Bệnh Tương Tư

Chương 11: Chương 11:



 

Edit: Ashe

 
“Hộc -- "
 
Ác mộng lại một lần nữa giáng xuống, Lục Chu giật mình tỉnh giấc, thân thể mệt lả ngồi dậy.
 
Trên trán Lục Chu rịn đầy mồ hôi, cậu ôm ngực thật chặt, nắm chăn hơi tựa vào thành giường.
 
Ánh sáng lờ mờ trên đỉnh đầu chiếu lên mặt Lục Chu, rọi sáng nửa khuôn mặt tái nhợt của cậu.
 
Tim vẫn đập dữ dội như cũ, hô hấp Lục Chu dồn dập, ngón tay thon dài ấn lên ngực nhưng vẫn không có tác dụng.
 
Sau khi bị Giang Nguyệt làm gián đoạn, rốt cuộc Lục Chu cũng không đẩy cánh cửa kia ra, chưa tận mắt nhìn thấy cái bồn tắm trong đó.
 
Nhưng trong giấc mơ vừa nãy, cậu lại thấy người phụ nữ kia lần nữa. Vẫn giống như trước đây, không thấy được khuôn mặt dưới mái tóc của người ấy.
 
Nhưng lần này, Lục Chu dường như nghe thấy có tiếng đàn ông xuất hiện trước cửa ra vào, như có như không, cũng không nghe rõ.
 
Còn có tiếng sét đánh ngoài cửa sổ.
 
Cậu muốn mở cửa đi ra ngoài, đáng tiếc trong mơ bản thân giống như một người bị cố định không thể nào di chuyển, đôi chân cậu cũng không nhích nổi một bước.
 
Điều chắc chắn duy nhất, là giọng nói của người đàn ông kia.
 
Lục Chu nheo mắt lại, suy nghĩ kỹ càng. Giọng nói kia không khỏi có chút quen thuộc, giống như đã từng nghe thấy ở đâu đó.
 
Đầu đau muốn nứt ra, Lục Chu nhíu mày nhắm mắt lại, những ngón tay thon gầy ấn vào huyệt thái dương, nhẹ nhàng x0a nắn bên ngoài, mất một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần.
 
Lúc mở mắt ra lần nữa, đã khôi phục sự tỉnh táo như thường ngày.
 
Tiếng hít trở dần dần chậm lại, Lục Chu buông tay, mí mắt hé ra, ánh mắt rơi vào khung ảnh trên giường, cánh tay dài duỗi ra, Lục Chu cầm khung ảnh ôm vào trong ngực, vuốt dọc theo viền khung.
 
Hồi ức trống rỗng, giống như một khung ảnh đã mất đi bức hình, ngoại trừ một cái khung trống, cũng không còn lại gì khác.
 

Lục Chu thở dài một tiếng, ngón tay vô thức đặt lên gối, đầu ngón tay vừa chạm vào lọ thuốc thủy tinh, cả người đột nhiên cứng lại.
 
Đôi mắt màu đen híp lại một nửa, đáy mắt thoáng qua một tia cảnh giác.
 
--- Tháng này dường như cậu đã uống quá nhiều thuốc rồi.
 
Trước đây ở cô nhi viện, tối đa Lục Chu cũng chỉ uống mỗi tháng một lần, nhưng cậu mới đến Giang gia vài ngày đã phải uống quá nhiều. 
 
Đầu ngón tay khựng lại, Lục Chu lặng lẽ rụt tay về, môi mỏng nhếch lên, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn vén chăn rời giường, mở cửa xuống lầu. 
 
Đêm đã khuya, những người trong biệt thự lần lượt đi ngủ, hành lang vắng lặng yên tĩnh, phảng phất có thể nghe thấy tiếng ve kêu trong sân dưới nhà.
 
Lục Chu lặng lẽ thu hồi ánh mắt, rẽ xuống dưới.
 
