Beta Sau Sáu Năm Ở Quân Doanh

Chương 5: Chương 5




Editor: Nổ (Team Lạc Hoa Lâu)
Triệu Thanh Thanh nói tiếp: "Anh...!Rất có thể là anh mang thai, đương nhiên em cũng chỉ đoán mò thôi." Triệu Thanh Thanh thấy cậu nhíu mày, lại nói thêm một câu: "Nhưng dù thế nào đi nữa, anh Ôn, trên người anh đột nhiên có mùi pheromone, dù là phân hoá lớn tuổi hay mang thai thì anh cũng nên đến bệnh viện xem thử.

Vậy nha anh, em đi trước đây, anh Ôn." Cô nói xong thì cầm đồ chạy đi.
Ôn Triệu ngơ ngác nhìn bóng lưng Triệu Thanh Thanh đã đi xa, cậu trầm tư.
Cậu đã hai mươi bảy tuổi, khả năng phân hoá gần như là bằng không, cộng thêm những khác thường gần đây của mình.

Ôn Triệu nghĩ rằng có thể mình...!thật sự đang mang thai.
Đệch, cái quái gì vậy, tên khốn Tiết Chiếu Hi đó!
Buổi tối, lúc Ôn Triệu đang nghỉ ngơi, cậu đưa tay sờ bụng dưới, cảm thấy hơi nhô lên, cậu nghĩ những gì Triệu Thanh Thanh nói có lý.
Dù thế nào đi nữa, một Beta độc thân mà trên người có mùi pheromone cũng không tốt.

Tuy rằng cậu không sợ người ta đến quấy rầy, nhưng hiện tại trong bụng đang có nhóc con, có rất nhiều bất trắc và hậu quả của những điều không chắc chắn này là khôn lường.
Cậu nghĩ đến ba mình, trước khi cậu và ba vào nhà họ Ôn đã sống một mình bốn năm.

Lúc bốn tuổi cậu đã hiểu chuyện, cậu nhìn lũ trẻ hàng xóm chơi với nhau, nhưng không cho cậu chơi chung.
Tính tình cậu lãnh đạm, cảm thấy không chơi chung cũng không sao, một mình cũng rất vui, nhưng cậu vẫn ghen tị với đám nhóc có bạn bè đó.
Một lần khi đang chơi một mình, cậu tình cờ nghe được người khác nói rằng ba cậu không đứng đắn, chưa kết hôn mà dám sinh con.

Lúc đó, cậu không hiểu "không đứng đắn" có nghĩa là gì và cậu cũng không dám hỏi.
Khi nhìn thấy những đứa trẻ khác có cha mẹ, cậu sẽ hỏi ba rằng mẹ của cậu đâu.

Ba cậu dịu dàng nhìn cậu, xoa khuôn mặt bụ bẫm của cậu rồi nói: "A Cơ thật lợi hại, ông trời không có mắt nên đưa mẹ con đi rồi."
A Cơ là nhũ danh của Ôn Triệu.
Cậu ngồi trên cái ghế con nhìn vẻ mặt hiền lành của ba mình, ngây ngô gật đầu.
Ngày hôm sau, Ôn Triệu thức dậy, cảm thấy trên gối hơi ẩm ướt, đã lâu rồi cậu không mơ thấy ba mình.
Ôn Triệu đóng cửa một ngày, đến bệnh viện ở giáp biên giới.
Bệnh viện được xây dựng trong thời kỳ chiến tranh, được khởi xướng bởi một nhà hảo tâm vĩ đại của Liên minh, tập hợp các thế lực hảo tâm của nhiều tinh cầu khác nhau và xây dựng cho những người dân biên cương chịu chiến tranh, đó là một nơi yên bình hiếm có trong chiến tranh.

Trong bệnh viện, bác sĩ cầm siêu âm B vừa đi ra, cười nói với Ôn Triệu: "Chúc mừng nhé, cậu mang thai 20 tuần.

Trước mắt thì là một nhóc Alpha khỏe mạnh.

