Một lúc lâu sau, Cung Trầm giống như là giải thoát lại cũng như là châm chọc mà suy sụp nhắm lại hai mắt.
Hắn duỗi tay đè đè giữa mày.
Hắn há miệng thở dốc như là tốn thật nhiều sức lực, cuối cùng mới tìm về được thanh âm của mình.
"Vấn đề của tôi...... đã hỏi xong."
Hắn gian nan mất tiếng mà nói câu đó xong, rồi sau đó ngậm miệng lại không nói thêm lời nào nữa.
Lúc này, hắn cũng cầm lấy bút máy trước mặt nước chảy mây trôi mà ký xuống tên của mình ở trên hợp đồng.
Ký tên xong, hắn im lặng mà buông bút máy.
"Cầm hợp đồng đến tầng 22 đóng dấu."
"Sau khi đóng dấu xong thì hợp đồng tức khắc có hiệu lực."
Bồ Dao Tri tiếp nhận hợp đồng, cẩn thận mà cầm lấy.
"Cảm tạ Cung tổng."
Cậu cầm lấy hợp đồng, thật cẩn thận cất vào trong túi công văn sau đó đứng lên khỏi sô pha.
Bồ Dao Tri từ từ nói: "Cung tổng, vậy tôi không tiếp tục quấy rầy ngài nữa."
Chữ ngài vô cùng xa cách này, nghe vô cùng châm chọc.
Chín năm trước, Bồ Dao Tri rõ ràng từng tiếng từng tiếng mà thân mật gọi Cung Trầm là bạn học Cung Trầm.
Chín năm sau, cũng chỉ còn lại Cung tổng và ngài.
Cung Trầm ừ một tiếng, sau đó lại đột nhiên nói câu xin lỗi một lần nữa.
Bước chân của Bồ Dao Tri hơi dừng, nhưng cậu không hề quay đầu lại.
Cậu xách theo túi công văn, tiếp tục cất bước rời đi.
Bồ Dao Tri rời đi, bóng dáng cậu rất nhanh liền biến mất khỏi văn phòng.
Trong văn phòng lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Trên người Beta không có tin tức tố, cho nên mặc kệ Bồ Dao Tri ngốc ở trong văn phòng bao lâu thì cũng sẽ không lưu lại bất cứ khí vị tin tức tố nào.
Từ lúc xuất hiện cho đến lúc rời đi, không có một tia dấu vết.
......Thật giống như chưa từng bao giờ xuất hiện vậy.
Lạnh nhạt xuất hiện, rồi lại vô tình quyết tuyệt rời khỏi.
Cung Trầm ngồi trên sô pha mất tập trung, cho nên thật lâu cũng không cử động giống như đã biến thành một bức tượng điêu khắc.
......
Bên phía Bồ Dao Tri.
Sau khi xách theo túi công văn rời khỏi văn phòng của Cung Trầm thì cậu dựa theo chỉ thị của Cung Trầm đi thang máy xuống tầng 22.
Cậu cầm hợp đồng đi vào tầng 22 để tổng giám đốc phòng hành chính xác định chữ ký trên hợp đồng thật là chữ viết của Cung tổng. Lại riêng gọi điện thoại đến phòng bí thư xác nhận lại lần nữa xong, thì lúc này đối phương mới yên tâm mà đóng dấu.
Con dấu được đóng xong, hợp đồng cũng theo đó mà có hiệu lực.
Nhưng quy trình xử lý hợp đồng tiếp theo lại không nhanh được như vậy. Dù sao thì một bản hợp đồng yêu cầu các phòng ban có liên quan tiến hành phối hợp điều động, cho nên nhanh nhất cũng phải mất đến một tháng.
Nhưng chỉ có một tháng thôi thì Sở Thẩm Lộ vẫn có đủ kiên nhẫn để chờ đợi.
Tài chính trong tay hắn ít nhất còn có thể duy trì được nhiều thêm được mấy tháng nữa.
......
Một tiếng sau.
Bồ Dao Tri xách theo túi công văn trở lại công ty.
Mới vừa về đến công ty, thì mọi người trong công ty đều không hẹn mà đồng loạt nhìn về phía Bồ Dao Tri.
"Dao Tri, sao rồi sao rồi?"