Tầng một tối om, ngoại trừ trong phòng bếp vẫn còn một chiếc đèn ngủ nhỏ. Lục Chu đi qua bàn ăn, ánh mắt dò xét xung quanh phòng bếp, cuối cùng dừng lại ở cái ấm đun nước trên bàn.
 
Có lẽ có người vừa đun nước, trong ấm vẫn còn nước nóng, Lục Chu đưa tay rót một ly, tiếng nước chảy ùng ục, hơi nóng lượn lờ trên miệng ly thủy tinh.
 
Nhiệt độ vừa phải, Lục Chu cầm ly, lười biếng tựa vào bàn.
 
Màn đêm yên tĩnh, ánh sáng mờ nhạt trên đỉnh đầu bao phủ cả người cậu, bóng người nửa tựa trên sàn nhà chập chờn trong gió.
 
Xào xạc____
 
Thời tiết mùa hè vẫn luôn dễ thay đổi, nửa đêm đầu còn có ánh trăng xuất hiện, lúc này ngoài cửa sổ đã vang lên tiếng mưa rơi tí tách.
 
Đôi mắt khép hờ của Lục Chu rốt cuộc cũng mở ra, cặp mắt đen lười biếng, cậu chậm rãi đặt ly thủy tinh xuống bàn.
 
Vừa quay người lại.
 
Đột nhiên, một tiếng “Ầm”  thật lớn từ phía chân trời truyền đến, lấn át tiếng ly thủy tinh chạm vào mặt bàn.
 
Cơ thể Lục Chu khựng lại, ngón tay cứng ngắc cầm lấy ly thủy tinh.
 
Cậu chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt nheo lại nhìn theo bóng cây đung đưa phản chiếu trên cửa kính, trái tim đập nhanh một nhịp, đồng tử không ngừng giãn ra cho đến khi tất cả mọi thứ bên ngoài cửa sổ thu hết vào trong tầm mắt cậu.
 

Âm thanh này, giống như tiếng sấm trong giấc mơ lúc nãy.
 
Trong thoáng chốc, cậu dường như lại nhìn thấy người phụ nữ toàn thân đầy máu vừa rồi.
 
Cơ thể Lục Chu cứng đờ không dám di chuyển, cậu ngơ ngác buông ly nước xuống, lùi lại từng bước.
 
Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, đã không còn nghe được tiếng ve kêu trong sân, nước mưa theo lá cây rớt xuống, rất nhanh đã đọng lại thành vũng.
 
Vừa lui về sau một bước, tiếng “ầm ầm” lại đập vào tai, giống như có tiếng sấm rơi xuống đỉnh đầu, âm thanh cực lớn cùng với một tia chớp chói mắt giáng xuống.
 
Đúng lúc xẹt qua cửa sổ, chiếu vào gương mặt trắng bệch của Lục Chu.
 
“Cạch” một tiếng, ánh sáng trên đỉnh đầu đột nhiên biến mất, chỉ còn lại cái bóng của mình mơ hồ in trên cửa sổ.
 
Mất điện.
 
Lục Chu lặng lẽ mở to hai mắt, cậu nhìn chằm chằm bóng người trên cửa sổ kính, tim đột nhiên ngừng đập. 
 
Khuôn mặt đầy máu của người đàn bà trong mộng lại một lần nữa xuất hiện trước mắt cậu, dường như cũng vào một ngày trời mưa, bà ta cứ thế lưu luyến không rời ngồi trong bồn tắm.
 
Bà ta từ từ giơ tay lên, nhẹ nhàng dùng lưỡi dao kết thúc sinh mệnh còn trẻ của mình.  Lưỡi dao sắc bén, cứa một vết rách trên cổ tay bà, máu tươi từ đó chảy xuống cho đến khi chạm đến đầu ngón tay, cuối cùng nhuộm đỏ cả bồn tắm lớn.
 
Có tiếng nước từ vòi chảy ra, bà ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, bao phủ trong màn sương trắng, bà khẽ mím môi, đứng trước mặt Lục Chu chậm rãi xòe năm ngón tay ra.
 
