[Bhtt] Đế Sư

Chương 18: 18




Công chúa ngốc học được quá nhanh, để cho thân là nữ phó Lý Quý Hâm cảm thấy vô cùng nhức đầu.

Đã là kẻ ngu thì nên xứng với cái danh dành cho kẻ ngu đi, chứ đừng nên là kẻ ngu nhưng lại cơ trí thế này dễ khiến người ta bị giật mình.
Về việc để cho đường đường là đại đệ tử của Hoa Xà sơn như nàng mà phải đi Ngự hoa viên hoa đào con kiến ấy mà, nàng tuyệt đối không thể làm.
"Ta cho ngươi đi đếm con kiến là vì trừng phạt ngươi đã phạm sai lầm.

Đó không phải là "kỷ sở bất dục vật thi ư nhân", mà những việc ta đã làm hết thảy cũng là vì tốt cho ngươi.

Cho nên càng không có vế sau "người nếu phạm ta một chút." Nàng lẽ thẳng khí hùng mà giáo dục công chúa ngốc, ý đồ phải đem mọi lý lẽ của người này bẻ quẹo đi cho bằng được.
Ai ngờ công chúa ngốc lại đột nhiên đi về phía trước, lại còn tiện thể xua xua tay: "Được rồi! Được rồi! Dù sao Mỹ Nhân Nữ Phó nói gì cũng đều đúng cả, A Dao chỉ cần nói đúng đúng đúng, thành thành thành, tốt tốt tốt, ca tụng ca tụng ca tụng là được rồi chứ gì."
Lý Quý Hâm nhìn công chúa ngốc đầy cái vẻ "được được được, đều theo ngươi, y theo bộ dáng của ngươi" mà trong lòng không khỏi cảm thấy là lạ.
Trở lại An Ninh cũng là lúc trăng đã treo trên đỉnh núi.

Thanh Thư đã chuẩn bị xong bữa ăn tối, phải ngồi chờ từ lâu rồi.
Vừa nhìn thấy công chúa ngốc trở về, nàng lập tức nghênh đón giúp công chúa ngốc cầm lấy sách bút: "Công chúa học tập cả một ngày rồi, nhất định là rất mệt mỏi, trước hãy ăn cơm đã."
Lý Quý Hâm lại cho rằng, mình mới là người mệt mỏi nhất ở đây.
Công chúa ngốc bò cả người lên trên bàn, ở đó đều toàn là những món nàng thích ăn.

Nhưng hôm nay nàng tỏ ra thật biết điều khi đẩy bát ra không chịu ăn cơm: "Mỹ Nhân Nữ Phó ăn trước."
"Tại sao ta lại phải ăn trước?" Lý Quý Hâm không khỏi sững sờ.
"Tiên sinh nói rồi, cần phải tôn sư trọng đạo.

Mỹ Nhân Nữ Phó là sư phụ của A Dao, theo lý thì A Dao phải để cho sư phụ ăn trước." Công chúa ngốc nói thật rõ ràng mạch lạc.
Nghe xong lời nói này, thiếu chút nữa Lý Quý Hâm lệ nóng doanh tròng.

Ai nói công chúa ngốc? Không ngờ được là chỉ mới một ngày đi học ở Tri Lễ viện vậy mà công chúa đã rất có tiến bộ rồi!
Vì vậy nàng lập tức cầm lên đôi đũa không mà thèm khách khí, kẹp thức ăn trước.
Công chúa ngốc ngây ngẩn nhìn nàng.


Mỹ Nhân Nữ Phó trông thật là đẹp mắt, lúc gắp thức ăn nhìn đẹp mắt, lúc ăn cơm nhìn đẹp mắt, mà lúc gạt tóc đi trông lại càng đẹp mắt.
Lý Quý Hâm bị nàng nhìn chằm chằm có chút toàn thân sợ hãi, vì thế gõ bát một cái: "Tiên sinh không dạy cho ngươi biết thời điểm dùng bữa thì không được có cảm giác như đi vào cõi thần tiên hay sao?"
Công chúa ngốc hết sức thành thật lắc đầu một cái: "Không có."
Lý Quý Hâm không muốn nói thêm cái gì nữa, sau khi ăn cơm xong chỉ buông lại một câu sáng mai đúng giờ thức dậy đi học, sau đó liền trở về ngôi nhà gỗ nhỏ của mình.
Trên đường trở về nàng vẫn luôn một mực suy nghĩ: tại sao hoàng hậu lại không chấp nhận cho bất kỳ người nào được phép mang quyển sách liên quan tới Hoa Xà sơn ra khỏi Tàng Thư lâu? Cái trang bị mọt ăn rơi mất kia nội dung là cái gì.
Chịu khó lăn qua lộn lại tìm cho ra, hay là chờ đủ một tháng khi bổng lộc bắt vào tay thì trở lại Hoa Xà sơn hỏi sư phụ một chút?
Tối nay trăng đã sắp tròn, thời tiết dần dần nóng lên, tiếng ve kêu ra rả dưới tán cây hòe già, ồn ào đến nỗi nàng không thể chìm vào giấc ngủ.
Cái thời tiết quỷ quái này!
Nàng lại bò dậy, nằm ở bên cửa sổ nhìn về An Ninh các ở phía xa xa.

