Bệnh Tương Tư

Chương 38: Chương 38:




 
Edit: Ashe
 
Giang Nguyệt hoảng sợ mở to hai mắt, cơ thể lùi lại phía sau.
 
Chàng trai dường như phát hiện ra hành động nhỏ của cô, khẽ mím môi, chân dài bước vào bồn tắm.
 
Bồn tắm vốn dĩ rộng rãi thoáng cái trở nên chật chội vô cùng, Giang Nguyệt cong chân lên, vừa mới ngẩng mặt đã đối diện ánh mắt như cười như không của Lục Chu.
 
Ngón tay với khớp xương rõ ràng của chàng trai ngao du trên lưng cô. Giang Nguyệt cuộn tròn cơ thể, cố gắng tránh né đụng chạm của Lục Chu.
 
Bàn tay nóng rực vẫn triền miên trên lưng cô, chậm rãi nhấc một góc áo lên, Giang Nguyệt run rẩy một cái.
 
Khoảnh khắc tiếp theo, bên eo ngưa ngứa. Da thịt chạm vào đầu ngón tay thô ráp của chàng trai.
 
Cơ thể khác thường. Cảm giác này xuất hiện, Giang Nguyệt tránh về phía sau, đến khi lưng chạm vào thành bồn tắm lạnh lẽo.
 
“Ca, ca ca…”
 
Cô khó khăn nói ra tiếng, nhưng lại phát hiện giọng nói của mình đã thay đổi, tăng thêm vài phần mềm mại so với bình thường. Thật đáng giận.
 
Còn chưa nói xong, mặt Giang Nguyệt đã đỏ lên trước, cả người giống như con tôm luộc mới được vớt từ trong nước ra.
 
Lục Chu dường như cũng không hề nóng vội, chỉ trưng lên một khuôn mặt tươi cười, ánh mắt dịu dàng dừng ở trên mặt cô gái.
 
“Sao vậy, Nguyệt Nguyệt không thoải mái sao?”
 
Giọng nói của chàng trai mang theo d*c vọng tr@n trụi, nghe thấy anh cố ý tăng thêm hai chữ, cơ thể Giang Nguyệt càng trở nên nhạy cảm.
 
Ngón tay của chàng trai không chỉ dừng lại ở đó nữa, anh từ từ di chuyển xuống, ánh mắt vẫn lưu luyến không rời dán chặt vào gương mặt Giang Nguyệt, chỉ là ý cười trên khóe môi càng sâu.
 
Cơ thể tê dại, Giang Nguyệt chỉ cảm thấy càng ngày càng không thể kiểm soát bản thân, trong người giống như có thứ gì đó kêu gào.
 
Cô không phải cô gái nhỏ ngây thơ, đương nhiên biết rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
 
Sự khác thường bên trong cơ thể ngày càng mãnh liệt hơn, tầm mắt Giang Nguyệt rời rạc, hình dáng chàng trai trên đỉnh đầu ngày càng mơ hồ.
 
Giang Nguyệt xấu hổ đỏ mặt, dời mắt, quay đầu đi.
 
Thế nhưng tấm gương lớn trước mặt lại phản chiếu rõ ràng tất cả những gì đang diễn ra.
 
Nhìn thấy thân ảnh hai người quyện vào nhau trên mặt kính, sắc mặt Giang Nguyệt càng đỏ hơn, đầu ngón chân vô thức xoắn lại.
 
Chàng trai nghiêng người cúi xuống, thì thầm gì đó bên tai cô, Giang Nguyệt hoàn toàn không còn nghe rõ, chỉ biết cơ thể đang bồng bềnh lơ lửng.
 
Đầu ngón tay làm loạn ở bên trong, thấy cô gái bên cạnh phát ra âm thanh yêu kiều mềm mại, nếu không phải Lục Chu còn đang giữ eo của mình, Giang Nguyệt đã sớm không chống đỡ nổi.
 
Cô không thoải mái. Nỉ non một tiếng, cánh tay trắng nõn bất giác trèo lên cổ chàng trai.
 
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn trên đỉnh đầu. Lục Chu nhíu chặt mày, hai tay đang bấu chặt da đầu của mình.

 
Đột nhiên xuất hiện biến cố đánh thức Giang Nguyệt, cô mở to mắt, đập vào mắt là sắc mặt trắng bệch của chàng trai.
 
“…Ca ca?”
 
Quần áo trên người cả hai vẫn còn, cũng không đến nỗi quá xấu hổ.
 
