Đối với sự ngu xuẩn của Bồ Dao Tri, thì Cung Trầm sống chết mặc bây. Bởi vì chẳng liên quan gì tới hắn.
Vậy nên, cho dù có một đám Omega tự xưng mình là Beta ở trước mặt Bồ Dao Tri, ánh mắt mang theo trào phúng và khinh thường hư tình giả ý mà làm cái gọi là bạn bè với Bồ Dao Tri, thì Cung Trầm cũng hoàn toàn không có ý định muốn vạch trần.
Nhưng nếu để ảnh hưởng tới hắn.......
Vậy thì lại là một chuyện khác.
Dưới sự ảnh hưởng của đám bạn Omega tự xưng là Beta kia, thì thời gian Bồ Dao Tri có thể đi 'quầy rầy dây dưa' Cung Trầm, xác thực chỉ còn lại không tới một chút.
Đây là một chuyện tốt. Nhưng đồng nghĩa với việc, cũng vì vậy mà sinh ra một loạt hiệu ứng trái chiều.
Tỷ như.
Lúc này, Bồ Dao Tri không chút nào giữ lại mà cống hiến cho những người bạn 'Beta' kia của cậu. Cậu cực kì hào phóng mà cống hiến chỗ ngồi của mình luôn.
Đột nhiên một Omega nói mình có chút choáng đầu, muốn đổi chỗ với Bồ Dao Tri trong một tiết. Bởi vì chỗ ngồi của Bồ Dao Tri gần cửa sổ, nên Omega nói mình mở cửa sổ hóng gió, khoảng chừng một tiết, thì cũng đỡ hơn rất nhiều.
Beta không nghĩ nhiều, lập tức đổi chỗ với Omega kia. Omega kia vui vẻ ra mặt, còn vui vẻ mà nói con người Beta thật tốt, làm bạn với cậu thật là quyết định chính xác.
Vì thế tiết thứ hai buổi sáng cùng ngày, Beta ngồi cùng bàn vừa phiền vừa nhát gan cộng thêm chỉ số thông minh cực kì không cao kia của Cung Trầm, đổi thành một Omega có tin tức tố là vị bưởi ngọt nồng đậm đến mức hun người.
Một tiết chỉ có 40 phút.
Hương thơm ngọt đến hun người khác của Omega kia, khiến Cung Trầm cảm thấy phiền lòng. 40 phút, một ngày sống giống như một năm.
Trước đây, trong lòng Cung Trầm vẫn luôn ngại Bồ Dao Tri phiền, cảm thấy cậu đã ngu ngốc, còn nói nhiều. Nhưng lần này sau khi thay đổi chỗ ngồi, thì Cung Trầm mới phát hiện, thật ra nhìn Beta nào đó thuận mắt hơn nhiều.
Tuy rằng ngu ngốc, nhưng ít nhất không khiến tâm tình của hắn tồi tệ. Vừa tan học, Omega kia liền xám xịt mà về lại chỗ ngồi của mình. Beta cũng theo đó mà trở lại chỗ ngồi của mình.
Sau khi Beta trở lại chỗ ngồi của mình xong, thì tâm tình của Cung Trầm trong suốt tiết học vừa rồi vẫn không tốt, cuối cùng hắn mở miệng, mặt không cảm xúc mà nói với Bồ Dao Tri: "Bồ Dao Tri, nếu cậu không thích ngồi chỗ này, thì tôi không ngại xin thầy cô dành riêng một chỗ ngay cạnh bục giảng cho cậu."
Tuy rằng Bồ Dao Tri luôn luôn trì độn, nhưng nghe được những lời này của Cung Trầm, cho dù cậu có trì độn đi nữa, thì cũng có thể phát hiện ra tâm tình của Cung Trầm lúc này không quá vui vẻ.
Bồ Dao Tri bắt đầu hoảng loạn, ngực cũng ứa mồ hôi. Cậu theo bản năng mà lập tức ngoan ngoãn xin lỗi: "Xin, xin lỗi nha... lần sau mình sẽ không......"
Nói xong, cậu rũ mắt xuống, nhỏ giọng biện giải.
"Tây Tuyết bạn ấy nói thân thể không quá thoải mái, có chút choáng đầu, cho nên mới cùng mình..."