"Có ký được hợp đồng không?"
"Không phải là tạch rồi chứ?"
"Tôi nhổ vào nhổ vào, đừng có miệng quạ đen như vậy chứ!"
Dưới ánh mắt sáng quắc của mọi người, Bồ Dao Tri đơ mặt mà ném ra hai chữ.
"Ký rồi."
Mọi người sửng sốt, tiếp theo lập tức hoan hô ra tiếng.
"Yeah! Ồ yeah —— Dao Tri làm tốt lắm!"
"Công ty không phải giải tán nữa!"
"Cuối cùng cũng không cần mỗi ngày đều nghe sếp khóc tang nữa rồi!"
"Sếp, anh vui vẻ không? Anh không cần đi xin cơm nữa!"
Sở Thẩm Lộ nghe được lời này liền trợn mắt há hốc mồm.
"Cái gì??? Xin cơm á?????"
"Không, khoan đã. Các người nói rõ ràng xem, sao tôi lại phải đi xin cơm chứ??"
Nhưng lời nói của Sở Thẩm Lộ lại trực tiếp bị làm lơ.
Mọi người cao giọng hoan hô xong, tiếp theo lại lần nữa quay đầu đồng loạt nhìn về phía Sở Thẩm Lộ.
"Nếu hôm nay có một chuyện vui lớn như vậy, vậy hôm nay không cần làm việc nữa."
"Phụt! Làm việc gì nữa, đi đi đi, đi quán bar chơi!"
"Sếp mời nhé!"
"Tôi đồng ý, ha ha ha!"
Sở Thẩm Lộ bên cạnh:??????
Sở Thẩm Lộ lại lần nữa trợn mắt há hốc mồm.
Đệt, sao lại biến thành hắn mời rồi!
Trong lúc trợn mắt há mồm lại nhìn đám nhân viên tươi cười vui vẻ trước mắt này, thì hắn cũng bị không khí cảm nhiễm không khỏi cầm lòng không đậu mà nở nụ cười theo.
Sở Thẩm Lộ mang theo tươi cười sang sảng, theo bản năng chuẩn bị duỗi tay ôm lấy bả vai của Bồ Dao Tri.
Nhưng người sau không tiếng động mà dùng ánh mắt ngăn cánh tay của hắn lại.
Sở Thẩm Lộ yên lặng thu hồi tay.
Thu hồi tay xong, Sở Thẩm Lộ lại vui rạo rực mà cười với Bồ Dao Tri cười, "Đi, buổi tối đến quán bar chơi! Tôi mời! Mọi người cứ thoải mái ăn uống đi!"
Bồ Dao Tri nhàn nhạt mà ừ một tiếng.
......
Buổi tối.
Quán bar.
Sở Thẩm Lộ đặt chỗ ở một quán bar náo nhiệt nhất thành phố S.
Bởi vì việc làm ăn của quán bar này cực kỳ rực rỡ, muốn đặt phòng riêng ít nhất phải đặt trước khoảng hai tháng mới có thể đặt được, vì thế Sở Thẩm Lộ chỉ đành phải đặt một ghế dài.
Lúc này, mọi người đang ngồi ở trên ghế dài, vừa uống rượu vừa nhìn vũ nương Omega quyến rũ lắc mông múa cột ở trên sân khấu.
Trong công ty, thân là Alpha Nghiêm Phàn Thần nâng chén rượu, hét lớn nhưng lại cũng chỉ uống. Toàn bộ hành trình không hề liếc mắt nhìn Omega ở trên đài lấy một cái.
Ngược lại là Omega Địch An trong công ty, cô ôm mâm đựng trái cây trong lòng, nhìn chằm chằm vào Omega quần áo hở hang trên sâu khấu, hoàn toàn không rời mắt được.
Địch An ngơ ngác mà nhìn sân khấu, nước miếng chảy ròng.
Wow, dáng người thật tốt quá......
Tin tức tố cũng thật ngọt......
Lớn lên cũng thật là đẹp mắt......
Còn Sở Thẩm Lộ thì một ly cũng không dám uống.
Hắn sợ uống nhiều quá thì ví tiền của hắn chịu không nổi.