Lục Chu mới vừa rồi còn dựa trên người mình, lúc này đã ngồi ở bên kia bồn tắm, anh cắn chặt môi dưới, đầu ngón tay bấu vào da đầu trở nên trắng bệch.
 
Trong đầu giống như có thứ gì đó đang mạnh mẽ tàn phá, Lục Chu chỉ cảm thấy cả người đều rơi vào trong bóng tối.
 
Giọng nói của người phụ nữ rất lâu không nghe thấy lại lần nữa tiến vào trong đầu. 
 
Chỉ là lần này không chỉ có âm thanh, ngay cả hình ảnh rõ nét cũng chui vào trong bộ nhớ của anh.
 
Là năm đó anh vô tình có mặt ở nhà thấy được một màn kia của Trần Tử Dĩnh và Chu Duẫn.
 
Tiếng r3n rỉ mềm mại của người phụ nữ hòa cùng tiếng thở gấp của người đàn ông. Âm thanh và hơi thở quyện vào nhau, Lục Chu chỉ cảm thấy tầm mắt ngày càng mơ hồ. 
 
Anh ôm chặt đầu gối, cơ thể bắt đầu run rẩy.
 
“…Ca ca, ca ca?”
 
Trong bóng tối vô tận, không hiểu sao lại xuất hiện một giọng nói khác, Lục Chu chỉ cảm thấy có ai đó đang gọi mình, từng tiếng từng tiếng một.
 
Giọng nói kia ngày càng gần, càng gần hơn, cuối cùng ngưng kết lại thành hình dáng quen thuộc của Giang Nguyệt.
 
Khuôn mặt Giang Nguyệt gần trong gang tấc, cô gái nhỏ đang ngồi xổm bên cạnh mình, vẻ mặt lo lắng.
 
“…Nguyệt, Nguyệt Nguyệt?”
 
Lục Chu thì thào một tiếng, ý thức rốt cuộc cũng bắt đầu trở lại, ngay lúc này mọi thứ xuất hiện trước mắt anh.
 
Đôi mắt đen dần dần đã có tiêu điểm, Lục Chu ngả người dựa vào phía sau, cuối cùng xé tan cảnh tượng kia khỏi trí nhớ của anh.
 
“Ca ca, anh không sao chứ?”
 
Giang Nguyệt lo lắng lắc lắc cánh tay Lục Chu, khoảnh khắc khi mu bàn tay vừa dán lên trán của chàng trai, lại bị Lục Chu nắm lấy.
 
“Anh không sao.”
 
Anh trầm giọng nói một tiếng, ánh mắt lại lần nữa nhìn vào cô gái.
 
Thấy quần áo trên người cô vẫn còn nguyên, Lục Chu thở phào nhẹ nhõm,
 
Anh đứng lên nói: “Anh đưa em về.”
 
“Nhưng ca ca…”
 
Giang Nguyệt còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Lục Chu cắt ngang: “Đi thôi.”
 

Giọng nói của anh lộ ra sự mệt mỏi, Giang Nguyệt không nói gì nữa, chỉ có thể để mặc cho anh ôm lấy mình.
 

 
Sau khi từ phòng Giang Nguyệt trở về, chút sức lực chống đỡ cuối cùng của Lục Chu cũng bắt đầu tan rã, cơ thể vô lực dựa vào vách tường của mình.
 
Cảnh tượng vừa rồi lại một lần nữa xuất hiện trong đầu anh, Lục Chu đưa tay gõ lên huyệt thái dương, nhưng chỉ cảm thấy ý thức ngày càng thanh tỉnh.
 
Cảm giác ghê tởm đến cực điểm lại nảy lên trong tim.
 
Rất lâu sau, chàng trai dựa người trên tường cuối cùng cũng mở mắt ra, anh từ từ ngẩng đầu lên, mở cửa xuống lầu.
 
Trong căn phòng bên cạnh, Giang Nguyệt trằn trọc hồi lâu vẫn không cách nào đi vào giấc ngủ.
 
Ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ rơi trên mặt đất, chiếu sáng nửa căn phòng.
 
Khuôn mặt trắng bệch của Lục Chu hết lần này đến lần khác xuất hiện trong đầu cô, Giang Nguyệt mím chặt cặp môi đỏ mọng, vừa xoay người, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đóng cửa bên cạnh.
 
Giang Nguyệt ngạc nhiên, lập tức bật dậy khỏi giường.
 
