tráng né tránh nhưng không tránh nổi. Không biết tên nhãi này lấy đâu ra sức lực đáng nể như thế!

Hắn thở phì phò.

“Hay là… Ta dạy cho điện hạ mấy chỗ quan trọng nhé! Điện hạ thông minh như vậy, học qua là biết liền.”

Mục Giản ôm lấy hắn, quan sát biểu cảm của hắn ở cự ly gần. Y chậm rãi ghé môi tới gần mặt hắn, nhưng lại kiêng dè không dám hôn lên.

“Lý thị vệ không muốn giúp ta hay sao? Người cho ta xem tranh là ngài, bây giờ ngài còn lạnh nhạt phớt lờ ta!”

Giọng điệu của y cực kỳ ấm ức.

“Lý thị vệ trước giờ đâu có hung dữ với ta…”

Lý Đức Tráng chửi thề một câu.

Cổ tay hắn bỗng nhiên bị y nắm lấy…

Lý Đức Tráng hết hồn, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt.

Đây con mẹ nó chính là chơi gay còn gì!

“Điện hạ! Người làm gì vậy?”

Mục Giản giật mình.

Hắn đã tỏ ý rõ ràng như vậy.

Y biết bản thân phải buông tay ra, nhưng xúc cảm khi nắm lấy cổ tay Lý Đức Tráng khiến hắn nuối tiếc chẳng muốn rời.

Mục Giản chỉ đành buông tay ra.

Hận không thể ngày nào cũng nắm lấy! Nắm từng giờ từng phút! Nắm cả một đời!

Y rũ mắt: “Làm sao vậy? Ta thành ra như vậy, không đều nhờ Lý thị vệ ban cho sao?”

Đầu Lý Đức Tráng nổ đoàng một tiếng.

Được lắm!

Y không biết ơn, lại còn đổ lỗi cho hắn đúng không?

Lý Đức Tráng cắn răng một cái, hắn dậm chân.

“Được thôi! Chỉ lần này! Đúng một lần này thôi!”

Niềm hạnh phúc vui vẻ của Mục Giản trào ra khỏi đáy mắt, lại e dè, chỉ dám nắm chặt tay mình, nghe thấy Lý Đức Tráng kêu “Tê”, y chậm rãi nới lỏng tay. Y trông thấy cổ tay hắn đã hằn đỏ cả một vòng, chỉ đành liếʍ đôi môi đang khô nóng.

“Lý thị vệ thật là đáng yêu.”