Chỗ ấy ánh nến đã bị tắt đi, công chúa ngốc hẳn là đã ngủ.
Trong hoàng cung không thể so sánh được với bên ngoài, lính tuần tra một đội lại một đội đi qua dưới cây hòe già, mắt của bọn họ luôn nhìn thẳng, làm như không có một ai chú ý tới bên trong cửa sổ của ngôi nhà gỗ nhỏ dưới cây hòe già, có một cô nương nằm đó.
Sau khi lính tuần đi qua, đột nhiên Lý Quý Hâm cau mày lại!
Dưới bụi cỏ bên ngoài kia có tiếng sột soạt, không ngừng không nghỉ, tựa hồ đang hướng thẳng về phía ngôi nhà gỗ này!
Một người luôn cảnh giác như nàng lập tức đánh hơi được nguy hiểm!
Quả nhiên đúng như lời sư phụ từng nói, hoàng cung chính là cái nơi nguy hiểm nhất trên đời này.

Tiếc thay âm thanh này nàng lại quen thuộc nhất.

Từ nhỏ lớn lên ở Hoa Xà sơn làm sao nàng lại có thể không nhận ra được, đây chính là một bầy rắn kết bạn đang hướng về phía ngôi nhà gỗ này mà tới!
Xuân Hạ chính là mùa bầy rắn hoạt động mạnh nhất, nhưng hiện tại đã là hơn nửa đêm, lấy ở đâu ra nhiều rắn như vậy? Trừ phi, trừ phi có người muốn hại nàng!
Mà ở chỗ này số người bị nàng chọc tới bất quá cũng chỉ có mấy người!
Giờ phút này lại không có nhiều thời gian để nàng suy tính nữa.

Trước khi bầy rắn đến được ngôi nhà gỗ nhỏ, nàng phải rời khỏi nơi này!
Cũng may Lý Quý Hâm là một người tài cao gan lớn, chỉ trong thoáng chốc nàng đã nhón chân một cái, cả người liền bay lên trên xà nhà, rồi dọc theo mái nhà gỗ nhỏ mà lướt ra bên ngoài, sau đó hướng về phía An Ninh vội vàng đi tới.
Thế cho nên chờ đến sáng sớm hôm sau, khi mà công chúa ngốc tỉnh lại chuẩn bị đi rửa mặt, nàng phát hiện trong phòng của mình có thêm một người.
Lý Quý Hâm ngồi trên ghế ở bên cạnh bàn, tay làm gối kê đầu mà ngủ ngon lành.
Công chúa ngốc không biết đã có chuyện gì xảy ra, nàng đứng lên nhẹ nhàng giúp người này đắp chăn, sau đó ra khỏi cửa tìm Thanh Thư: "Đi điều tra một chút xem tối hôm qua đã có chuyện gì xảy ra."

"Đã có chuyện xảy ra với nhà gỗ nhỏ rồi!" Thanh Thư từ bên ngoài tiến vào: "Có nha hoàn ở kế cận nhà gỗ nhỏ bị bầy rắn công kích, tình hình đang rất nguy kịch.

Lính cấm vệ đã qua đó xem xét rồi.

Nhà gỗ nhỏ đã bị bầy rắn chiếm lĩnh."
Công chúa ngốc trầm tư một lúc lâu, sau đó nàng liếc nhìn về căn phòng của mình một cái: "Lẽ nào có người muốn hại nàng?"
"Sẽ là ai đây?" Thanh Thư hỏi.
Công chúa ngốc ngưng mi tỏ ý không hài lòng: "Còn có thể là ai vào đây được nữa?"
Lý Quý Hâm đã tỉnh lại, lúc đó công chúa ngốc đã không còn ở trên giường.
Nàng vừa mới mở cửa ra, lập tức có một thân hình mềm mại đâm vào trong ngực của mình, cùng với đó là cái giọng non nớt đang thét lên vì sợ hãi đến chói tai của một thiếu nữ: "Mỹ Nhân Nữ Phó! Thật là sợ sợ! A Dao thật là sợ sợ!"
Trong nháy mắt, cơn mông lung buồn ngủ của Lý Quý Hâm bị quét sạch.