Tiếng động kia là từ phòng Lục Chu truyền đến, Giang Nguyệt ôm chăn ngồi trên giường. 
 
Sau một hồi lâu, cửa ra vào truyền đến một đợt tiếng bước chân vụn vặt, Giang Nguyệt nín thở, chỉ cảm thấy tiếng bước chân của người bên ngoài càng lúc càng xa, cuối cùng dần biến mất.
 
Sau khi ngồi yên một lúc, rốt cuộc cô không nhịn được, vén chăn xuống giường.
 
Trên lối đi nhỏ có một ngọn đèn lờ mờ, ánh đèn màu da cam rọi xuống, bóng dáng Giang Nguyệt như ẩn như hiện.
 
Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, người giúp việc cũng đã đi ngủ.
 
Biệt thự được mô phỏng theo kiến trúc tòa nhà của Giang gia. Giang Nguyệt quen thuộc lần theo cầu thang, đi xuống từng bước một.
 
Quả nhiên ở bậc thang cuối cùng, cô nhìn thấy bóng dáng của Lục Chu.
 
Chàng trai ngồi tựa lưng trên ghế sô pha, đầu tóc rối bù, cúc áo trước ngực cũng không cài ngay ngắn.
 
Trong tay là chiếc ly đế cao bình thường, chất lỏng màu đỏ bên trong khẽ lắc lư theo chuyển động của chàng trai. 
 
Mới qua một lần như vậy, chất lỏng trong chai chỉ còn lại một nửa.
 
Giang Nguyệt khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng bước tới.
 
Nhưng động tác của cô vẫn làm chàng trai đang ngồi trên ghế sô pha chú ý.
 
Lục Chu mở mắt ra, đã thấy cô gái nhỏ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, đang mở to mắt nhìn mình chằm chằm.
 
“Ca ca.”

 
Giang Nguyệt sợ hãi kêu một tiếng, dời mắt đến chiếc ly trong tay Lục Chu, yên lặng mấp máy môi.
 
“Sao lại ra đây?”
 
Giọng nói của chàng trai khàn khàn, cánh tay dài của Lục Chu đưa tới, ôm cô gái nhỏ vào trong ngực mình, tì cằm l3n đỉnh đầu Giang Nguyệt.
 
Chậm rãi vuốt v e.
 
Cô gái nhỏ của hắn nhỏ nhỏ mềm mềm, vừa đủ ôm bằng một tay.
 
Chiếc ly trong tay không biết đã bị Lục Chu đặt xuống từ lúc nào, hai tay anh ôm lấy Giang Nguyệt, giữ chặt cô trong lòng mình.
 
Giữa lông mày thoáng qua một tia mệt mỏi.
 
Cô gái xoay người, đối mặt với Lục Chu, Giang Nguyệt từ trong lòng ngực anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Lục Chu nói.
 
“Ca ca,” suy nghĩ nhiều lần, cô vẫn đem những lời đã chuẩn bị xong nuốt xuống, sửa lời nói: “Anh đừng uống quá nhiều rượu.”
 
Cuối cùng lại bổ sung thêm một câu: “Không tốt cho cơ thể.”
 
“Anh biết rồi.”
 
Chàng trai hiếm khi nghe lời, chỉ là giọng nói để lộ sự mệt mỏi.
 
Anh tựa vào hõm vai Giang Nguyệt, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân bị rút hết, cả người yếu đuối vô lực.
 
“Ca ca…”
 
Giang Nguyệt thì thào gọi một tiếng, lấy tay vỗ nhẹ sau lưng Lục Chu, dịu dàng nói: “Em ở đây.”
 
Cô đã từng nói, cô sẽ luôn ở bên anh.
 
Hồi lâu sau, chàng trai dựa trên người cô rốt cuộc cũng từ từ đứng dậy, Lục Chu khẽ thở dài một tiếng, bao lấy bản tay nhỏ nhắn xinh xắn của cô gái, an ủi: “Anh không sao đâu.”
 
Mặc dù nói thế, nhưng sắc trắng trên mặt anh vẫn không giảm đi phần nào.
 
Hai người dần kéo dài khoảng cách, nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ, Giang Nguyệt cũng thấy rõ vẻ mặt của Lục Chu.
 
Cô li3m đôi môi đỏ khô khốc, hai tay vẫn khoác lên cổ Lục Chu.
 
Đôi mắt của chàng trai sâu thẩm lại u ám, nhưng sâu trong đáy mắt, một tia sáng cũng không có, giống như một cái giếng đã khô cạn.
 
