Beta - Ác Ý Nhập Mộng

Chương 36



Edit + Beta: ALice.

Nửa tháng thời gian thoảng qua.

Cuối tháng, kỳ mẫn cảm của Cung Trầm đến.

Bệnh viện.

Trong bệnh viện dưới thuộc quản lý của Cung gia.

Tầng 34.

Là tầng dành riêng cho siêu VIP.

Chất lỏng lạnh lẽo của thuốc ức chế chậm rãi rót vào trong tuyến thể yếu ớt sau cổ của Cung Trầm, khiến cho người sau giật mình một cái.

Ống tiêm thô dài tiêm ước chừng hai mũi.

Mà trước lúc này, mỗi lần kỳ mẫn cảm của Cung Trầm đến sớm thì trước nay chỉ cần tiêm một mũi mà thôi.

Theo tuổi tác tăng dần, thì liều lượng thuốc ức chế mà Cung Trầm yêu cầu cũng sẽ theo đó mà tăng lớn.

Ngay từ đầu là một mũi, sau đó lại thêm một mũi, lại sau đó liền biến thành hai mũi, ngay sau đó lại tăng thành ba mũi......

Cuối cùng, thuốc ức chế sẽ hoàn toàn mất đi hiệu lực đối với Cung Trầm.

Mà nếu muốn giải quyết vấn đề thuốc ức chế có tác dụng ngày càng thấp đối với Cung Trầm thì cũng cực kỳ đơn giản.

Chỉ có một biện pháp.

Cũng là biện pháp chỉ cần làm một lần duy nhất.

—— chính là tiến hành đánh dấu vĩnh cửu với một Omega.

Lúc này, sau khi các bác sĩ chủ trị của Cung Trầm tiêm thuốc ức chế cho hắn xong, liền nhịn không được lên tiếng, cực kỳ uyển chuyển mà khuyên nhủ: "Cung tổng, hiệu quả của thuốc ức chế nhiều nhất chỉ còn hai năm nữa. Hai năm sau, thuốc sẽ hoàn toàn mất đi tác dụng với ngài. Một khi kỳ mẫn cảm của ngài tới, thì sẽ không còn bất cứ biện pháp nào có thể khống chế thêm được nữa."

Alpha tới kỳ mẫn cảm, nếu không tiến hành tiêm thuốc ức chế hoặc là thư giải, như vậy rất nhanh sẽ chỉ đi đến một kết cục duy nhất.

—— phát điên.

Alpha bất luận về thân thể hay tố chất, hoặc là trí nhớ đều mạnh hơn so với Omega và Beta không biết bao nhiêu lần.

Nhưng đồng nghĩa.

Alpha đã có được ưu thế bẩm sinh như thế, như vậy cũng đồng nghĩa với việc phải gánh vác mức độ nguy hiểm cao tương ứng.

Sau khi tiêm thuốc ức chế vào xong, những dụng cụ tinh vi xung quanh Cung Trầm lần lượt rút xuống.

Cùng lúc đó, dây trói đang buộc chặt ở cổ tay Cung Trầm cũng theo đó đồng loạt được mở ra cởi xuống.

Dây trói được cởi bỏ, đáy mắt của Cung Trầm đỏ lên, mặt không cảm xúc mà ngồi dậy từ trên giường bệnh.

Hắn thong thả ung dung mà sửa sang lại cổ áo.

Hắn bình tĩnh mà đặt câu hỏi: "Cho nên?"

Bác sĩ chủ trị khom người, đánh bạo nói: "Cho nên tốt nhất là ngài vẫn nên mau chóng tìm một Omega để đính hôn......"

Cung Trầm nghe tiếng giương mắt, lạnh nhạt mà liếc mắt nhìn đối phương một cái.

Hắn hỏi lại: "Ông là thuyết khách mẫu thân tôi phái tới sao?"

Bác sĩ chủ trị lắc đầu.

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice's House,

Bác sĩ chủ trị lời nói thấm thía: "Không phải, tôi chỉ là vì tốt cho ngài mà thôi."

Cung Trầm lặng im liếc mắt nhìn đối phương một cái, không hề nói thêm lời nào nữa.

Hắn thắt cà vạt xong, lại đứng lên khỏi giường bệnh.

Hắn lạnh lùng nói: "Tôi biết rồi."

Nói xong, sải bước nhấc chân rời đi.

Đêm đó.

Lúc mẹ Cung lại lần nữa gọi điện cho Cung Trầm, không chê phiền lụy mà khuyên bảo hắn. Bảo hắn nhanh chóng tìm một Omega đính hôn, thì Cung Trầm lại ngoài ý muốn mà đồng ý.

