[Bhtt] Đế Sư

Chương 125: Phiên ngoại một



Nói về từ khi nữ đế lên ngôi hoàng hậu trước đây, cũng chính là người đang đảm nhiệm vị trí hoàng thái hậu hiện tại, rốt cuộc đã không cần phải tự mình xử lý công việc triều chính nữa, từ đây hoàng thái hậu lại càng ít giao du với bên ngoài.

Người trong cung cả năm không nhìn thấy bóng dáng hoàng thái hậu đâu cả. Chỉ có Trầm Dao Quân cùng Lý Quý Hâm mới biết được, lão nhân gia hoàng thái hậu của các nàng, sau khi dùng mọi cách giữ phu nhân Hoa Xà ở lại kinh thành không có kết quả, liền trực tiếp dọn đi Hoa Xà sơn!. Ngôn Tình Ngược

Ngày trước trên Hoa Xà sơn vẫn thường có thầy trò ba người sớm chiều bên nhau, bây giờ Lý Quý Hâm không thể thường xuyên trở về, nhưng trên Hoa Xà sơn vẫn là ba người.

Hiện tại phu nhân Hoa Xà đã không còn thiếu tiền nữa, hoàng thái hậu của nàng chính là một kho bạc nhỏ biết xê dịch, người này mang theo bên mình cả tệp ngân phiếu đếm không xuể. Chỉ cần nàng cao hứng, là có thể đem tất cả vùng đất phụ cận Hoa Xà sơn mua lại!

Lý Tấn Nhất ở nơi nào cũng đều là kỳ đà cản mũi, vì vậy nàng lên trên núi dắt theo chó sói chơi đùa, tận lực không quấy nhiễu đến thế giới hai người của phu nhân Hoa Xà và hoàng thái hậu.

Ngôi nhà tranh ở trên núi đã được sửa chữa qua, nóc nhà đã bền chắc hơn trước rất nhiều. Hai người nằm ở trên nóc nhà nhìn sao đêm, ngắm trăng sáng, trò chuyện với nhau từ thi từ ca phú cho đến nhân sinh triết lý, vô cùng thích ý.

"Sư tỷ, trước kia ngươi đã từng cùng hai tên học trò nhìn sao đêm, ngắm trăng sáng hay chưa?" Đồng Tiệp trừng mắt nhìn, màn trời cách núi rất gần, cứ như là chỉ cần đưa tay lên liền có thể bắt được.

Phu nhân Hoa Xà trầm mặc mất một lúc: "Khi đó quá nghèo, nóc nhà chỉ là một lớp cỏ tranh, vừa lên tới thì nhà liền muốn sụp."

"Vậy đây là lần đầu tiên sư tỷ cùng người khác nhìn sao đêm, ngắm trăng sáng?"

"Ngược lại cũng không phải." Phu nhân Hoa Xà dùng khăn che mặt: "Mười bảy năm trước đã từng hay xem!"

"Cùng với ai vậy hả?" Đồng Tiệp cố ý làm ra vẻ tức giận.

Trong lòng phu nhân Hoa Xà hiểu được, nhưng nàng vẫn không chịu nói rõ: "Cùng với một tiểu cô nương, cái tiểu cô nương kia thích nũng nịu với ta. Có một ngày cùng nàng ở đỉnh núi nhìn trăng sáng, nhìn được một lúc thì nàng lăn ra ngủ, từ trên đỉnh núi lăn xuống, làm ta sợ đến đến mức phải cấp tốc đuổi theo, rất sợ nàng vì bị té ngã mà thành kẻ ngốc."

Đồng Tiệp lại đưa cây quạt lên che mặt, dùng quả đấm nhẹ nhàng đánh một cái lên trên người phu nhân Hoa Xà: "Ôi! Sư tỷ thật đáng ghét!"

Phu nhân Hoa Xà cũng chỉ là cười. Cuộc sống này, nếu như vẫn luôn an nhàn như vậy, nhân sinh liệu có còn tiếc nuối?

Sáng sớm ngày hôm sau, phu nhân Hoa Xà và Đồng Tiệp tìm được Lý Tấn Nhất. Đây sẽ là lần cuối cùng Tấn Nhất được gặp các nàng, bởi vì theo như lời các nàng nói, hai người bọn họ sẽ đi khắp thiên sơn vạn thủy, góc biển chân trời của Đông Châu mà dây dưa triền miên, sát cánh song phi...

Lý Tấn Nhất chợt nghĩ, ôi thảm quá! Bây giờ thì mình trở thành cô nhi thật rồi...