Đôi môi đỏ mọng khẽ mở, chậm rãi phun ra một chữ.
 

 
Lại một tia sét lóe lên ngoài cửa sổ kính, Lục Chu hít thở dồn dập, cậu lảo đảo chạy lên lầu, đến khi cơ thể chạm vào cánh cửa lạnh như băng, suy nghĩ cuối cùng trong trí nhớ kéo về.
 
Toàn bộ biệt thự chìm trong bóng tối.
 
Hai chân Lục Chu nhũn ra, lưng dựa trên ván cửa chậm rãi trượt xuống, đến khi cả người ngã xuống đất, cuối cùng cậu cũng lấy lại sức lực.
 
Cậu vội vàng thở gấp, lông mi dài che giấu sự hoảng loạn nơi đáy mắt, Lục Chu cúi xuống, vùi đầu vào giữa đầu gối, trong đầu kêu ông ông.

 
Không thể phân biệt được sự thật và mộng cảnh.
 
Trên hành lang im lắng, ngoài cửa sổ mưa như trút nước, có tia chớp xẹt qua bên ngoài cửa kính, chiếu sáng một nửa lối đi.
 
Lục Chu ôm gối cuộn tròn ở cửa, gió đêm lành lạnh, cậu cúi đầu im lặng.
 
Tiếng thét của người phụ nữ trong ký ức và tiếng mưa đêm hòa vào nhau, Lục Chu nhanh chóng nhắm chặt hai mắt, suy nghĩ hỗn loạn.
 
Bóng tối bao phủ cả người Lục Chu, âm thanh tê tâm liệt phế của người đàn bà đó giống như một cây dây leo độc, từng chút bò lên mắt cá chân của cậu, kéo cậu vào trong vòng xoáy.
 
Lục Chu cắn chặt đôi môi mỏng, vai gầy khẽ run, hơi thở càng trở nên gấp gáp, đầu móng tay bấm thành một vệt đỏ trong lòng bàn tay, Lục Chu điên cuồng lắc đầu, cố gắng ném tiếng thét chói tai của người phụ nữ kia ra khỏi tâm trí.
 
Ý thức dần dần tan biến, giống như một người ngâm trong nước sắp chết đuối, tầm mắt bắt đầu mơ hồ.
 
Giữa lúc bị mắc kẹt.
 
Đột nhiên.
 
Có cái gì đó vén bức màn đen ra, ánh sáng xuyên qua khe hở tiến vào, trong nháy mắt ánh sáng chiếu rọi khắp nơi.
 
Giọng nói mềm mại của cô gái bên cạnh truyền đến.
 
“…Ca ca, là anh sao?”
 
Trên hàng lang tối tăm không ánh sáng, Giang Nguyệt lẻ loi một mình đứng ở giữa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
 
Lục Chu từ từ ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với khuôn mặt ngây thơ của Giang Nguyệt.
 
Suy nghĩ quay trở lại, đôi mắt đờ đẫn của Lục Chu cuối cùng cũng sáng rõ, cậu đột nhiên bừng tĩnh, vô thức lui về sau, đôi mắt trừng lớn nhìn Giang Nguyệt.
 
Ánh mắt cảnh giác.
 
Cô gái nhỏ vẫn mặc bộ đồ ngủ lông xù, quần áo rộng thùng thình bao phủ hoàn toàn cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô. Giang Nguyệt đi chân trần, vẻ mặt mờ mịt đứng trước mặt cậu.
 
Thấy hai tay cô mò mẫm trong không trung, Lục Chu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cậu chống đỡ cơ thể muốn đứng dậy, không ngờ hai chân vô lực, lảo đảo một cái lại ngã xuống đất.
 
“… Ca ca?”
 