Không dự đoán được lúc này Cung Trầm thế nhưng lại đồng ý, mẹ Cung vui vẻ vô cùng.

Mẹ Cung động tác nhanh nhẹn, sau khi Cung Trầm đồng ý xem mắt thì buổi tối hôm đó, cũng chính là sau khi cúp điện thoại của Cung Trầm, lập tức liền an bài một Omega cho Cung Trầm.

Omega nhỏ hơn một tuổi so với Cung Trầm.

Tin tức tố là vị quả vải.

Ba ngày sau, sẽ gặp mặt ở một nhà hàng cơm Tây xa hoa.

......

Ba ngày sau.

Buổi tối 7 giờ đúng, Cung Trầm xuống xe đi đến nhà hàng cơm Tây.

Nhấc chân đi vào trong nhà hàng, nhân viên phục vụ dẫn hắn đi đến vị trí đã được đặt sẵn từ trước.

Vị trí đặt trước ở bên cạnh khung cửa sổ cuối cùng ở lầu hai của nhà hàng.

Yên tĩnh, lại có thể nhìn thấy được quang cảnh ngoài cửa sổ.

Nhân viên phục vụ khom người đưa Cung Trầm tới lầu hai, sau khi đi qua hai con đường sắp tới phòng đã đặt trước. Nhưng còn chưa đến gần thì Cung Trầm liền ngửi được một cổ vị quả vải ngọt ngào.

Xuyên thấu qua tấm ngăn chạm rỗng khắc hoa, chậm rãi phiêu đãng lại đây.

Nhân viên phục vụ lại dẫn Cung Trầm đi về phía trước một đoạn, sau đó mới yên lặng dừng lại.

"Tiên sinh, tới rồi."

Cung Trầm nhàn nhạt lên tiếng.

Nhân viên phục vụ yên lặng lui ra.

Trong phòng riêng, Omega tim đập như trống, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ lên.

Omega đã đến từ sớm, từ đó có thể thấy được mức độ chờ mong và coi trọng của Omega.

Cậu ta đã sớm đã nghe đồn rằng, Cung Trầm không có hứng thú với việc yêu đương.

Mãi cho đến 24 tuổi thì Cung Trầm vẫn còn độc thân.

Một Alpha đỉnh cấp như Cung Trầm, lại còn là con trai độc nhất của Cung gia, hiện tại còn dần dần bắt đầu tiếp nhận nghiệp vụ của Cung gia. Một Alpha có thể nói là hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ như vậy, thân phận cũng là tôn quý đến mức khiến người khác phải ngước nhìn, thế nhưng lại vẫn luôn độc thân??

Chuyện này đương nhiên được lưu truyền rộng rãi trong giới thượng lưu bọn họ, lại cũng khiến người khác không thể tin tưởng.

Đồng thời với không thể tin tưởng chính không khỏi mà bắt đầu suy đoán.

Suy đoán có phải bởi vì Cung Trầm mắt cao hơn đỉnh nên mới chướng mắt bất cứ Omega nào, bởi vậy mới độc thân hay không.

Lại hoặc là, là bởi vì một ít nguyên nhân đặc biệt khác——

Tóm lại.

Tất cả mọi người đều vẫn luôn ngầm suy đoán, Cung Trầm sẽ thích một Omega như thế nào, đến lúc đó sẽ kết hôn với một Omega có tin tức tố là hương vị gì.

Ngay lúc tất cả mọi người đều đang âm thầm suy đoán, thì một bất ngờ thật lớn đột nhiên từ trời giáng xuống.

Phụ thân vậy mà bảo cậu ta......

Đi gặp mặt Cung Trầm??

Omega khó có thể tin.

Khó có thể tin, đồng thời cậu ta cũng mừng rỡ như điên.

Cậu ta kích động chờ đợi suốt ba ngày. Vừa qua ba ngày, tuy rằng thời gian hẹn gặp là buổi tối 7 giờ, nhưng buổi chiều 4 giờ cậu ta đã đến.

Tuy rằng phụ thân cũng nói cậu ta đừng đến sớm như vậy, tốt nhất nên rụt rè một chút. Tuy nói nhà bọn họ không bằng Cung gia, nhưng làm Omega thì nhất định cần phải bảo trì sự rụt rè, quá mức chủ động thì lại nhìn giống như cho không.

Nhưng mà.

Người kia chính là Cung Trầm đấy!

