[Bhtt] Ân

Chương 56



"Chị đã mong em đừng rời đi..."

Ngô Cẩn Ngôn ngừng lại bước chân. Lắng nghe những câu nói yếu ớt của nàng.

"Tình yêu, nó ngắn ngủi. Như một bông hoa tuyết chớm nở rồi lại vội tan. Chị không biết nữa, chị không biết mình phải làm sao để có thể khiến nó một lần nữa nở rộ và sống mãi không tàn..."

"Cẩn Ngôn, thứ lỗi cho chị..." Tần Lam nhàn nhạt cười, nhưng lại bi thương tột cùng. "Thứ lỗi cho chị đã là một kẻ lần đầu biết yêu thương."

"Thứ lỗi cho tình yêu của chúng ta..."

Cô nhìn nàng, xót xa mà ngấn lệ.

"Tình yêu đâu phải là chậu hoa đúng không em?"

"Bởi vì dù tình yêu này đã cho chị bao nhiêu lần thương tổn, thì cảm xúc nơi đây..." Nàng đặt tay lên ngực trái: "Vẫn cứ thế mà vẹn nguyên như ngày đầu..."

Cô vẫn nguyên nhìn nàng, những lời nói hiện tại cứ như vừa xoa dịu vừa sát muối vào trái tim. Vì nàng đau khổ, cô đương nhiên sẽ đau khổ.

"Tần Lam...Chị đừng tự trách mình." Cô trấn an mặc dù nội tâm cô cũng không bình ổn là bao.

"Em cũng chẳng biết nữa." Cô vô lực cười trào phúng. "Em đã không biết mình phải đối diện với chị như thế nào."

"Cho nên Tần Lam, không phải lỗi của chị."

"Chính em đã ích kỉ cho nên chỉ mãi nhìn vào thương tổn của mình rồi oán trách chị trong vô thức mà quên mất tình yêu ngay từ đầu chính là làm cho chị hạnh phúc."

"Em càng không muốn rời đi thì em lại càng muốn trốn trách thực tại..."

"Không sao cả. Chúng ta rồi sẽ ổn thôi."

Nếu không ổn thì cũng chẳng còn cách nào khác để bước qua quãng đường dài phía trước.



Ngô Cẩn Ngôn thất thần ngồi ở trạm xe buýt. Rất nhiều chuyến xe đã đi qua nhưng cô vẫn chưa thể chọn được tuyến để đến nơi cần đến. Hoặc có lẽ, cô đã không muốn đi nữa.

Trời cũng biết trêu ngươi, mưa lại đổ xuống rồi.

Cô ngước mắt nhìn từng giọt nước rơi, từ trên mái hiên trượt xuống thấm vào đôi giày vải yêu thích của mình.

Thì ra, đến cuối cùng, dù có yêu thích đến đâu thì vẫn không thể nào bảo vệ nó.



Mưa vẫn tiếp tục rơi. Đọng lại trên đường là những hồ nước nhỏ thấm bùn đất.

Ánh đèn pha rọi thẳng vào mắt khiến Cẩn Ngôn khó chịu mà nhíu mày.

Chiếc ô tô quen thuộc ngừng lại.

Cô lập tức đứng dậy, nhìn người từ bên trong chịu mưa mà bước xuống.

Trên vai áo đã ướt sũng, khuôn mặt xanh xao vì lạnh hiện ra, trên mắt nàng vẫn còn vương lại vài giọt nước, hoặc đó cũng có thể là nước mắt của chính nàng.

"Về thôi..." Nàng run rẩy đưa tay về phía cô. "Về với chị..."

Về với chị...

Ngô Cẩn Ngôn tròn mắt. Không dám giữ lấy.

"Cẩn Ngôn..." Tần Lam đỏ mắt nhìn cô. "Chẳng lẽ đến cuối cùng, dù cho phải đội mưa thì em cũng bằng lòng không về chung với chị?"

"Không..." Cô nhanh chóng lên tiếng. "Tần Lam, em không có ý đó."

Nàng lấy hết dũng khí đưa tay ra một lần nữa: "Về thôi."

Thời điểm tay cô chạm tới, nàng đã không kiềm được mà ôm chầm lấy cô.

Sau tất cả, rốt cuộc nàng đã đợi được ôm cô bao lâu, cầu xin cô trong mơ bao nhiều lần, thực sự không thể nhớ nổi nữa...

Cẩn Ngôn mặc cơ thể mình ướt mưa, vẫn đứng yên để nàng ôm.



Tô Thanh nhìn chiếc xe của đội trưởng vội vã rời đi trong mưa mà lòng dâng lên tâm sự phức tạp. Chỉ mong Tần Lam sẽ đi tìm Cẩn Ngôn chứ không phải việc gì khác.

