Beta Được Săn Đón

Chương 39: Thử



Đường Nguyên nhìn cái tên alpha cao lớn kế bên mình, ngồi xuống một chiếc ghế đá gần đó. Alpha đó cũng lẻn lại gần ngồi xuống cùng chiếc ghế với cậu.

"Tôi cảm thấy cậu rất quen. Chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao?"

Đường Nguyên hơi sững người lại 1 giây nhưng sau đó lại tỏ ra vẻ thản nhiên như không có gì. Cậu chỉ hơi bất ngờ nhưng liền bình tĩnh lại, cậu lúc này không phải cơ thể lúc trước.

Phó Tư Không đã chết, không thể nào có sự trùng hợp như vậy được. Cậu cố gắng tự tẩy não mình rằng không có chuyện Phó Tư Không sẽ xuyên tới tương lai như mình, không thể nào.

"Không có. Đây có vẻ như là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt."

Đường Nguyên vẫn không nhìn người thanh niên kia mà ngồi ngần người nhìn những đóá hoa sắc tím kia dần dần rụng rời theo gió rời cành. Già yếu rồi chết đi, vĩnh viễn không thể gặp lại.

Cậu không biết rằng trong lòng mình đang gieo rắc thứ hy vọng gì, lúc cậu nhìn thấy alpha trước mặt này đã rất là ngạc nhiên và muốn hỏi cậu 'Phó Tư Không, cậu cũng xuyên tới đây sao?'

Nhưng sao đó cậu đã kịp khống chế bản thân thốt ra những lời ấy. Người duy nhất mà cậu tiếp xúc và luôn bên cạnh cậu những ngày tận thế dài đằng đẳng. Là người bạn tri kỷ tâm giao, là "người thân" cuối cùng của cậu.

"Tôi mơ thấy một người trong giấc mơ của mình..."

Phó Thành Tư giọng điệu nhẹ nhàng như kể lại một câu chuyện. Đường Nguyên hơi khó hiểu không hiểu sao người này lại kể chuyện giấc mơ này cho cậu.

"Trong mơ tôi không thể thấy rõ mặt người đấy. Là một thiếu niên vui tươi hay cười nói, nụ cười xinh tươi như hoa."



"Cậu ấy xuất hiện trong giấc mơ từ lúc tôi 11 tuổi hơn sau đó là liên tục xuất hiện. Cậu thiếu niên trong bộ đồng phục trắng kỳ lạ, cười nói trước mặt tôi rôm rả."

Hắn ta vừa nói vừa nhìn Đường Nguyên. Cậu thì không nhìn hắn vẫn nhìn khung cảnh phía trước, bên ngoài không có phản ứng gì với những lời nói tưởng chừng là xàm xí về một giấc mơ.

Nhưng trái tim cậu đập kịch liệt liên tục. Cậu không biết người này nói những cái này có ý nghĩa gì nhưng cậu cảm thấy câu nói cuối cùng của hắn ta sẽ làm cho cậu hoảng sợ.

"Trong một trận chiến rất là hỗn loạn, khắp nơi đều là dây leo xanh ngát, những con tang thi cổ vốn đã không xuất hiện ở bây giờ liên tục tấn công rất nhiều người xung quanh."

"Tôi liên tục nhìn về hướng thiếu niên một mình đối kháng với một con tang thi vương, thiếu niên lúc này đã rất là tiều tụy trên khuôn mặt nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng người."

"Lúc đấy tôi chỉ biết trơ mắt nhìn tang thi vương tự bạo chết kéo theo tất cả đi về cát bụi."

Đường Nguyên lúc này hô hấp khó khăn, nhịp thở không ổn định.

"Cậu... nói với tôi những chuyện này để làm gì?"

Đường Nguyên cố gắng bình tĩnh để không làm ra hành động ngu ngốc nào cả. Phó Tư Không chết rồi, cậu ấy chết rồi. Người này không phải cậu ấy, mày phải bình tĩnh đừng xúc động.

Phó Thành Tư bắt được những cảm xúc bất ổn trong mắt của Đường Nguyên nhưng không nói gì. Chỉ bơ vơ nói ra rằng "Không có gì, chỉ là muốn tìm người chia sẻ giấc mơ thú vị đó của mình mà thôi."

Phó Thành Tư nở nụ cười không rõ cảm xúc về phía cậu. Cậu lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy.



Ánh nắng chiều chiếu qua những khe lá rơi xuống người Phó Thành Tư. Đường Nguyên lúc này có cảm nghĩ trong lòng rằng hắn rất giống. Giống đến mức là bản sao.

Những gì hắn kể cũng làm cậu vừa sợ hãi vừa mong chờ. Cậu sợ hãi rằng đây không phải là Phó Tư Không, mong chờ rằng đây là Phó Tư Không.

"Không có chuyện gì vậy tôi đi trước."

Đường Nguyên nhanh chóng đứng dậy rời đi một mình bỏ lại Phó Thành Tư phía sau. Hắn lúc này ngả nghiêng ngồi dựa vào ghế đá.

Ánh mắt trời chiếu xuống khuôn mặt hắn phác hoạ nên những đường nét xinh đẹp kia, ánh mắt như có như không có những suy nghĩ nào đó.

Vốn hắn chỉ muốn thử Đường Nguyên, dù cậu là định mệnh của hắn nhưng sự tò mò của hắn đối với cậu rất cao.

Hắn tò mò những giấc mơ ấy liên quan gì tới cậu.

Từ những phán ứng như nãy thì cậu chắc chẳn có bí mật nào đó liên quan đến những hình ảnh trong mơ kia.

Chẳng lẽ là người sống ở thời đại trái đất? Nhưng thật là hoang đường.

Tuy nhiên hắn không cảm thấy hoang đường xíu nào cả, hắn có đủ sự thông minh để liên kết mọi sự việc lại với nhau. Hắn chắc chắn cậu có liên quan gì đó tới hắn, nhưng không phải bây giờ, mà là "hắn" trong giấc mơ kia.

Người giấu mặt kia cũng vậy, có liên quan đến cậu. Chẳng lẽ là người không thấy mặt mũi kia? Có thể và cũng có lẽ là không phải. Nhưng hắn tin, sẽ có ngày cậu sẽ tự nói cho hắn những bí mật giấu kín của bản thân, thân ái, em không thể nào có bí mật nào với tôi.