Bồ Dao Tri không quá thích vị cồn nên cậu ngồi ở chỗ của mình cầm một ly rượu có hai màu lục lam, chậm rãi nhấp từng ngụm từng ngụm.
Trong lúc Bồ Dao Tri đang an tĩnh nhấp chén rượu, thì đột nhiên một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác da, trang điểm có vẻ lưu manh đi tới trước mặt cậu.
Người đàn ông kia đi đến trước ghế dài rũ mắt nhìn cậu, trên mặt tràn đầy đều là vẻ từ trên cao nhìn xuống.
"Này, cậu đấy, cho số điện thoại đi."
Bồ Dao Tri giương mắt nhìn về phía người đàn ông kia, không hiểu ra sao.
Cậu không hiểu rõ mà hỏi lại: "Vì sao phải cho anh?"
Theo những lời này của Bồ Dao Tri thì người đàn ông kia không thể lập tức có được số điện thoại, liền xấu hổ buồn bực mà nhục nhã Bồ Dao Tri: "Một Alpha như tôi, nguyện ý tự hạ thấp thân phận lại đây lấy số điện thoại của một Beta như cậu, đã xem như là để mắt tới cậu rồi. Cậu mẹ nó đừng được đằng chân lân đằng đầu!"
Người đàn ông kia vừa mói nói xong, thì Nghiêm Phàn Thần một bên đang ôm chén rượu uống lập tức tức giận đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
"Mẹ nó, mày có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa thử xem! Có tin bố mày đánh mày hay không!"
Nhìn Nghiêm Phàn Thần cao to, vẻ mặt của người đàn ông kia lập tức liền ngượng ngùng.
Ở trước mặt Nghiêm Phàn Thần cùng là Alpha, mặc dù trong lòng người đàn ông kia tuy vẫn muốn ra vẻ kiên cường không muốn bị Nghiêm Phàn Thần xem thường, nhưng giọng nói và khí thế của hắn lại vẫn là cầm lòng không đậu mà yếu hẳn xuống.
Chỉ nghe người đàn ông kia cười gượng nói: "Tôi nói chính là Beta này mà, có liên quan gì đến anh cơ chứ......"
Nghiêm Phàn Thần đập bàn một cái, chén rượu trong tay đột nhiên ngã ở trên mặt bàn.
"Cậu ấy là bạn của bố mày, mày nói xem có liên quan gì hay không? Mẹ mày, mày thiếu đánh phải không? Muốn bị đánh thì cứ việc nói thẳng đi."
Người đàn ông kia thấy Nghiêm Phàn Thần hùng hổ, vừa xem chính là loại người không dễ chọc, không khỏi thầm mắng hai câu thô tục, sau đó vô cùng nhát gan mà ngượng ngùng rời đi.
Sau khi người đàn ông kia rời đi, thì Nghiêm Phàn Thần tức khắc liền không hề có hình tượng mà nấc rượu một cái.
"Ức, ông đây ghét nhất loại cái loại thẳng A ung thư này——"
Nghiêm Phàn Thần nói xong liền ghé vào trên bàn, bắt đầu ngủ khò khò.
Sợ Nghiêm Phàn Thần cảm lạnh, cũng cùng là Alpha Sở Thẩm Lộ liền cởi áo khoác của mình, đắp cho Nghiêm Phàn Thần.
Đắp áo khoác cho Nghiêm Phàn Thần xong, Sở Thẩm Lộ nhìn đám người đang vui sướng lắc eo ở trên sân khấu, vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
Hắn quay đầu, nhìn về phía mấy người Bồ Dao Tri và Địch An: "Cứ ngồi ở chỗ này thì còn vui gì nữa? Cùng tôi lên nhảy vận động một chút không?"
Bồ Dao Tri không chút do dự từ chối: "Tôi không có hứng thú."
Nghe vậy, Sở Thẩm Lộ bĩu môi.
"Dao Tri cậu thật đúng là chẳng thú vị gì cả!"
Bên cạnh Địch An vừa nghe, lập tức trừng mắt.
Cô duỗi tay đột nhiên vỗ một cái sau lưng của Sở Thẩm Lộ, sau đó không vui mà giương giọng nói: "Sếp, chú ý thái độ của anh đi. Dao Tri chính là ân nhân của anh đó! Không có Dao Tri ở đây, anh muốn ký được hợp đồng này thì có mơ cũng đừng mơ!"