Phu nhân Hoa Xà và Đồng Tiệp đi đến một hòn đảo nhỏ ở phía đông của Đông Châu, trên đảo nhỏ này khá là hoang vắng, chỉ có trời xanh hòa cùng nước biển, có những loài chim biển từ tầng trời thấp bay lướt qua, cây cối che khuất những ngôi nhà gỗ nhỏ.

Sóng biển không ngừng cọ rửa những đảo đá ngầm, chỉ có một chút dân bản xứ. Đồng Tiệp nói, nơi này của Đông Châu sông núi đan xen, thiên nhiên phong quang, cần tìm đến cái nơi không bị ai quấy rầy, tỷ như đảo nhỏ này chẳng hạn.

So với hoàn cảnh sống ở chốn kinh thành thì cuộc sống nơi đây hoàn toàn bất đồng. Người dân nơi đây đều sống dựa vào tự cấp tự túc, bắt cá, dưỡng trai, dưỡng trai ra trân châu liền chèo thuyền vượt biển đổi lấy lương thực. Mặc dù không giàu có, nhưng trôi qua hết sức vừa ý.

Phu nhân Hoa Xà liền quyết định ở lại chỗ này thêm chừng mười ngày nửa tháng.

Trên đảo nhỏ rất ít khi có khách lạ tới, các cư dân nơi đây hết sức nhiệt tình, họ cho hai người những con cá vừa mới bắt được. Dẫu sao Đồng Tiệp cũng vốn được nuông chiều từ bé, cái gì cũng không biết.

Phu nhân Hoa Xà xắn tay áo tự mình xuống bếp, còn nàng liền ngồi xổm một bên nhìn.

Sư tỷ thật là đẹp mắt, lúc mổ cá nhìn rất đẹp, thời điểm rửa rau cũng đẹp, khi xào rau cũng đẹp không kém. Ăn vào không phải cá, mà là sư tỷ tú sắc.

Dầu ở trong nồi bắn ra tung tóe, Đồng Tiệp đã không chú ý, ngược lại còn hít một hơi nhảy dựng lên: "Sư tỷ! Ngươi đây là muốn mưu sát vợ mình!" Dầu văng đến trên tay nàng, người này chu cái miệng đầy vẻ yếu đuối đáng thương khi đưa tay qua: "Sư tỷ, thổi một chút."

Phu nhân Hoa Xà nắm lấy tay nàng rồi dỗ dành giống như dỗ con như vậy: "Tiểu Đồng Tiệp có đau hay không? Để sư tỷ thổi một chút!"

Đồng Tiệp bật cười ha ha: "Quả nhiên là sư tỷ dưỡng nhiều đứa trẻ mà."

Nuôi một Lý Quý Hâm rồi lại đem thêm Lý Tấn Nhất về nuôi lớn. Đột nhiên nàng trở nên trầm mặc: "Đáng tiếc, lại không phải là những đứa nhỏ của hai ta!"



"Nói bậy gì thế?" Nét mặt phu nhân Hoa Xà đầy vẻ không vui: "A Hâm cùng Tấn Nhất chính là đứa nhỏ của ta. Mà đứa nhỏ của ngươi, A Dao, cũng là đứa nhỏ của ta."

Đồng Tiệp lập tức gật đầu một cái: "Đúng! Đúng! Đúng! Dù sao con gái của ta cũng đã dụ dỗ đi đồ đệ của ngươi, ta lại không thua thiệt!"

Phu nhân Hoa Xà dùng khăn che mặt nói: "Ôi! Nếu ngươi còn dám sinh thêm một đứa nhỏ, nhất định Tiểu Tấn Nhất của ta cũng sẽ dụ dỗ nàng. Đừng thấy vóc dáng Tấn Nhất nhỏ mà xem thường, nàng là người lợi hại nhất!"

Đồng Tiệp còn định tiếp tục chọc ghẹo Hoa Xà phu nhân chứ đâu, nhưng đột nhiên ngửi ra, có mùi khét...

Hai người mải nói chuyện yêu đương, quên mất trong nồi còn có cá!

Đây chính là mấy con cá tươi còn đang dãy đành đạch được thôn dân đưa tới chứ đâu, cho vào nồi liền bị hủy!

Vẻ mặt Đồng Tiệp tức khắc đầy vẻ ấm ức: "Ôi... Cá của ta..."

Cái vẻ ấm ức này, có cảm giác lòng đang rỉ máu!

