Beta Được Săn Đón

Chương 65: Nhờ giúp đỡ



Nam nhân tóc trắng được gọi là lục hoàng tử kia nhìn người mới đến một cái sau đó thu hồi tầm mắt. Phi tiêu trên tay được bỏ vào trong túi không gian rồi để vào trong balo. Q

Vốn balo không phải là đồ vật gì quan trọng nhưng có hơn không. Thứ đáng giá chính là túi không gian của một số nhân vật tẩm cỡ mới có được, giá trị của nó thì chẳng rẻ chút nào.

Cho nên những ai có túi không gian tốt nhất không nên sáp lại kiếm chuyện làm gì. Cách sống sót dành cho một môi trường quyền lực áp chế số mệnh thì không nên dại dột làm những chuyện ngu mà hãy học cách phân tích mọi thứ về đối phương để tránh rước hoa vào thân.

"Cậu không nên ở nơi đây"

Lục hoàng tử - Bạch ngôn tông giọng trầm thấp như một người đàn ông đích thực lên tiếng nói với người thanh niên trẻ tuổi với mái tóc dài có phần nữ tính của mình.

"Tại sao nhỉ? Tao thích thì nơi đâu tao cũng có thể đến."

Kiều Mộng nhếch môi. Hắn ta lúc này quan sát người được gọi là lục hoàng tử này, hắn ta vẫn có vài phần kiêng kị không thể nói đến.

"Cậu đang sợ tôi nhưng vẫn phải làm ra vẻ chi cho mệt. Tốt nhất cậu nên rời đi, tôi không muốn ra tay đâu."

Bạch Ngôn nhẹ nhàng thả ra từng câu, thân thể cao lớn đứng giữa hàng cây đỏ nhìn thẳng vào mắt Kiều Mộng.

Đôi mắt anh đầy uy nghiêm và sự điểm tĩnh khiến cho kẻ khác không biết được anh đang nghĩ gì trong đầu.

"Hừ, tao muốn mày giúp tao một việc!"

Kiểu Mộng không muốn dây dưa lâu làm gì mà nói ra mục đích của mình. Nếu như cà giỡn nữa khiến Bạch Ngôn ra tay thì thành ra hẳn đi một chuyển công cốc rồi.

"Giúp? Cậu mà cũng cần tôi giúp sao? Vị hoàng huynh yêu quý của tôi đây muốn nhận được sự giúp đỡ của tôi e rằng phải trả một cái giá tương xứng đấy."

Bạch Ngôn chế giễu người trước mặt. Vốn hai người chẳng ưa gì nhau nhưng mối quan hệ chẳng nổi kẻ thù gì mà chỉ là không muốn nói chuyện với nhau.

"Được."

Nói xong Kiều Mộng ném một thứ gì đó về phía Bạch Ngôn. Anh ta vươn tay bắt lấy, mở ra thì mới nhận ra bên trong chính là một cây bút ghi âm. Bật lên thử mới nhận ra đây là thứ mà anh ta không thể từ chối được.

"Haha, coi bộ cậu cũng hiểu chút ít về kế hoạch của tôi. Tốt thôi, muốn tôi giúp gì nào."

Bạch Ngôn lên tiếng hỏi Kiều Mộng muốn hắn giúp cái gì.



"Giúp tao đi đến thành phố cổ Sharahapo.

Sau khi nghe lời giúp đỡ có phần hoang đường của Kiều Mộng nét mặt Bạch Ngôn cũng có phần thay đổi trong thoáng chốc sau đó quay về bình thường lại.

"Hừm, có vẻ yêu cầu của anh hơi khó quá nhỉ? Với lợi ích tôi nhận được thì tôi sẽ lỗ mất."

Bạch Ngôn vươn vai tỏ vẻ mình sẽ chịu bất lợi, nhưng thực chất là muốn đòi thêm lợi ích từ Kiều Mộng.Tất nhiên

Kiều Mộng biết tên này sẽ đòi hỏi thêm nên nhanh chóng đưa thêm một thứ đồ qua cho Bạch Ngôn.

Đó là một mảnh kim loại màu đen như than đá, Bạch Ngôn sau khi nhận được thứ đồ kia thì ánh mắt lay động và sau đó là đồng ý giúp đỡ Kiều Mộng đến thành phổ cổ Sharahapo.

"Coi bộ anh quyết tâm muốn đến đó nhỉ? Nơi đó có thứ gì đang cất giấu mà anh đang muốn có sao?"

Bạch Ngôn đi cùng Kiều Mộng tiến về một hướng nào đó.

"Tất nhiên có thứ tao cần nên mới cần sự giúp đỡ của mày. Thật là nhiều chuyện!"

Kiều Mộng chán ghét mà đi nhanh hơn không muốn đi cùng cái tên nói câu nào là nội dung khó hiểu câu đó.