Sở Thẩm Lộ khom lưng cúi người, thức thời lập tức ngoan ngoãn xin lỗi Bồ Dao Tri.
Chân thành đến mức chỉ còn thiếu một cái giáp mặt dập đầu.
"Thực xin lỗi, Dao Tri, tôi sai rồi. Tha thứ cho những lời nói vô tâm khi nãy của tôi nhé."
Bồ Dao Tri cực kỳ cạn lời mà liếc mắt nhìn sếp nhà mình một cái.
Địch An thấy thế, vừa lòng mà lần nữa duỗi tay vỗ vỗ bả vai Sở Thẩm Lộ.
"Lúc này mới đúng nè." Địch An cười tủm tỉm, nói tiếp, "Đi, chúng ta đi lên nhảy một chút!"
Nói xong, hạ giọng.
"Sếp, tôi sẽ giúp ngươi chú ý một chút. Xem thử những Omega kia có phải đang độc thân hay không, sau đó tôi sẽ đi xin số điện thoại cho."
Sở Thẩm Lộ cảm động lau nước mắt, "Địch An, cô thật tốt!"
Hai người kích động vui vẻ rời khỏi ghế dài.
Sau khi hai người rời khỏi thì trên ghế dài thì cũng chỉ còn lại một người đang ghé vào bàn ngủ khò khò là Nghiêm Phàn Thần.
Còn có ba Beta gồm Bồ Dao Tri, Lê Lễ cùng với Mạc Úc Vi.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice's House.
Bởi vì ở trong công ty vị trí làm việc của Mạc Úc Vi và Bồ Dao Tri cách nhau khá xa, cho nên cũng không quen thuộc với cậu giống như những người khác trong công ty.
Nhưng quan hệ lại cũng không xấu.
Mạc Úc Vi nhìn về phía quầy bar một cái, rồi lại nhìn về phía Bồ Dao Tri và Lê Lễ muốn nói lại thôi.
"Cái kia...... Hai người các cậu có muốn tới quầy bar ngồi một chút hay không?"
Lê Lễ từ chối, "Tôi không đi đâu, tôi vẫn thích ngồi ở ghế dài này hơn."
Bồ Dao Tri nhìn biểu cảm trên mặt Mạc Úc liền ngầm hiểu.
Vừa rồi đối phương đã liên tục nhìn về phía Beta ở quầy bar kia tới mấy lần.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì hẳn là đã động lòng.
Bồ Dao Tri nâng mí mắt liếc mắt nhìn về phía quầy bar một cái.
Chỉ thấy một Beta mặc đồng phục đen trắng đang đứng ở chỗ quầy bar, động tác thành thạo mà pha rượu.
Cổ áo, nút áo, còn có nút tay áo chỗ cổ tay trên người Beta tất cả đều được cài đến kín mít.
Beta quần áo đoan chính, không chút cẩu thả, vẻ mặt lạnh nhạt lại nghiêm túc.
Y ăn mặc ngay ngắn, đặc biệt là nơ ngay chỗ cổ, tinh tế sạch sẽ đến mức tìm không thấy một chút nếp nhăn.
Phong cách ăn mặc cộng thêm vẻ mặt ít khi nói cười khiến cho bộ dáng của vị bartender Beta này nhìn vô cùng cấm dục.
Phảng phất xung quanh y, đang vô hình tản ra một cổ hơi thở người sống chớ đến gần vậy.
Dáng vẻ này của bartender tại quán bar náo nhiệt ồn ào, đèn đỏ rượu lục này, quả thực cực kỳ đáng chú ý, khiến người khác muốn không chú ý đến cũng khó.
Mạc Úc Vi vì thế mà rung động, cũng là điều hết sức bình thường.
Dù sao trong số những Beta mà Bồ Dao Tri từng gặp, thì bộ dáng và khí chất của vị bartender này xác thực là cực kỳ xuất chúng.
Tuy rằng không so được với những Alpha kia, nhưng cùng so với những Beta xung quanh quầy bar kia thì tuyệt đối đáng chú ý nhất.
