Sau lần bất ngờ bị tập kích, Ngô Cẩn Ngôn đối với sự kém cỏi của bản thân đã có cái nhìn rõ ràng hơn rất nhiều.
Nguyên lai trước đây cô chưa từng nghĩ tới việc tự vệ, căn bản do cuộc sống quá mức sung túc. Vì thế kết quả hiện tại đi tới đâu, cũng là bất hạnh cam chịu việc bị người khác chà đạp tới đó.
Chà đạp không chỉ về mặt thể xác, mà còn về cả lòng tự tôn.
"ĐỨNG DẬY."
Khương Tử Tân phẫn nộ quát kẻ vừa bị mình đánh tới thảm kia.
Những ngày vừa qua, cô đã ra sức cải thiện sức bền và tốc độ của bản thân. Tuy nhiên đúng với những lời mà vị tiên sinh kia nói - tốc độ của cô chỉ bằng Khương Tử Tân lúc 7 tuổi.
Cùng xuất thân trong gia đình hắc đạo, ấy thế nhưng cô và tiểu nữ hài kém tuổi này quả thực khác nhau một trời một vực.
"Tiếp tục."
Khương Tử Tân rất nhanh liền lao tới.
Bản năng sống sót trỗi dậy. Cô lập tức nắm lấy cổ tay nàng bẻ sang một bên.
Đại tiểu thư cũng không phải kẻ ngốc. Bị giữ tay lập tức dùng chân. Mũi chân hướng thẳng vào đầu gối cô với lực đạo vô cùng mạnh.
Trong tình thế này nếu như cô thực sự trúng đòn, chắc chắn hậu quả nặng nhất sẽ là gãy xương.
Tiếp tục nghiêng thân né tránh, sau đó Ngô Cẩn Ngôn vòng ra sau nàng, đem khuỷu chân đạp xuống.
"Hỗn đản, sao đột nhiên ngươi trở nên mạnh như vậy?" Nàng quay lại nạt nộ.
"Ta cũng không biết nữa."
"Bỏ đi bỏ đi, ngươi tiến bộ ta đây càng thêm rảnh rỗi. Bởi vì bên cạnh bỗng chốc xuất hiện một sủng vật đặc biệt được việc."
"Nếu như..." Ngô Cẩn Ngôn ngập ngừng.
"Gì?"
"Nếu như... một ngày nào đó ta dùng chính những chiêu thức này để phản bội ngươi thì sao?"
Thoáng kinh ngạc nhìn cô rồi cười thành tiếng, Khương Tử Tân khoanh tay, nâng cằm hỏi: "Ngươi thử nghĩ xem."
"..."
"Nghĩ chưa ra phải không? Hay là cứ mạnh dạn thử đi, tới lúc đó ngươi sẽ có câu trả lời thôi."
Ngồi xuống nệm nghỉ ngơi, nàng vươn tay lấy chai nước khoáng lên nhấp một ngụm.
"Cha ta thường nói rằng khi bị phản bội, việc đầu tiên nên làm không phải lập tức giết hắn, mà là làm phước ban cho hắn một con đường sống, rồi chờ khi cuộc sống của hắn khá hơn. Tới lúc đó tước đi tất cả cũng chưa muộn."
Thời điểm nàng nói dứt câu, sống lưng cô bỗng trở nên lạnh buốt.
Tần Lam...
***
Mà lúc này...
Chuyến bay hạ cánh lúc 8 giờ tối.
Kết thúc cuộc đàm phán liên quan tới việc vận chuyển hàng hóa, Tần Lam cầm điện thoại phát đi một cuộc gọi.
"Là em."
"Ừ, vừa mới trở về không lâu. Hiện tại đang trên đường tới."
"Em biết, em nhất định sẽ cảm tạ con bé thật tốt. Được, tạm biệt."
Cúp điện thoại. Nàng hỏi Xa Thi Mạn - người đang ngồi phía trên.
"Lần trước chị nói Ngô Cẩn Ngôn sống rất tốt?"
"Không sai. Hứa Khải đã trực tiếp tới nơi làm việc của Ngô Cẩn Ngôn vào ngày đầu tiên để thăm dò. Con bé rất thông minh, thậm chí còn từ chối toàn bộ đề nghị tốt mà Khương tiểu thư đưa ra, chỉ để nhắm tới công việc quét dọn."
"Ta đã khẳng định ngay từ đầu rồi mà. Họ Ngô đó không phải đứa trẻ thiếu suy nghĩ đâu. Công việc quét dọn mặc dù là công việc chẳng ai muốn làm nhất, song cũng là công việc dễ tìm được manh mối và nghe ngóng tin tức nhất. Một đứa trẻ mười lăm tuổi đã nghĩ được điều sâu xa như vậy, tâm cơ của nó không còn đơn giản nữa."
"Vậy cô muốn làm gì? Chẳng lẽ tiếp tục giữ mạng sống của nó ư?"
"Lời tôi nói dễ dàng thay đổi lắm sao?" Chống cằm nhìn ra cửa sổ, nụ cười nàng mang đầy vẻ châm chọc: "Tôi nhất định sẽ thực hiện lời hứa của bản thân với Thẩm Lan - chăm sóc nuôi dạy con gái nàng thật tốt."
"Chà... tôi nghĩ bây giờ tôi phải tới đem tiểu nữ hài hiếu động đó về rồi."
"Đương gia..." Xa Thi Mạn muốn nói lại thôi.
"Tôi đang nghe đây."
"Cô đừng nên mãi chìm đắm trong quá khứ như vậy."
Câu nói cuối cùng, đã thẳng thắn chấm dứt toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người.
***
Kết thúc luyện tập đã gần 11 giờ. Ngô Cẩn Ngôn cùng Khương Tử Tân sánh vai trở về. . Đam Mỹ Hài
Chỉ có điều khi bước chân vào cửa, cô bỗng nghe thấy tiếng người bên cạnh mình vui vẻ reo lên.
"Tiểu di."
Nương theo tầm mắt Khương Tử Tân. Khoảnh khắc trông thấy người phụ nữ không thể nào quen hơn đó. Trái tim cô gần như ngừng đập...
Cô sớm biết trước sau gì nàng ta cũng tới, nhưng vẫn không dám ngờ lại tới nhanh như vậy...