Nghe thấy tiếng động, Giang Nguyệt lại thăm dò mở miệng gọi một tiếng. Buổi chiều cô ngủ rất nhiều, buổi tối không sao ngủ được nữa, nghe thấy tiếng động lạ ngoài cửa, nghĩ rằng Lục Chu gặp chuyện không may, lúc này mới ra mở cửa.
 
Sắc mặt Lục Chu thay đổi, cơ thể cứng ngắc, ánh mắt lạnh lùng, cảnh giác quan sát gương mặt Giang Nguyệt, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt vô hồn của cô.

 
Cậu từ từ nhắm mắt lại, hai hàng lông mày nhíu chặt, hai tay rũ xuống bên đầu gối.
 
Giang Nguyệt đi đến bên cạnh Lục Chu, mắt cô không nhìn thấy, chỉ lần theo tiếng động của Lục Chu, di chuyển đến gần cậu một chút, chậm rãi ngồi xuống bên chân cậu, mở miệng thăm dò.
 
“Ca ca, anh không ngủ được sao?”
 
Lục Chu hít sâu một hơi, chốc lát sau, trên mặt lại khôi phục vẻ thờ ơ trước đây, cậu lạnh lùng “ừ” một tiếng, không nói nhiều.
 
Hơi thở dần dần trở nên ổn định, Lục Chu chậm rãi nhắm mắt lại, cơ thể mệt mỏi dựa trên ván cửa, chân trái cong lên, giống như nghỉ ngơi.
 
Đêm hè mát lạnh, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ lớn dần, những hạt mưa lớn đập lên cửa sổ kính, tiếng lộp độp không dứt.
 
Giang Nguyệt cuộn tròn cơ thể, lông mi run rẩy. Sàn nhà lạnh lẽo, cô ôm lấy đầu gối, đầu ngón chân quắp vào trong, quần dài bởi vì động tác của cô mà nhích lên, để lộ mắt cá chân trắng nõn tinh tế.
 
Nhận thấy Giang Nguyệt tới gần, Lục Chu vẫn bất động. Không giống với Lục Chu cả người lạnh lẽo, Giang Nguyệt được bọc trong bộ quần áo rất dày, cơ thể còn mang theo sự ấp áp từ chăn đệm.
 
Cô li3m li3m đôi môi khô khốc, ngồi xuống bên cạnh Lục Chu, dịu dàng nói: “Em sẽ giúp anh.”
 
Giống như nghe được trò cười, Lục Chu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, cậu lười biến nhướn mi, đôi mắt đào hoa hẹp dài nheo lại, ánh mắt như có như không lướt qua khuôn mặt Giang Nguyệt, khẽ hừ một tiếng, nói: “Giúp anh?”
 
Bởi vì vừa rồi bị hoảng sợ, giọng nói của Lục Chu vẫn còn khàn khàn.
 
Giang Nguyệt sợ hãi gật gật đầu, thấy giọng điệu của Lục Chu không vui, cô cũng không chắc lắm, nhỏ giọng hỏi: “Anh… không vui sao?”
 
Nghe vậy, ánh mắt Lục Chu nhìn Giang Nguyệt càng sâu hơn, đáy mắt hiện lên nghi ngờ.
 
Sau một lúc lâu không thấy Lục Chu mở miệng, Giang Nguyệt cho là suy đoán của mình đã đúng, cô cô đơn rủ mắt xuống, chậm rãi buông đôi bàn tay nhỏ bé đang ôm đầu gối.
 
Cơ thể di chuyển ra ngoài, Giang Nguyệt vừa mới đứng lên, cổ tay phải bỗng nhiên bị người đó nắm chặt.
 
Giang Nguyệt nghi ngờ quay đầu lại.
 
Trong khoảnh khắc tiếp theo, toàn thân đã rơi vào trong vòng tay của Lục Chu.
 
Cậu chậm rãi tới gần Giang Nguyệt, hơi thở ấm áp. Lục Chu nhẹ nhàng mím môi, từng chữ một, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng.
 
“Thích, rất vui.”
 
Miễn là____
 
Cô không hối hận là được rồi.