Beta không dễ mang thai nhóc Alpha đâu, chồng cậu thật lợi hại đó."
Bác sĩ nói rồi lại nhìn quanh Ôn Triệu, nghi ngờ hỏi: "Chồng cậu không có ở đây sao?"
Ôn Triệu lười giải thích với bác sĩ rằng mình không có chồng nên nói: "Anh ấy có chuyện không đi được."
Bác sĩ cau mày bất mãn nói: "Như vậy là không tốt, mang thai là chuyện lớn, đặc biệt là Beta mang thai con Alpha.

Cơ thể mẹ nếu khỏe thì không sao, nếu cơ thể không tốt mà không có bạn đời ở bên cạnh thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng đó!"
Bác sĩ thấy vẻ mặt hờ hững, có vẻ không vui, cũng chẳng hề mong chờ sinh mệnh thiêng liêng này của cậu.

Vì thế ông đã cảnh cáo: "Đừng nghĩ đến chuyện không muốn có đứa con này, nếu mất đứa trẻ thì cũng sẽ tạo thành tổn thương không thể xoá nhoà cho cơ thể của cậu đó! Nếu cậu đùa với đứa bé này, nhóc có thể ăn miếng trả miếng với cậu đó!" Bác sĩ uy hiếp.
Ôn Triệu thở dài nói: "Tôi đâu có không muốn nó."
Ông bác sĩ già giận dữ hất râu: "Đừng nghĩ rằng tôi không biết cậu đang nghĩ gì.

Tôi nói cho cậu biết, nhóc con này không thể bỏ được." Ông đã chứng kiến ​​quá nhiều trẻ em không thể sống sót trong chiến tranh, ông thật sự mong muốn những đứa trẻ có thể sống sót.
Ôn Triệu hiểu được mong mỏi của bác sĩ, cậu cũng không phản bác lại lời bác sĩ, không được thì thôi, sinh ra rồi nuôi là được.

Chỉ có điều mùi này...
"Bác sĩ, mùi trên người tôi khi nào mới biến mất vậy?"
Bác sĩ thấy cậu không quan tâm một chút nào đến đứa trẻ thì tức giận nói: "Không có cách, cậu chỉ có thể đợi Alpha của mình ký hiệu tạm thời, để mùi pheromone của đối phương bao phủ nó.

Đều tốt cho cả cậu và em bé."
Ôn Triệu bất lực thở dài, Tiết Chiếu Hi bây giờ cách xa ngàn dặm, làm sao ký hiệu được.

Hơn nữa ký hiệu chính là thay đổi một mùi khác, tuy rằng không có gì thay đổi, nhưng cậu cho rằng mùi của Tiết Chiếu Hi có lẽ tốt hơn của mình một chút.


Cậu nhớ Tiết Chiếu Hi có mùi thơm như cỏ tươi dưới ánh mặt trời.

Bác sĩ dặn dò cậu vài câu nữa rồi cho cậu ra về.

Trước khi đi, ông liên tục nhấn mạnh tác hại của phá thai, cũng như lợi ích của việc để bạn đời Alpha ký hiệu, hy vọng thai phu trước mặt có thể làm theo lời dặn của bác sĩ và trân trọng thiên thần nhỏ không dễ gì có được này.
Ôn Triệu bị quay cuồng trong lời dặn của bác sĩ, gật đầu liên tục biểu thị mình đã nghe thấy.

Sau khi bác sĩ nói "cậu có thể đi" thì cậu gấp giấy khám lại bỏ vào túi quần, rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ.
Ôn Triệu lên xe về, đi không được bao lâu thì cậu không chịu nổi liền ngủ thiếp đi.

Cậu tỉnh lại là do bị đánh thức bởi tài xế dừng xe đột ngột và đập đầu vào ghế trước.
Hành khách nhốn nháo, í ới loạn xì ngầu.
Phía trước xe buýt là một nhóm côn đồ mặc đồ đen, tay cầm súng, vẻ mặt hung tợn.

Khi thấy chiếc xe dừng lại, chúng lập tức bao vây.
Một tên côn đồ nhanh chóng lên xe, giơ súng lên, nhìn xung quanh xe rồi lớn tiếng quát: "Xuống xe hết cho tao, nhanh lên chút.

Nói mày đấy, nhìn cái gì? Nhìn nữa tao móc mắt mày ra! Giơ tay lên, xuống xe, nhanh lên!"
Ôn Triệu chậm rãi giơ tay, xuống xe sau đám người.