Chẳng qua...... Bồ Dao Tri không hiểu sao nhìn y hơi có chút quen mắt.
Hình như trước kia đã từng gặp qua rồi thì phải.
Trong đầu Bồ Dao Tri mới toát ra ý niệm này, thì đã bị cậu nhanh chóng cắt ngang.
Từ sau chuyện của Cung Trầm, về việc cảm thấy người khác quen mắt thì cậu xin miễn cho kẻ bất tài.
Bồ Dao Tri nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
"Cậu đi đi, tôi không có hứng thú."
Mạc Úc Vi ờ một tiếng, thẹn thùng mà lộ ra tươi cười hơi xấu hổ với hai người, tiếp theo liền thấp thỏm mà đi về phía quầy bar.
Mạc Úc Vi đi đến quầy bar, ngồi xuống trước quầy bar.
Trong lòng cậu ta thấp thỏm, nội tâm rối rắm thật lâu, cuối cùng mới lấy hết can đảm chuẩn bị tiếp cận đối phương.
Ngay lúc cậu ta chuẩn bị mở miệng, thì đột nhiên không khí trong quán bar thay đổi.
Một Alpha dung mạo cực kỳ tuấn mỹ thân hình cao lớn thon dài, khí thế xuất chúng, sắc mặt lạnh nhạt âm trầm, quần áo đẹp đẽ quý giá đi vào quán bar.
Đối phương tựa hồ là một Alpha đỉnh cấp.
Bởi vì trong chớp mắt người nọ vừa mới xuất hiện, thì một chúng Alpha và Omega trong quán bar gần như thay đổi sắc mặt, bắt đầu cảm thấy hít thở khó khăn.
Tin tức tố của Alpha đỉnh cấp mang theo uy áp tự nhiên bao phủ trên đỉnh đầu của mọi người.
Mọi người ở đây kinh hồn táng đảm, mắt cũng không chớp nhìn chăm chú vào bóng dáng của Alpha. Trong lúc chờ hành động tiếp theo của Alpha thì chỉ thấy Alpha thân hình vừa chuyển đột nhiên ngồi ở trước quầy bar.
Lệ Túc ngồi ở quầy bar, mắt trông mong mà nhìn Beta.
"Bà xã, sao em còn chưa tan ca nữa?"
Ý làm nũng và u oán trong giọng nói cực kỳ rõ ràng.
Beta giữa mày nhíu lại, không dấu vết.
"Đi ra ngoài, chờ."
Thanh âm lạnh nhạt vô tình đến cực điểm.
Lệ Túc vô cùng tủi thân mà liếc mắt nhìn Beta một cái, ngoan ngoãn đứng dậy khỏi vị trí.
Tuy rằng trong lòng bất mãn, nhưng lại một câu cũng không dám oán giận.
Ở trước mặt Beta thì Alpha đỉnh cấp Lệ Túc này không hề có bất cứ khí thế gì, ngoan đến đáng sợ.
Nhưng hắn không dám không ngoan.
Nếu như không nghe lời, thì vợ hắn sẽ không cần hắn nữa.
"Ò...... Vậy em nhanh lên đó."
Ứng Tự Trọng không trả lời.
......
Nửa tiếng sau.
Di động trong túi lại rung lên, Ứng Tự Trọng lấy di động ra nhíu mày nhìn nhật ký trò chuyện, sau đó lạnh lùng mà nói với khách hàng trước mặt: "Xin lỗi, xin hãy chờ một lát."
Nói xong, y xoay người đi ra ngoài từ cửa sau quán bar.
Mới vừa ra khỏi quán bar, Lệ Túc liền nước mắt tràn lan mà ôm lên.
Nước mắt ấm áp ủy khuất dính ướt vai áo của Beta.
"Vợ ơi, kỳ mẫn cảm của anh tới rồi...... Anh thật sự khó chịu......"
Beta thờ ơ.
"Vậy đi tìm Omega đi."
Nước mắt của Alpha tức khắc càng nhiều hơn, giống như là dừng không được.
"Hức hức, anh không tìm Omega, anh chỉ muốn tìm vợ anh......"
Ứng Tự Trọng nhíu mày, duỗi tay móc hộp thuốc từ trong túi ra, thành thạo bậc lửa.