Bồn hoa yêu thích của đội trưởng vẫn đang cam chịu ngả nghiêng theo gió bão, nhưng dù thế nào, đến cuối cùng chúng vẫn sẽ sống, giống như chủ nhân, dù có trải qua bao nhiêu khổ cực trong môi trường quân sự này, dù có là một nữ nhân tay chân yếu mềm đến đâu thì nàng vẫn sống, vẫn đẹp, vẫn toả ra hương thơm.

"Nhanh lên cái tên kia!" Vương Quán Dật lạnh cóng vừa che hoa vừa la làng kiếm Hứa Khải.

Tô Thanh phì cười.

"Làm đi, đừng lo réo. Ngày mai hoa chết thì cũng ta cũng phải đi theo."

"Biết rồi!" Hứa Khải tức tối chạy ra bởi vì phía sau bếp vẫn còn một chỗ bị dột chưa kịp đợi hết mùa mưa để sửa.

Sau khi hoàn thành việc bảo vệ hoa thì mọi người đã kiệt sức ngồi xuống bục. Mặc dù ướt sũng như không ai đi thay đồ nổi nửa, chỉ ngồi như thế ngắm mưa trong vô thức.

"Cơn mưa này, xem như là rửa trôi đi buồn bã." Hứa Khải nói nhỏ rồi nằm xuống đất.

Quán Dật phối hợp: "Cũng mong như thế. Hiếm khi vào xuân mà mưa lớn như vậy."

"Không biết đội trưởng đi đâu mà gấp đến thế, ô cũng chẳng thèm mang theo." Người kia lại tiếp tục lên tiếng.

"Dù sao cũng quen rồi. Chị ấy làm việc đâu cần đến ai."

"Nếu cần đến người khác thì đã không là đội trưởng rồi."

Mưa lâm râm rồi ngừng hẳn. Ba người mặc kệ giá lạnh tâm sự với nhau đến khi ngủ thiếp đi.

Phải, mưa không buồn. Mưa đến để rửa trôi nỗi buồn.



Ngô Cẩn Ngôn yên lặng ngồi ở ghế phụ, mặc dù không dám nhìn nhưng đôi lúc vẫn cứ vô thức đưa qua người bên cạnh.

Đi được một lúc thì căn nhà nhỏ quen thuộc lại xuất hiện trong tầm mắt, chỉ là hoa lá trước sân đã héo úa, không còn sức sống nào.

"Vào trong thôi."

Tần Lam mở cửa xuống trước.

Cô từ trong xe nhìn lấy dáng vẻ không chút vội vàng của nàng, cô biết nàng vẫn đang đợi mặc cho cô có suy tư bao nhiêu, mất bao lâu.

Hiện tại, những gì trước đây cô làm cho nàng đều cư nhiên đổi ngược lại.

Tần Lam mang một ly nước ấm đặt xuống bàn, ra hiệu rằng cô uống nó.

Nhưng Cẩn Ngôn vẫn bất động.

"Tại sao chị biết em ở đó?"

Nghe xong câu hỏi, nàng rũ mi.

Tại sao ư?

"Chị không biết em ở đâu, chị chỉ biết hôm nay em chắc chắn sẽ không rời đi."

Nhưng chỉ là hôm nay mà thôi...

"Đúng ha..." Cô cười tự giễu.

Mọi thứ đều bị nàng hiểu được.

Bởi vì cô không còn nơi nào để đi. Thành phố H cuối cùng cũng chẳng phải là nhà.

Không khí im lặng đến mức cả hai đều có thể nghe được đôi ba tiếng thở dài của đối phương.

"Chúng ta vốn dĩ không nắm bắt được cảm xúc của chính mình cho nên đã vô tình chạm vào cái tôi của nhau."

Vẫn là nàng lên tiếng trước.

"Chị vốn dĩ là một con người cứng đầu, không chịu khuất phục. Không may thay, em cũng như thế."

"Chị và em đều biết, nếu một trong hai mở lời níu kéo thì chắc chắn mọi thứ sẽ trở lại như ban đầu, hoặc gần như."

Nàng tha thiết nhìn cô, không mang ý nghĩa cầu xin mà là chân thành cởi mở: "Cẩn Ngôn, quỹ thời gian chúng ta bên nhau quá ngắn nhưng cuộc đời dài như thế thì đâu có nói được điều gì đúng không em?"

"Em có muốn một lần nữa để chúng ta ở bên cạnh nhau không?"

"..." Cẩn Ngôn kinh ngạc.

"Cẩn Ngôn, chị không muốn...để tình yêu chết dần như thế..."

"Chị không muốn mỗi đêm phải gọi thầm tên em mà chẳng nhận được hồi âm..."