Người phía sau sợ hãi run rẩy nên bước đi rất chậm, tên côn đồ nóng nảy đá anh ta một cái, trọng tâm của người đó không ổn định, anh ta té nhào về phía Ôn Triệu.

Ôn Triệu bị anh ta nhào tới, bụng đập vào lưng ghế phía trước, Ôn Triệu đột nhiên cảm thấy bụng đau nhói.
Cậu cay mày, chịu đựng cơn đau quặn thắt ở phần bụng, thầm cầu nguyện đứa nhỏ này đừng góp vui ở đây.
Đủ loại mùi pheromone lẫn lộn trong không khí khiến cơn đau càng lúc càng dữ dội.

Vì quá đau nên buộc cậu phải đưa một tay xuống xoa bụng để giảm cơn đau, thai nhi trong bụng dường như cảm nhận được sự vỗ về từ mẹ nên dần dần không ồn ào nữa.


Tên côn đồ thấy có người thả tay xuống, lớn tiếng quát: "Giơ tay lên, mày làm gì đó? Muốn lấy cái gì ra?"
Tên côn đồ nói xong thì bước nhanh đến chỗ Ôn Triệu, chĩa súng lên đầu cậu, hung hăng nói: "Giơ tay lên! Mau lên!" Gã vừa nói vừa nhìn Ôn Triệu, sờ trên người cậu, mò tới giấy khám bệnh trong túi cậu.

Gã lấy ra xem rồi cười một cách thô tục: "Đồ lẳng lơ, có bầu cũng không thành thật, dụ dỗ ai?"
Vẻ mặt nhẫn nhục của Ôn Triệu làm cho tên côn đồ cảm thấy thành tựu.

Gã là một tên Alpha cấp thấp, thích cười nhạo Beta bình thường để tìm kiếm cảm giác thành tựu với tư cách là một Alpha.

Dù cấp bậc của gã có thấp đi chăng nữa thì vẫn tốt hơn Beta.
Ôn Triệu cúi người với vẻ mặt khuất nhục, theo sau đám đông xuống xe với vẻ mặt bất lực.
Những hành khách bị đuổi đến một bãi đất trống và ngồi xổm, đám côn đồ lần lượt lên xe.

Lão đại của đám côn đồ lên xe sau cùng và ngồi ở phía ngoài cùng để một khi có nguy hiểm thì dễ bề bỏ chạy.
Tên lão đại vừa ngồi xuống thì đột nhiên có tiếng súng vang lên, chỉ thấy người ngồi ở ghế lái bị bắn vào đầu.

Theo tiếng súng, tên lão đại hốt hoảng, bật người nhảy xuống xe.
Cậu nhìn lướt qua đám hành khách đang ngồi xổm, thấy một đám người đều ở trong trạng thái vừa ngồi xổm vừa ôm đầu, không thể nổ súng rồi nhanh chóng ngồi xổm xuống trong thời gian ngắn như vậy được.

Vì vậy, cậu lập tức nhìn hướng khác và nhìn thấy một nhóm người mặc quân phục xuất hiện.
Dẫn đầu là một người có khuôn mặt tuấn tú, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn hắn như nhìn người chết.
Đột nhiên, vẻ mặt của hắn sửng sốt trong chốc lát, sau đó nhíu mày, tựa hồ phát hiện ra cái gì phiền toái không thể tưởng tượng nổi.
Lão đại kia tưởng Tiết Chiếu Hi đã để ý đến gã và đang chế giễu gã.

Gã hồi tưởng trước đây mình huy hoàng cỡ nào, mà bây giờ lại sa sút đến mức này.

Gã rất hận, nhìn vẻ mặt mỉa mai của Tiết Chiếu Hi, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận.
Ôn Triệu nghe thấy tiếng bước chân, hơi ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm trúng ánh mắt của thủ lĩnh.