Cung Trầm nghe thế, thấp giọng cười lạnh.
"Bồ Dao Tri, cậu cho rằng, bọn họ thật sự là muốn làm bạn với cậu sao?"
Bồ Dao Tri mờ mịt ngẩng đầu, trên mặt tràn ngập khó hiểu. Nếu không phải thật sự muốn làm bạn với cậu......
Vậy vì sao phải cố ý tới kết bạn với cậu chứ? Bồ Dao Tri nghĩ không ra.
Cậu nhịn không được hỏi: "Nhưng mà... vậy vì sao bọn họ muốn kết bạn với mình chứ?"
Cung Trầm cười lạnh, vẻ mặt trào phúng.
"Bởi vì cậu ngu."
Bồ Dao Tri tức khắc không nói lời nào.
Tuy rằng cậu biết mình chính xác không quá thông minh, nhưng Cung Trầm nói không lưu tình như vậy, cậu nghe xong rồi, vẫn nhịn không được mà mếu máo, khó tránh khỏi cảm thấy có chút thương tâm.
Hốc mắt của cậu hơi nóng, yên lặng mà xoay người lại.
Cậu không có cách nào phản bác Cung Trầm, bởi vì Cung Trầm xác thật thông minh, không giống với tên ngu ngốc như cậu. Cậu yên lặng ò một tiếng, rũ đầu xuống, không nói chuyện nữa.
Thoáng nhìn thấy lệ quang nơi đáy mắt của Bồ Dao Tri, trong lòng Cung Trầm không khỏi có chút tê dại. Trước kia rõ ràng nhìn thấy nước mắt của bất cứ kẻ nào, thì trong lòng Cung Trầm cũng không hề có gợn sóng, hoặc bất cứ cảm giác gì.
Nhưng không biết vì sao, hiện tại sau khi nhìn thấy bộ dáng muốn khóc nhưng không khóc này của Bồ Dao Tri xong, lần đầu tiên hắn thế nhưng cảm thấy da đầu có chút tê dại.
Cung Trầm cảm thấy càng đau đầu. Hắn giương mắt, nhìn về phía Omega vừa nãy ngồi ở chỗ của Bồ Dao Tri.
Không có ở đây.
Vì thế ánh mắt của Cung Trầm vừa chuyển, tiếp theo lại nhìn về những chỗ mấy Omega tự xưng mình là Beta mấy ngày nay thường đến tìm Bồ Dao Tri nói chuyện phiếm.
Cũng không ở trong lớp.
Vì thế trong nháy mắt Cung Trầm đã hiểu, đoán ra được mấy người này ở chỗ nào. Cung Trầm đứng lên.
"Lại đây."
Bồ Dao Tri hơi giật mình liếc mắt nhìn Cung Trầm liếc mắt một cái, sau đó không rõ nội tình mà đi theo sau. Cung Trầm dẫn cậu lên sân thượng của trường học.
Trên sân thượng, chỉ thấy mấy Omega mấy ngày nay thường xuyên tới tìm Bồ Dao Tri nói chuyện phiếm, đang tụ vào một chỗ ríu rít trò chuyện gì đó. Bồ Dao Tri nhìn thấy mấy người này, trước mắt sáng ngời, theo bản năng chuẩn bị tiến lên chào hỏi với mấy người đó.
Nhưng Cung Trầm lại kéo cổ áo của cậu một phen. Bồ Dao Tri mờ mịt mà quay đầu lại.
Bồ Dao Tri theo bản năng hỏi: "Sao......"
Cậu vừa nói ra được nửa chữ, liền bị khuôn mặt không cảm xúc của Cung Trầm cắt ngang.
"Im miệng, nghe."
Bồ Dao Tri đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Bồ Dao Tri đứng chung với Cung Trầm, an tĩnh mà đứng sau cửa sân thượng. Cậu lặng yên không một tiếng động, nghe đối thoại của mấy Omega trên sân thượng.
Sau khi mấy Omega kia nói về những chuyện bình thường và những đề tài không thú vị xong, thì giọng nói vừa chuyển, cuối cùng cũng tới được vấn đề chính.
"Tây Tuyết, vừa rồi không phải cậu nói đổi chỗ ngồi với tên ngu xuẩn kia sao? Cảm giác thế nào?"