Nàng còn tưởng rằng có người đã khi dễ công chúa ngốc nhà mình.
Công chúa ngốc không ngừng nức nở vừa túm chặt lấy y phục của nàng vừa kéo nàng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói: "Thật là nhiều rắn! Thật là nhiều, thật là nhiều! Có người bị rắn cắn, ở trong phòng nhỏ của Mỹ Mỹ Nhân Nữ Phó.

Mỹ Mỹ Nhân Nữ Phó không có bị làm sao chứ? Chúng ta đi thái y viện để cho thái y giúp Mỹ Mỹ Nhân Nữ Phó chữa thương!"
Lý Quý Hâm nhất thời đứng dừng lại.

Dáng vẻ của công chúa ngốc đầy cái vẻ vội vội vàng vàng, cuối cùng là vì sợ mình bị thương hay sao?
Nàng xuất thân là người của Hoa Xà sơn, làm sao sẽ bị mấy cái con rắn nhỏ này làm bị thương được đây? Vì thế nàng đè công chúa ngốc lại, vuốt đầu của nàng một cái đầy vẻ yêu thương: "Ta không có bị làm sao.

Tối hôm qua phải tới phòng công chúa để tá túc, không có hù đến ngươi đấy chứ."
"Lúc ngủ A Dao sẽ giống như chết rồi vậy, mới sẽ không bị hù đến.

Lại nói, Mỹ Nhân Nữ Phó thơm thơm, chỉ có tiên nữ mới có thể thơm thơm như thế.

Có tiên nữ tới bảo vệ A Dao rồi, A Dao mới không biết sợ đâu!" Công chúa ngốc cười, nụ cười đầy vẻ ngọt ngào.


Nàng vẫn còn chưa có rửa mặt, cái lúc nàng cười lên, khóe mắt còn treo cả ghèn.
Lý Quý Hâm khẽ thở dài một cái.

Quả nhiên là cái kẻ ngu mà, rời khỏi Thanh Thư thì sẽ không thể tự lo liệu được cuộc sống.
Nàng cũng không ngại, thay người nào đó lau đi khóe mắt, sau đó vừa dắt tay công chúa ngốc vừa hỏi: "A Dao sợ rắn hay sao?"
"Sợ!" Công chúa ngốc gật đầu một cái.
"Có ta ở đây."
"Vậy A Dao sẽ không sợ nữa!" Công chúa ngốc ngẩng đầu lên nhìn nàng, đôi mắt của nàng khi cười trông như vầng trăng non.
Lý Quý Hâm cũng cười: "Trời đã sáng rồi, chúng ta nên đi tới chỗ nhà gỗ nhỏ nhìn bầy rắn một chút."
Căn nhà gỗ nhỏ đã bị lính cấm vệ vây lại.

Chuyện nơi này gặp phải bầy rắn công kích, chẳng bao lâu đã truyền đến tai hoàng đế cùng hoàng hậu.
Lý Quý Hâm cũng không sợ, nàng xuyên qua tuyến phòng vệ do lính cấm vệ tạo nên, đi tới trước nhà gỗ nhỏ của mình.
Bên trong là cả một bầy rắn lúc nha lúc nhúc làm người xem rợn cả tóc gáy.

Bởi vì đêm qua đã quá khuya, nàng phải đem an toàn đặt ở vị thứ nhất, hiện tại trời đã sáng, lính cấm vệ đứng ở bên ngoài cửa vãi lưu huỳnh xung quanh, bầy rắn chỉ còn biết ở trong phòng lắc lư cái đầu.
Chỉ cần một bước chân nàng đã bước vào bên trong, sau đó bắt lấy một con rắn.
Là một con rắn cạp nong nhỏ, nó há miệng phun ra đầu lưỡi, phát ra âm thanh "phì phì".
Rốt cuộc Công chúa ngốc vẫn có chút sợ, nàng lui lại phía sau một bước.

Đúng lúc này nàng nghe thấy Lý Quý Hâm phát ra tiếng cười nhạt: "Con rắn nhỏ a con rắn nhỏ, hãy nói cho ta biết, ai đã để các ngươi tới đây?"
Con rắn nhỏ lại tiếp tục lè lưỡi, phun ra cái tiếng phì phì thật giống như đang cùng nàng đối thoại.
Công chúa ngốc lấy hết can đảm đi tới bên người Lý Quý Hâm rồi dựa hẳn vào người này: "Mỹ Nhân Nữ Phó, cái này, là rắn ngươi đưa cho A Dao hay sao?"
Hôm trước, khi còn ở trên giáo trường, công chúa ngốc còn chọn cho mình một cái roi làm vũ khí, rồi một mực gọi đó là rắn.