Ôn Triệu sửng sốt, Tiết Chiếu Hi! Sao lại là hắn? Hắn không rời đi! Tại sao người này vẫn còn ở đây!
Lúc Tiết Chiếu Hi nhìn thấy cậu, hiển nhiên là sửng sốt một hồi, trên mặt lộ ra vẻ mỉa mai như trong mắt của tên lão đại của đám côn đồ, nhưng hắn nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt.
Tên lão đại tức giận, lập tức tóm ngay một con tin, dí súng vào trán người kia và đe dọa: "Đừng tới đây, tất cả không được nhúc nhích, nếu tới nữa tao sẽ nổ súng!" Bộ dạng của gã điên cuồng, rõ ràng là bị dồn đến đường cùng: "Họ Tiết kia, bây giờ mày rất đắc ý phải không?"
Ôn Triệu bất hạnh bị gã bóp cổ, sắc mặt tái nhợt.


Cậu nhìn xuống đất, chịu đựng sự khó chịu của cơ thể.
Tiết Chiếu Hi nhìn thấy Beta bị siết cổ, sắc mặt tái nhợt, lông mày nhíu lại, có vẻ rất không thoải mái.

Hắn dửng dưng nói: "Đắc ý bình thường, bắt con tin, tội thêm một bậc."
Tiết Chiếu Hi nhìn tên lão đại côn đồ vừa nói, chân vừa chậm rãi bước tới, bình tĩnh nói: "Dù gì thì mày hoành hành ở biên giới nhiều năm vậy rồi, giờ còn phải dựa vào người vô tội để chạy thoát.

Mày không cảm thấy nhục sao?"
Tên lão đại kia đã trở nên điên cuồng, hoàn toàn không để ý đến những cử động nhỏ của Tiết Chiếu Hi.
Gã dường như cũng hồi tưởng lại sự huy hoàng lúc trước của mình, lại nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, cả người càng thêm điên cuồng.

Pheromone trong cơ thể của gã bất giác lộ ra ngoài, khiến Ôn Triệu đang bị gã bắt làm con tin cũng cảm thấy buồn nôn.

Ôn Triệu nghĩ mình không nhịn được nữa rồi.

Tên côn đồ đang chìm trong hồi ức của mình, gã không để ý Tiết Chiếu Hi cách mình không xa, cũng không để ý binh sĩ đang từ từ tiếp cận những hành khách kia.
Mà những tên côn đồ trên xe nhìn thấy tình hình hiện tại, cũng thấy được lão đại của mình bây giờ không đáng tin cậy.

Có một tên côn đồ nhạy bén, bí mật leo lên ghế lái muốn nổ máy rồi bỏ đi.
Ôn Triệu chịu không nổi nữa, kìm lại để không nôn ra, trong lúc tên lão đại côn đồ không để ý, cậu húc cùi chỏ vào bụng tên côn đồ, thuận thế đá vào người gã, chạy thoát khỏi tay tên lão đại côn đồ.
Thấy vậy, Tiết Chiếu Hi vội vàng chạy tới, hất tung khẩu súng trên tay tên lão đại côn đồ rồi nhanh chóng nổ súng.

Trúng ngay tim, tên côn đồ bị giết ngay lập tức.
Lúc này, xe buýt cũng khởi động, binh lính chung quanh cũng nhanh chóng rời đi.
Tiết Chiếu Hi lấy một quả bom từ thắt lưng ra, giật kíp và ném về phía xe buýt.

Sau vài giây vang lên một tiếng "bùm", uy lực của quả bom phát nổ khiến thi thể người trên xe bị xé toạc, thậm chí có thể nhìn thấy thi thể bị nổ thành nhiều mảnh.
Ôn Triệu nhìn thi thể, bụng co giật một hồi, rốt cục nhịn không được quỳ trên mặt đất nôn thốc nôn tháo.
Bụng đau quá...!Ôn Triệu chưa từng cảm thấy mình đau như vậy, cậu khẽ nức nở, nhỏ giọng khóc.
Tiết Chiếu Hi vừa quay đầu lại, nhìn thấy người nọ ngã xuống đất liền nhanh chóng ôm người lại, lo lắng hỏi: "Em làm sao vậy? Không sao chứ? Bé...!Ôn Triệu?"
Ôn Triệu nắm quần áo trên ngực Tiết Chiếu Hi, liên tục nói: "Tôi...!Tôi có thai...!Đau bụng...!Đau bụng..." Lời nói xen lẫn tiếng khóc, có thể thấy được là đau đớn tột cùng.
Tiết Chiếu Hi nghe lời liền nhanh chóng bế người chạy ra xe của mình..