Sân bay buổi sáng vô cùng đông đúc. Vì là ngày cuối tuần cho nên người người nhà nhà đi du lịch, các chuyến bay liền kế nhau không ngừng nhảy số.
Ngô Cẩn Ngôn đưa mắt tìm Cao Ninh Hinh một lượt nhưng vì đông quá cho nên như mò kim đáy biển.
Chuông điện thoại lại reo lên.
Là Phó Hằng.
"Tôi nghe."
"Sĩ quan Ngô, cô đang ở đâu? Có nhiệm vụ."
"Tôi hiện tại sắp lên máy bay rồi." Cô thành thật đáp.
Phó Hằng ngữ điệu có chút gấp, không thể để ý đến việc cô lên máy bay đi đâu, trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Trung tâm thương mại WuQin đang có kẻ đặt bom hẹn giờ. Hiện tại đang sơ tán người xung quanh nhưng đội phá bom hiện chưa trở về thành phố kịp. Trước đây cô từng học qua khoá cắt bom, cô đến đây đi."
Ngô Cẩn Ngôn nhíu mày.
Đặt bom sao?
"Được. Tôi qua liền."
Cuối cùng cô lại phải rời khỏi sân bay.
Hôm nay không đi thì mai cũng được.
—
Khu trung tâm thương mại lớn nhất trung tâm thành phố hiện tại đã bị cảnh sát bao vây khắp nơi, người dân cũng tụ tập xung quanh livestream, xem náo nhiệt.
Ngô Cẩn Ngôn bước xuống taxi, nhanh chóng chui vào trong khu vực được chặn dây.
"Cẩn Ngôn." Tô Thanh là người đầu tiên nhìn thấy cô.
Cô nhìn xung quanh một lượt, thuần thục mặc bộ đồ đặc công quen thuộc của mình lên.
"Trong toà nhà không còn ai nữa, quả bom đã được tìm thấy, vẫn còn ba mươi phút cho chúng ta." Phó Hằng đi đến nói sơ lược tình hình cho cô. "Cẩn Ngôn, nhờ vào cô."
Cô cười một cái rồi cầm hộp dụng cụ đi vào trong.
Phó Hằng cùng Ngô Cẩn Ngôn đi vào trong. Theo lối thang máy đi lên tầng bốn của trung tâm.
"Anh muốn chết chung?" Cẩn Ngôn nhìn người đi theo mình.
Phó Hằng bước ra khỏi thang máy trước: "Đến đây hỗ trợ cô thôi."
Quả bom được đặt trong căn phòng quản lý toà nhà, hiện tại chỉ còn hơn hai mươi phút.
"Không chừng hung thủ vẫn còn trong đây, anh ra ngoài đó canh cửa đi." Cẩn Ngôn mở hộp dụng cụ tiện miệng ra lệnh.
"Được."
—
Ngô Cẩn Ngôn nheo mắt nhìn đống dây nhợ trước mặt mình. Năm đó đã từng gỡ một quả bom nhiều dây như thế cho nên hiện tại cũng không có gì quá run tay.
Đồng hồ đếm ngược còn mười lăm phút, ba sợi dây hoàn thành bị cắt đứt.
"Tình hình bên ngoài như thế nào?" Cẩn Ngôn lên tiếng hỏi.
Phó Hằng đi đến nhìn xuống cửa kính: "Phong toả bán kính năm trăm mét. Không vấn đề gì."
"Gọi phong toả thêm 300 mét đi." Cô dứt khoát nói rồi buông dụng cụ xuống.
Đồng hồ đã tiến đến phút thứ mười. Nhưng Ngô Cẩn Ngôn không tiếp tục tháo gỡ nữa.
Phó Hằng thông qua bộ đàm đưa lệnh.
Bên dưới cũng rất nhanh căng thêm một đoạn dây.
Lúc này, hắn mới phát hiện ra, Ngô Cẩn Ngôn đang nhàn nhã tháo vỏ kẹo singum cho vào miệng mình, tuỳ tiện phủi tay vài cái. Cô đưa tay bật máy quay được gắn trên ngực lên, bắt đầu kế hoạch.
Tô Thanh đã nói với cô rất ít nhưng cô hoàn toàn hiểu được vấn đề.