Mặc dù trong cung được ăn sung mặc sướng, nhưng muốn được ăn món cá biển còn tươi như vậy lại tương đối khó khăn. Sở dĩ chọn đảo nhỏ chạy tới, chính là vì được ăn cá tươi...

Nàng ấm ức đến phát khóc: "Sư tỷ, nếu không, hai ta đi mua mấy con cá có được không?"

Nhưng bây giờ đã là ban đêm, làm gì còn có ai bán cá nữa đây?

Hoa Xà phu nhân đành phải tìm cách dỗ dành Đồng Tiệp: "Tiểu Đồng Tiệp đừng khóc nha. Nếu không, chúng ta đi bắt cá đi!"

Bắt cá ngoài biển sẽ không giống bắt cá dưới sông, vén ống quần lên, cầm cây nĩa đi ra giữa sông đánh một trận, chỉ cần lanh tay lẹ mắt là có thể mang về mấy con cá. Nhưng muốn bắt cá biển, chính là phải lội ra vùng biển cạn mới được.

Hai con mắt của Đồng Tiệp tức khắc sáng lên: "Bắt cá! Hay lắm!"

Bên bãi biển trống trải, an tĩnh, sóng biển không ngừng vỗ vào ven bờ, xa xa là một vầng trăng sáng, đang từ trong nước biển dâng lên.

Bây giờ đang là tháng sáu, tháng bảy, là mùa nóng bức nhất trong năm.

Mặc y phục thì không thể nào xuống biển bắt cá. Cũng thật may, đêm nay nơi này không có một bóng người.

Hai bà dì mang theo trái tim thiếu nữa hoài xuân, ở ngay trên bờ biển cởi bỏ váy áo, cứ như thế nhảy vào trong nước. Nước biển thật lạnh, trong đó mang theo mùi vị của biển khơi. Dưới ánh trăng làn da của hai người như ẩn hiện, đong đưa bên dưới ánh lân tinh của làn nước biển, giống như là mỹ nhân đang tắm, hoặc là mỹ nhân ngư lên bờ.

"Sư tỷ!" Đồng Tiệp ở trong nước biển hướng về phía phu nhân Hoa Xà ngoắc tay: "Ngươi mau tới đây, nơi này thật là nhiều cá!"

Vui vẻ giống như một đứa trẻ. Đã rất lâu rồi nàng chưa từng vui thích đến như vậy, khi mà được cùng người mình yêu làm cái việc mình thích. Có phu nhân Hoa Xà ở bên, cho dù có là lên trời hay xuống đất, lên núi đao hay xuống biển lửa cũng cam lòng.

Phu nhân Hoa Xà hướng về phía Đồng Tiệp lội qua, quả thực có những con cái biển bơi qua bơi lại bên người, nước biển mằn mặn.

Phu nhân Hoa Xà còn chưa kịp đến gần, đột nhiên bàn chân Đồng Tiệp bị trượt một cái: "Ối" nàng kêu lên một tiếng, rồi đột nhiên biến mất khỏi mặt nước!

Phu nhân Hoa Xà lập tức kinh hoảng, nàng nhanh chóng tăng tốc độ lao tới: "Tiểu Đồng Tiệp! Ngươi đang ở đâu?"

Tiếng của nàng lan trên mặt biển, bị gió thổi đi rất xa, nước biển ào ào cọ rửa, biến nàng trở thành cái người lẻ loi một mình trên mặt biển.

"Tiểu Đồng Tiệp, ngươi đừng dọa ta có được không!" Phu nhân Hoa Xà lên tiếng gọi to. Nhưng lúc lâu sau vẫn không có tiếng trả lời, nàng lại càng nôn nóng, nên lập tức lặn vào trong nước biển!

Bầu trời đêm như sa xuống nặng nề, trong nước biển chỉ có đôi chút ánh sáng, không thấy rõ người và cá, chỉ có sóng nước lạnh lùng tùy tiện đánh lên trên người.

Phu nhân Hoa Xà bất chấp tất cả, nàng liều mạng quay xung quanh gọi thất thanh: "Tiểu Đồng Tiệp, ngươi đừng nên làm ta sợ hãi!"



Đúng vào lúc đó, từ bên bờ biển ở phía đàng xa có tiếng gọi vọng tới: "Sư tỷ! Ta bị sóng đánh đánh dạt lên bờ ở nơi này!"

Phu nhân Hoa Xà quay đầu nhìn lại, nín một hơi, nàng vội vàng bơi về phía bên kia!