Hiện tại, có cả một căn phòng đầy rắn ở ngay trước mặt, nàng còn phải cố nén sợ, làm ra bộ một kẻ ngu cái gì cũng không biết.
Lý Quý Hâm chỉ đứng lên, rồi vừa cười vừa trả lời: "A Dao thích ăn thịt rắn không? Nếu như thích, cả một phòng rắn này, chính là thức ăn của ngày hôm nay!" Khi nàng nói những lời này có một luồng khí lạnh lẽo tỏa ra trên đỉnh đầu.

Hôm qua nàng còn dạy cho công chúa ngốc rằng nếu người phạm vào ta thì ta trả lại gấp đôi, hôm nay thật là có người không có mắt dám động đến nàng!
Đây là hoàng cung thì thế nào? Không ai được phép lợi dụng bóng tối thò móng vuốt về phía đỉnh đầu của nàng!
Nàng đem con rắn ném trở lại trong phòng, con rắn cạp nong nhỏ lại cùng đồng loại của nó đụng vào nhau, sau đó Lý Quý Hâm đóng sầm cửa lại rồi nói: "Căn phòng này, đốt đi!"
Ngôi nhà gỗ đã bị rắn xâm lấn là không có cách nào ở được nữa.


Công chúa ngốc đứng ở đằng xa nhìn ngọn lửa hừng hực cháy dưới cây hòe già, mà lửa giận trong lòng so với ánh lửa kia lại còn cao hơn!
Vậy mà lại có người dám ám sát nữ phó của nàng? A a!...!Đây phải coi như là dám động thổ trên đầu thái tuế! Thù này không báo, còn không phải đã phụ lòng nàng phí công giả điên giả dại trong những năm qua hay sao!
Sau đó nàng dắt tay áo của Lý Quý Hâm làm như một đứa nhỏ tìm cách làm hài lòng người khác: "Mỹ Nhân Nữ Phó không cần phải lo lắng nha.

Ở chỗ A Dao có thật nhiều phòng, Mỹ Nhân Nữ Phó có thể đến ở trong An Ninh các nha."
"Không cần!" Lý Quý Hâm trầm mặt nhìn biển lửa: "Chờ giải quyết xong việc làm lại căn nhà khác, ta sẽ nghỉ ngơi ở chỗ khác."
Đó là một vị trí nàng đã chọn sẵn từ trước.

Ở đó chẳng những có thể nhìn thấy An Ninh các mà còn có thể nhìn thấy cả con đường nối thông với bốn phía hậu cung.

Nếu thật sự có người muốn ra tay đối phó nàng, vậy thì việc nàng đi vaot ở trong An Ninh các, ngược lại sẽ đem đến cho An Ninh các sự uy hiếp.
Công chúa ngốc liền cố ý chu cái miệng: "Mỹ Nhân Nữ Phó là không thích A Dao hay sao?"
Lý Quý Hâm cúi người hướng về phía nàng cười: "Vì để bảo vệ A Dao, ta không thể vào ở trong An Ninh các được.

Đi thôi, đến giờ chuẩn bị đi Quốc Văn quán để học rồi."
Bên này Lý Quý Hâm mang theo công chúa ngốc chuẩn bị chương trình học cho một ngày mới, mà ở phía bên kia, hoàng hậu đang nghe thị vệ báo cáo.

Cặp lông mày đẹp đẽ nhíu lại.
Nàng muốn cho Lý Quý Hâm thu mình một chút, những chuyện đã xảy ra trong những ngày qua nàng cũng đã nghe nói tới.
Tính tình của cô nương này thật đúng là người do phu nhân Hoa Xà tự mình nuôi dạy mà.

Bản thân nàng như thế nào khiêm tốn, nhưng rồi vẫn bị người ta nâng lên thật cao.

Nếu có người muốn khen nàng, tất cũng sẽ có người muốn hại nàng.
"Nương nương, ngài xem chuyện này nên làm thế nào?"
Hoàng hậu để cho thịnữ đỡ tay đứng lên, rồi lấy từ trong ngực ra một tấm thẻ bài: "Đem tấm thẻbài này đi cho Lý Quý Hâm.

Hãy nói, bổn cung vừa ý nàng văn thành võ đức, lại cònrất kiên nhẫn giáo dục Trường Ninh công chúa, cho nên ta cho nàng có được cáiquyền này.

Nếu bản thân nữ phó lại ở trong nguy hiểm, vậy làm thế nào bảo vệ đượccông chúa? Đem tai họa ngầm bên người nàng loại bỏ.

Bổn cung không muốn lại mộtlần nữa nghe được loại chuyện nữ phó do bổn cung đưa cho Trường Ninh công chúabị thế lực không rõ ràng công kích này nữa!.