"Tại sao không cắt dây?" Đội phó kinh ngạc nhìn dáng vẻ khiêu khích của cô. "Ngô Cẩn Ngôn...Không đùa được đâu!"
Cô cười nhạt một cái. Mang súng bên hông mình giương thẳng nòng vào người đối diện: "Vốn dĩ có cắt hay không thì bom cũng nổ. Đúng không Tiêu thiếu gia?"
"Cô nói bậy gì vậy? Cái gì mà Tiêu thiếu gia?" Phó Hằng giả ngơ, không hiểu cô đang muốn nói gì.
Lúc này, màn hình của toà chung cư kế bên cũng hoàn thành đưa hình ảnh từ máy quay của đặc công Ngô lên.
Cô nhếch môi, đi đến gần, chế giễu: "Tôi vốn dĩ muốn ở ngay đây bắn vào đầu anh vài viên đạn để tiễn anh sau những gì đã xảy ra. Nhưng tôi làm thế thì dễ dàng cho anh quá."
"Trung uý Phó Hằng, tinh anh của đặc nhiệm thành phố S."
"..."
"Nhưng lại là một cầm thú đội lốt người!"
"Im miệng!" Tiêu Hạo An lập tức trở về nguyên bản, hắn ta rất ghét ai đó sỉ nhục mình bằng những lời nói công kích.
"Lý do?" Ngô Cẩn Ngôn sở trưởng là kích động người khác nên căn bản không hề sợ hãi. "Trúng tim đen của anh rồi?"
"Phải! Tao là Tiêu Hạo An. Con trai của Tiêu Hạo Niên đã chết." Hắn ta cười đê tiện một cái. "Thì sao? Mày nhất định sẽ phải chết thôi, Ngô Cẩn Ngôn."
Nhưng đối với những lời đe doạ này, Cẩn Ngôn lại tặc lưỡi chọc tức: "Chết ư?" Cô nhướn mày, cầm súng trên tay hắn dí vào đầu mình: "Quan trọng sao? Ở tại đây, ngay lúc này, mày có kích hoạt bom thì tao cùng lắm sẽ bỏ mạng để cho cô ấy bình yên!"
"Tao và mày sẽ cùng chết."
Để cô ấy được bình yên...
Chỉ có Ngô Cẩn Ngôn mới biết cô ấy là ai...
Tiêu Hạo An bóp cò nhưng súng từ lâu đã bị rút hết đạn.
"Khốn nạn!" Hắn vứt mạnh cây súng vào tường.
Lúc này, đồng hồ đếm ngược trên quả bom cũng tiếp tục từ mười phút.
Chín phút ba mươi giây...
"Hahaaa." Tiêu Hạo An đê tiện cười lớn, hắn vốn cũng chẳng cần chạy trốn làm gì. Chỉ cần Ngô Cẩn Ngôn hi sinh, Tần Lam sẽ phát điên, cuộc đời nàng sẽ hoàn toàn bị huỷ hoại từ từ, đau khổ sẽ bức nàng đến chết. "Tần Lam à Tần Lam. Ngày này đến rồi."
"Ngô Cẩn Ngôn sẽ chết!" Hắn ta khẳng định.
"Cảm giác nhìn những người thân yêu của mình lần lượt vì mình mà liên luỵ, cảm giác thế nào?"
"Ai chà." Hạo Niên thích thú ma sát hai lòng bàn tay của mình. "Đau lắm đấy! Nhìn người thân của mình chết đi..."
"Chị phải nếm trải hết nỗi đau của tôi..."
"Chúng ta vốn là sinh đôi mà..." Hắn cô đơn độc thoại trước camera trên ngực của Ngô Cẩn Ngôn: "Tại sao mẹ lại gửi chị vào Tần gia bề thế và vứt tôi cho một người bố xã hội đen khét tiếng?"
Hắn điên dại gào lên: "Tại sao chị được lớn lên trong danh tiếng, nhung lụa, còn tôi lại lớn lên với cuộc sống giang hồ trốn chui chốn nhủi như một con chó?!!"
"Chúng ta khác gì nhau? Chúng ta đều tài giỏi. Tôi căn bản chưa từng thua chị!!!"
Ngô Cẩn Ngôn không nhịn được mà bắn một phát súng vào vai hắn: "Đủ rồi."