Người khác muốn cho không, còn không có cơ hội đâu!

Omega ngồi ở chỗ của mình kiên nhẫn mà chờ, cậu ta cực kỳ kiên nhẫn mà đợi hai tiếng đồng hồ, cuối cùng Cung Trầm cũng tới.

Chỉ nghe được ngoài cửa phòng riêng truyền tới một tiếng thấp thấp 'Tiên sinh, tới rồi', Omega quay đầu, lập tức nhìn về phía phát ra thanh âm.

Tuy rằng còn chưa nhìn thấy được Cung Trầm, nhưng một cổ tin tức tố rượu vang đỏ hương thuần mê người, đã trước một bước mà phiêu đãng tràn ngập vào phòng riêng.

Khuôn mặt nhỏ của Omega đỏ lên, thân mình hơi hơi lén lút mà ngồi thẳng một ít.

Rất nhanh, Cung Trầm liền nhấc chân đi đến.

Đi vào phòng riêng, Cung Trầm mặt không cảm xúc mà nhìn lướt qua chỗ ngồi của mình, tiếp theo liền ngồi xuống đối diện với Omega.

Omega chủ động nhỏ giọng chào hỏi Cung Trầm.

"Xin chào, tôi tên Hà Thư Quân."

Cung Trầm ừ một tiếng, ngay sau đó nhàn nhạt hỏi lại, "Cần tôi tiến hành tự giới thiệu sao?"

Omega cúi đầu rồi nhanh chóng lắc đầu.

Giọng nói trầm thấp lạnh nhạt của Cung Trầm khiến cậu ta không khỏi đỏ mặt.

Tên của Cung Trầm, thân phận, ngay cả trường học từng học...... có ai trong giới thượng lưu lại không biết cơ chứ.

Bởi vì trong giới thượng lưu, không có ai không muốn gả Omega nhà mình cho Cung Trầm hết.

Đối diện.

Nhìn Omega cúi đầu, còn có khuôn mặt tươi cười ửng đỏ kia, Cung Trầm không khỏi cảm thấy có chút không thú vị.

Hoặc là nói.

Trong nháy mắt đi vào phòng riêng này, thì Cung Trầm liền sâu sắc mà cảm giác được không thú vị.

Không thú vị đến mức khiến hắn hối hận.

Hắn gợi không nổi một chút hứng thú nào đối với Omega này.


Cung Trầm ngồi ở chỗ của mình, hứng thú rã rời mà nói: "Tôi chỉ ở đây nửa tiếng. Trong nửa tiếng này, cậu có vấn đề gì muốn hỏi thì cứ việc hỏi."

Hà Thư Quân không ngốc.

Cung Trầm vừa nói những lời này xong, thì cậu ta liền nghe ra được ẩn ý trong những lời vừa rồi.

Hắn không có hứng thú đối với cậu ta.

Nhưng để làm bồi thường, cậu ta có thể hỏi một ít chuyện liên quan đến việc làm ăn và lợi nhuận có thể mang đến cho Hà gia.

Mà loại tin tức như vậy, theo lý thường mà nói, từ trước đến nay đều cực ít người có thể biết được.

Đương nhiên.

Cung Trầm cũng sẽ không nói cho người bên ngoài.

Đây đã xem như là bồi thường cực lớn.

Đối với toàn bộ Hà gia mà nói.

Nhưng Hà Thư Quân lại không muốn.

Sắc mặt Hà Thư Quân trắng bệch, có chút ngây ngốc mà nhìn Cung Trầm, "Vì, vì sao chứ? Anh thật sự không có một chút hứng thú nào với tôi sao?"

"Đúng vậy."

Hà Thư Quân nhịn không được hỏi tiếp, "Vậy anh thích Omega thế nào?"

"Không có."

Nghe được hai chữ 'không có', trong lòng Hà Thư Quân vui vẻ, không khỏi nhẹ nhàng thở phào.

"Nếu không có, vậy không thể cùng tôi thử xem sao?" ? Hà Thư Quân ánh mắt trông mong hỏi.

Cung Trầm hơi hơi nhíu mày, không nói chuyện.

"Dù sao...... Dù sao trước mắt anh cũng không có Omega yêu thích." Hà Thư Quân lấy hết can đảm, lại nói lần nữa, "Xem như là cùng tôi thử một lần, nếu cảm thấy vẫn không thích, vậy cứ đá tôi là được."

Nói tới đây, Hà Thư Quân giơ tay lên, trịnh trọng mà thề trước mặt Cung Trầm.