Lúc lên đến trên bờ, nàng phát hiện ra một chuyện cực kỳ quan trọng.

Váy áo... Váy áo đâu rồi?

Đồng Tiệp đã mặc xong váy áo, nhưng mà... váy áo của nàng đâu?

Ừm, cái tên tiểu vương bát đản Đồng Tiệp này, vậy mà lại dám trêu cợt một kẻ đường đường có võ công đệ nhất thiên hạ Độc cô cầu bại là phu nhân Hoa Xà này?

Nàng cần phải dạy dỗ người này một phen mới được, để xem người nào mới thật sự là vương giả!

"Sư tỷ!" Đồng Tiệp còn ở bên cạnh cao hứng chứ đâu: "Gió quá lớn, váy áo bị thổi đi mất rồi!"

Phu nhân Hoa Xà thò đầu lên, bay trên mặt nước, vừa cười vừa nói: "Không sao cả! Tiểu Đồng Tiệp chỉ cần đem y phục của mình cho ta mượn mặc là được rồi."

"Nhưng mà ta lại chỉ có một bộ này mà thôi." Đồng Tiệp cười với vẻ rất hài lòng: "Nếu không thì, để ta đi phía trước canh chừng cho ngươi, sau đó chúng ta mới lén chạy trở về?"

Phu nhân Hoa Xà không chịu lên bờ: "Ôi trời! Như vậy thì quá mất mặt. Không bằng Tiểu Đồng Tiệp cứ đem áo khoác của ngươi cởi cho sư tỷ?"

Đồng Tiệp lắc đầu một cái: "Buổi tối quá lạnh, sẽ bị cảm lạnh!" Đây rõ ràng là cố ý!

Phu nhân Hoa Xà nhìn nàng mà cười: "Nếu như Tiểu Đồng Tiệp không cho, vậy thì sư tỷ đành phải tự mình động thủ vậy!"

"Di?" Đồng Tiệp nhìn lên bầu trời rồi hỏi: "Sư tỷ muốn làm thế nào mà động thủ đây?"

Lời còn chưa dứt đã thấy một cái bóng trắng hiện lên, từ trong nước, đột nhiên phu nhân Hoa Xà nhảy vọt lên, như thể đang thực hiện luyện tập một động tác, bay đến bên cạnh Đồng Tiệp!

Đồng Tiệp bị thân thủ này của phu nhân Hoa Xà làm cho sợ hết hồn, vốn là định nhìn một lần cho đã mắt, vậy mà vào lúc này, tay của phu nhân Hoa Xà đã đặt ở trên người nàng, cổ tay hơi dùng một chút lực: "Xoạt" một tiếng, áo khoác của nàng bị kéo xuống!

"Sư tỷ, đừng như vậy a!"

Sau đó nàng có kêu bao nhiêu cũng không có ích lợi gì, một tay Hoa Xà phu nhân đặt ở trên bả vai của nàng, từ phía sau dễ dàng cởi dây buộc của y phục!

Sau đó, một trận gió thổi qua...

Làn váy bị thổi lên, y phục từ trên vai tuột xuống, lộ ra một bờ vai tuyết trắng, mái tóc dài xõa ra ở trước ngực, quyến rũ đến động lòng người.

Phu nhân Hoa Xà nhẹ nhàng phả vào ở bên tai luồng hơi ấm, nàng thấp giọng nói: "Tiểu Đồng Tiệp, ta đã nói rồi, cho ta mượn y phục của ngươi mặc một chút."

"Hu hu hu." Đồng Tiệp giả vờ khóc lóc: "Sư tỷ, ngươi thật là xấu xa! Thật là xấu xa!"

Phu nhân Hoa Xà lại nhẹ nhàng phả hơi ấm một lần nữa: "Tiểu Đồng Tiệp, đây mới là lần đầu tiên biết ta là người xấu hay sao? Ta cho là, ngươi đã biết từ rất nhiều, rất nhiều năm rồi."

Đồng Tiệp tức khắc đỏ mặt lên. A! Sư tỷ vẫn luôn... là người xấu xa như vậy...

Gió vào ban đêm rất tĩnh lặng, chẳng qua là sóng biển lại có đôi chút huyên náo.

Cá đâu không mò được, bất quá mò được một cái mỹ nhân ngư.

Bãi cát ở trên bờ biển này rất mịn màng, giống như một tấm giường lớn của thiên nhiên, vì vậy các nàng ở ngay bờ biển điên cuồng... đến không thể tả nổi.