"Ây ây, đừng vội mà!"

Nói xong Bạch Ngôn liền đuổi theo Kiều Mộng. Bóng hai người dần đi vào sâu trong cánh rừng đỏ, bị thảm thực vật nuốt chửng sâu bền trong.

Ở một nơi khác, Đường Nguyên lại phải đối mặt với con chó lớn là dạng hoa thú của Hà Dương. Cậu lúc này không biết nên làm gì với con chó bự này đây nữa.

"Này này, mày biết săn thú không? Tao không đánh lại mấy con sinh vật nơi này, nhìn mày có vẻ như sống ở đây nên chắc cũng biết cách săn nhỉ?"

Đường Nguyên trở về hang liền đi vào trong nói chuyện với con chó sói bị trói tay chân cùng cái miệng kia. Hà Dương nghe tiếng động thì mở mắt ra, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường tên beta ồn ào này.

"Nè, có nghe tao nói gì không."

Đường Nguyên sờ sờ cái mũi mẫn cảm của loài chó khiến Hà Dương khó chịu mà nhe răng doạ cậu. Bị Đường Nguyên cho một cú đập trời giáng xuống cái đầu chó khiến Hà Dương say sẩm mặt mày.



"Mày doạ ai đó? Chó hư là phải bị phạt đấy nhé."

Đường Nguyên sao khi ra tay cũng không cảm thấy mình đánh mạnh xíu nào. Dù gì da thịt của con sói này cũng dày nên chắc là không sao đầu.

Đúng vậy không sao đầu, một cú đánh trời giáng của cậu lúc này đã làm cho Hà Dương ghi thù mà sau này cậu sẽ hồi hận vì lúc này mình lỡ tay đánh chó ngu đấy.

"Grừuuuuuu..."

Hà Dương lúc này mặt đã đen như đít nồi nhưng không dám làm ra hành động gì vì đang trói tứ chi. Hắn chỉ có thể nằm ườn ra đấy nhìn Đường Nguyên làm trò, những sợi dây leo vừa cứng vừa dai rất khó để cắn đứt, kể cả răng nanh sắc bén của hẳn cũng bó tay.

Đường Nguyên cũng không phải một người thích ngược đãi động vật mà thích dùng hành động hơn nên nhanh chóng cởi trói ra. Sau khi được thả tự do, Hà Dương đứng dậy cử động thân thể lạ lẫm.

"Được rồi mày đi đi, có vẻ như tao không thể đem mày rời đi được, ai biết nhà trường có đuổi học tao luôn hay không?"

Đường Nguyên phẩy tay bảo nó mau đi. Con sói lớn thấy vậy cũng không ở lại mà nhanh chóng bỏ đi ra khỏi hang động, đi vào khu rừng rộng lớn kia.

Đường Nguyên nhìn thấy nó đi mới bắt đầu gia cố lại cửa hang bằng dị năng của mình, khiến cho cả cửa hang đều được bao bọc mới một bụi rậm nào đó cứ như cái hang không tồn tại.

Đường Nguyên sau khi làm xong mọi việc mới bắt đầu đưa thêm gỗ vào nguồn sáng duy nhất đang cháy.

Lúc này một dây leo từ từ bò theo ngóc ngách của hang theo vách tường lên trên cao, đến khi nó trườn sách camera theo dõi kia thì một xiên mạnh qua khiến nó bị hỏng mất.

Bị theo dõi vẫn là hơi khó chịu, trước hết xử lý thứ này để lấy được bao nhiều không gian riêng tư thì hay bấy nhiêu. Đôi mắt của cậu vẫn như trước đó, rất khó đoán từ hành động của cậu.

Những cảm xúc, hành động và lời nói ra bên ngoài nó không thực chất là bản thân con người của cậu, mà chỉ là cách cậu thể hiện ra bên ngoài như nào, chứ cậu không tốt và rảnh rỗi đến vậy.

Đường Nguyên lấy từ trong balo ra cái thứ lấy từ con quái vật shator bữa trước mới giết được, nguồn năng lượng dồi dào và đầy máu tươi ẩn nhẫn như toả ra bên ngoài.

Đường Nguyên bắt đầu hút đi năng lượng từ nó. Nguồn năng lượng mạnh mẽ và khát máu cứ thế truyền vào trong cơ thể cậu, xâm chiếm từ từ các dòng năng lượng thuần khiết khiến nó thay đổi màu sắc.

Cậu cảm thấy bên trong cơ thể có thứ gì đó thôi thúc cậu mau chém giết, nếm máu tươi và uống cạn chúng.

Nguồn năng lượng đen tối đến cực điểm, tiêu cực và độc ác.

Cứ thế Đường Nguyên dành cả một ngày, một đêm thứ hai để hấp thu khối năng lượng này.