"Anh yên tâm đi, đến lúc đó tôi tuyệt đối sẽ không mặt dày đeo bám anh đâu!"

"Hơn nữa Cung tiên sinh anh ngẫm lại xem...... bình thường Omega muốn dây dưa anh nhiều như vậy. Nếu có tôi ở đây, vậy thì có thể sử dụng tôi để chặn lại những Omega kia rồi."

Hà Thư Quân nói lải nhải, vẻ mặt chờ mong mà nhìn Cung Trầm.

Cung Trầm liếc mắt mà nhìn Omega một cái thật sâu, đang lúc chuẩn bị nói chuyện thì ngay lúc này, khóe mắt dư quang của hắn lại như lơ đãng mà nhìn thấy gì đó.

Giọng nói của Cung Trầm chợt dừng.

Hắn nhíu mày ngưng thần, nhìn về phía xa xa ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, bóng đêm dày đặc.

Ở đối diện nhà hàng Tây, là một khách sạn 4 sao.

Ngoài khách sạn, đèn đuốc sáng trưng.

Sáng sủa đến mức hoàn toàn có thể thấy rõ những bóng dáng của những người khách ra vào khách sạn.

Cung Trầm vừa rồi lơ đãng liếc mắt một cái, liền khiến hắn vừa vặn thấy được một hình bóng quen thuộc.

Là hình bóng vẫn luôn lôi kéo qua lại ở trong đầu hắn, ngày đêm thương nhớ từ nửa tháng trước.

Chỉ thấy trước cửa khách sạn, Bồ Dao Tri cùng một thanh niên có thân hình xấp xỉ với cậu đang sóng vai mà cùng đi vào khách sạn.

Hai người cùng nhau đi vào khách sạn là muốn làm gì, đã quá rõ ràng.

Trong nháy mắt nhìn thấy bóng dáng của Bồ Dao Tri thì Cung Trầm gần như là lập tức đứng dậy.

Trong đầu hoàn toàn không trải qua bất cứ suy nghĩ nào, gần như là thân thể phản ứng theo bản năng vậy.

Cung Trầm đứng dậy, nhấc chân xoay người rời đi.

Đối diện, thanh âm của Hà Thư Quân cứng lại, vẻ mặt mờ mịt.

"Cung tiên sinh, làm, làm sao vậy?"

Cung Trầm cũng không để ý đến cậu ta, sải bước liền rời khỏi.

Hà Thư Quân thấy thế, cắn cắn môi cũng nhấc chân đi theo.

Bên kia.

Quầy lễ tân khách sạn.

Bồ Dao Tri đang xử lý thủ tục thuê phòng.

Cậu đang kiên nhẫn chờ trước quầy lễ tân.

Đợi không sai biệt lắm khoảng hai phút, thẻ phòng đã xong. Phục vụ ở quầy lễ tân hơi hơi mỉm cười rồi duỗi tay đưa thẻ phòng cho cậu.

"Thưa ngài, đây là thẻ phòng của ngài."

Bồ Dao Tri duỗi tay, chuẩn bị cầm lấy.

Nhưng đúng lúc này, một cánh tay còn dài hơn so với cậu đã cầm lấy thẻ phòng trước một bước.

Bồ Dao Tri mờ mịt ngẩng đầu.

Beta đi cùng đang đứng ở cạnh cậu cũng không khỏi không hiểu ra sao mà quay đầu nhìn về phía sau.

Sau khi nhìn thấy người ở phía sau, thì Beta đi cùng kia tức khắc liền bị khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết của Cung Trầm cả kinh tới đỏ mặt.

"Trời đất ơi, đây là cực phẩm gì......" Bạn đi cùng che miệng, nhỏ giọng kinh hô.

Nhìn thấy Cung Trầm, Bồ Dao Tri tức khắc càng thêm không hiểu ra sao.

"...... Cung tổng có việc gì sao?"

Cung Trầm đen mặt, sắc mặt âm đến gần như có thể vắt ra nước.

"Cậu đang làm gì?"

Bồ Dao Tri thần sắc quái dị.

Này không phải biết rõ mà còn cố hỏi sao?

Ở khách sạn thì còn có thể làm gì chứ?

Đương nhiên là thuê phòng rồi.

Tuy rằng trong lòng tràn đầy khó hiểu, nhưng Bồ Dao Tri vẫn đúng sự thật trả lời: "Thuê phòng."

Nói xong, lại hỏi.

"Còn lại thì Cung tổng ngàihẳn biết là gì rồi, không cần tôi nói ra chứ."