Nghĩ đến những chuyện đã nghe được trước đây, Giang Nguyệt không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc cũng mở miệng thăm dò.
 
“Ca ca, ngày mai anh và em đến chỗ này nhé.”
 
Chàng trai ngẩng đầu, khó hiểu: “Đi đâu?”
 
“Nghĩa trang.”
 

 
Mộ của cha mình nhưng Lục Chu cũng không quen thuộc lắm, tính ra số lần anh tới đây rất ít.
 
Trước kia khi anh còn nhỏ không thể ra khỏi cô nhi viện, sau này trưởng thành, Chu Duẫn lại tới tìm mình, để tránh Giang Đại phát hiện ra thân phận của Lục Chu, Chu Duẫn đặc biệt xóa thông tin cha đẻ của anh đi.
 
Kể từ đó, Lục Chu cũng không dám tới nghĩa trang này để thăm viếng cha mình.
 

Đây là tâm bênh của anh, cũng là khởi đầu cho sự thay đổi cuộc sống của anh.
 
Lúc xe lái vào nghĩa trang, bầu trời bắt đầu mưa phùn.
 
Chút nắng sáng vừa có dần dần tản đi, thay vào đó là mây đen che phủ bầu trời.
 
Lúc Giang Nguyệt cầm ô muốn xuống xe, lại bị Lục Chu ngăn lại.
 
Cô quay đầu, đã thấy chàng trai vừa rồi còn ngồi ngay ngắn lúc này đã cong lưng, hai hàng lông mày Lục Chu nhíu chặt, nhìn bó hoa cúc nhỏ trong tay Giang Nguyệt.
 
“Chúng ta…”
 
Anh mở miệng thì thào, muốn trở về nhưng lại không nói nên lời.
 
Khi còn sống cha Lục thương nhất là vợ con mình, nhưng chính anh lại đưa mẹ ruột vào tù.
 
Cổ tay dần dần ấm lên, Giang Nguyệt nắm chặt tay Lục Chu, an ủi: “Ca ca, em đi cùng anh.”
 
Không phải ngày lễ đặc biệt, cả nghĩa trang hoang vắng tĩnh lặng.
 
Lúc trước sau khi cha gặp chuyện không may, Trần Tử Dĩnh chỉ chôn chất chồng qua loa ở đây, sau đó không còn tới lui nữa.
 
Bởi vì lương tâm tội lỗi, Trần Tử Dĩnh thậm chí còn không tổ chức đám tang nghiêm chỉnh, chỉ làm sơ sài.
 
Chuyện cũ không dám nhớ lại, Lục Chu đi vòng quanh vài phút, cuối cùng cũng tìm được mộ cha mình.
 
Bức ảnh trên tấm bia là người đàn ông cao lớn trong trí nhớ của anh, mặc dù đã nhiều năm trôi qua, Lục Chu vẫn có thể nhớ hết mọi thứ khi cha anh còn sống.
 
Giang Nguyệt che ô đứng bên cạnh anh, chàng trai cúi người đặt bó cúc nhỏ ở trước bia, cô cũng cúi người.
 
Tiếng mưa sột soạt rơi xuống bên cạnh, Giang Nguyệt lặng lẽ đứng yên bên người Lục Chu, chàng trai không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bia mộ.
 
Một lúc sau, rốt cuộc Giang Nguyệt cũng nghe thấy giọng nói trầm thấp của chàng trai kế bên.
 
“Xin lỗi.”
 
Giang Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, mới phát hiện anh đang nói chuyện với mình.
 
Lục Chu chậm rãi xoay người lại, nói với Giang Nguyệt: “Anh quên mất, mẹ của em cũng…”
 
Anh cúi đầu, nhớ rõ trong vụ tai nạn kia, người mất không chỉ có cha mình, còn có mẹ của Giang Nguyệt.
 
“Em không sao,” Giang Nguyệt lắc đầu, ánh mắt nhìn về xa xăm, “Lúc mẹ mới xảy ra chuyện, em cũng giống như anh.”
 
“Chỉ là sau này… Từ từ cũng đã nghĩ thông suốt.”
 
“Thật khó khăn mới đến được thế giới này, em muốn nhìn thấy mặt trời nhiều hơn.”
 
“Những chuyện không may, khó khăn cuối cùng cũng sẽ trở thành quá khứ.”
 
Sẽ luôn có người ở nơi nào đó phía trước.
 
Chờ đợi anh.