Ngu...... xuẩn?
Bồ Dao Tri ngây người.
Cậu không nghĩ tới, người lúc trước còn ở trước mặt cậu nhiệt tình rộng rãi, gọi cậu là Dao Tri, vậy mà ở sau lưng lại gọi cậu là...... ngu xuẩn. Chỉ nghe được Omega tên Tây Tuyết kia có chút buồn bực mà trả lời: "Cung Trầm không có hứng thú với tôi......"
Một người trong đó đã sớm đoán được trước.
"Thì đương nhiên rồi, Cung Trầm là người nào? Con trai độc nhất của Cung gia, người ta gặp qua bao nhiêu Omega rồi chứ? Tư sắc như chúng ta đây, căn bản không có khả năng lọt vào mắt hắn."
Bồ Dao Tri nghe được những lời này, lại ngốc ra một lần nữa.
O...... Omega? Không phải là Beta sao?
Đang lúc Bồ Dao Tri kinh ngạc, thì một Omega trong số đó đột nhiên nhịn không được mà nở nụ cười.
"Nhưng mà tên Bồ Dao Tri kia thật sự ngu xuẩn đấy, tụi mình nói mình là Beta mà cậu ta cũng tin, ngay cả một chút hoài nghi cũng không có. Tôi chưa từng gặp qua Beta nào ngu xuẩn như vậy luôn đấy."
"Tôi cũng vậy, ha ha."
Mấy Omega kia ha ha cười phá lên.
Nghe mấy Omega trên sân thượng không chút lưu tình nào mà cười nhạo, Cung Trầm rũ mắt nhìn về phía Bồ Dao Tri, trong miệng theo bản năng nói: "Nghe thấy......"
Nói đến một nửa, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Bồ Dao Tri xong, thanh âm của Cung Trầm tức khắc đột nhiên im bặt. Đối lập với vẻ mặt thoải mái cười to của mấy Omega kia, thì sắc mặt của Bồ Dao Tri càng thêm thảm đạm tái nhợt.
Cậu chậm rãi cúi đầu xuống.
Cậu nhát gan, hướng nội, hơn nữa cũng xác thật không có cách nào phản bác đối phương. Cho nên cậu chỉ yên lặng cúi đầu xuống, thậm chí cũng không dám chạy ra chất vấn đối phương.
Hốc mắt của cậu phiếm hồng ướt át, đáy mắt dần dần chứa đầy nước mắt. Cậu muốn khống chế nước mắt, không muốn để mình khóc ra, bởi vì nhìn thật sự quá mất mặt đi.
Nhưng mà cậu nhịn không được. Không muốn để cho Cung Trầm thấy, cậu xoay lưng qua, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống. Thấy tình cảnh như vậy, da đầu Cung Trầm tê dại, đầu cũng đau theo.
Cung Trầm lập tức lấy khăn tay từ trong túi mình ra, đưa qua. Sau đó cau mày, cực kì thô bạo lại không tình thú mà mệnh lệnh nói: "Không được khóc."
Bồ Dao Tri yên lặng mà nhận lấy khăn tay. Trên khăn tay của Cung Trầm, mang theo mùi hương dễ nghe mà cậu không biết dùng từ nào để hình dung ra được.
Bồ Dao Tri không nói một lời mà lau nước mắt. Mùi hương tràn ngập xoang mũi cậu. Ngửi được cỗ mùi hương thấm vào ruột gan này, tâm tình của cậu lúc này mới xem như dễ chịu hơn một ít.
Bên kia.
Sau khi mấy Omega vây quanh một khối vui vẻ hàn huyên xong, bởi vì cảm thấy thời gian không còn sớm nữa, sắp vào học, vì thế liền quay người, chuẩn bị xuống lầu trở lại phòng học.
Kết quả thật bất ngờ. Vừa quay đầu lại, bọn họ liền thấy được hai người Cung Trầm và Bồ Dao Tri. Bước chân của mấy người kia dừng lại, vẻ mặt trong tức khắc biến thành vô cùng cứng đờ.
Bồ Dao Tri chỉ chuyên chú lau nước mắt của mình, nên không phát hiện ra mấy người kia đã quay lại. Nhưng Cung Trầm, lại nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn mấy người kia một cái.