Tối nay Tần Tuyết Nhiễm có hẹn ăn cơm cùng Trần Thu Nghiên và Tô Tình. Tất nhiên cô cũng sẽ đưa bạn gái đi cùng. Đây vốn dĩ là ước hẹn của nhóm ba người các cô, chỉ cần có người nào đó thoát khỏi kiếp độc thân thì bắt buộc phải đưa người yêu đến ra mắt, đồng thời đãi những người còn lại một bữa ăn ra trò.
Tô Tình và Trần Thu Nghiên đã đến nhà hàng từ sớm, gọi trước một bàn ăn toàn các món đắt tiền. Đúng giờ, Tần Tuyết Nhiễm cùng Lâm Dương Thần xuất hiện. Từ xa nhìn thấy đôi uyên ương tay đan tay một bộ dáng dính lấy nhau không rời Tô Tình liền cảm thấy cay mắt, ê răng không chịu nổi.
"Thật là chua quá đi."
"Chào buổi tối."
"Tình tỷ, Thu Nghiên tỷ, chào các chị."
"Thật ngoan~" Tô Tình đưa tay ra định nhéo cái má của Lâm Dương Thần. Mỗi lần Tô Tình gặp nàng lại muốn động tay động chân nhưng lại bị Tần Tuyết Nhiễm chặn lại.
"Mặc kệ cậu ấy. Mau ngồi đi." Trần Thu Nghiên cũng mỉm cười chào hỏi Lâm Dương Thần.
Sau khi an ổn ngồi, Tần Tuyết Nhiễm mới thản nhiên nắm lấy tay Lâm Dương Thần mười ngón đan xem trực tiếp đưa lên quơ quơ trước mặt hai người bạn.
"Chính thức giới thiệu với các cậu,
đây là bạn gái của mình."
"Biết rồi biết rồi. Lần trước gọi điện không phải đã khoe một lần rồi sao?" Tô Tình bĩu môi một bộ dáng ghét bỏ hành vi khoe khoang kia. Lần trước sau khi cho Tần Tuyết Nhiễm lời khuyên, buổi tối Tô Tình về nhà nhịn không được tâm tư bát quái liền gọi điện cho người bạn thân của mình hỏi thăm tình hình, kết quả biết được hai người đã tu thành chính quả.
"Mình chính là muốn khoe đó thì sao?" Tần Tuyết Nhiễm khiêu khích nói. "Còn nữa, lần sau gặp mặt không cho phép động tay động chân với bạn gái của mình."
Nhìn bộ dạng của cô Tô Tình liền tức muốn chết. "Tiểu Dương Thần em rốt cuộc thích cái tên này ở chỗ nào vậy, tính cách khó ưa như vậy em cũng chịu được hả?"
"Nào có khó ưa đâu. Chị ấy điểm nào cũng tốt." Lâm Dương Thần nhỏ giọng phản bác, trên mặt còn kèm theo nụ cười thẹn thùng khiến Tô Tình cũng phải nổi da gà.
Tần Tuyết Nhiễm hất cằm với Tô Tình, nếu có đuôi thì cái đuôi chắc đã vểnh lên đến tận trời. "Nghe thấy chưa?"
"Xì! Không thèm chấp các người."
"A Nhiễm, chúc mừng các cậu."
Trần Thu Nghiên cuối cùng cũng lên tiếng, nàng ấy mỉm cười nâng lên ly rượu vang, ba người còn lại cũng nâng lên ly của mình cùng nhau cụng một cái.
"Cám ơn cậu." Tần Tuyết Nhiễm cũng mỉm cười đáp lại, không thể không nói thái độ của cô đối với Trần Thu Nghiên so với Tô Tình luôn là khác một trời một vực.
"A Nghiên cậu cũng nhanh nhanh tìm người yêu đi. Yêu đương rất thú vị, thật đó."
Nghe Tần Tuyết Nhiễm nói đến vấn đề này Trần Thu Nghiên chỉ là cười cười, nâng ly rượu lên nhấp một ngụm.
"Không vội."
Lâm Dương Thần tinh ý phát hiện một tia khổ sở thoáng qua trong đáy mắt nàng ấy.
Nàng vừa rồi nhìn nhầm sao? Vì sao Trần Thu Nghiên lại có ánh mắt kia? Trong đầu Lâm Dương Thần chợt loé lên một ý nghĩ khiến nàng giật mình, nhưng rồi lại lắc đầu phủ nhận. Chắc không phải đâu!
"Sao cũng được. Miễn đừng học A Tình thác loạn như vậy là được."
Nháo loạn một hồi món ăn mới được nhân viên phục vụ mang lên, bốn người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.
Lâm Dương Thần mỹ mãn ăn tôm hùm mà Tần Tuyết Nhiễm bóc vỏ cho mình, vô cùng hưởng thụ cái cảm giác này. Khi thử đến món gỏi bào ngư lại đột nhiên ăn nhầm phải ớt khiến nàng lập tức hít vào một ngụm khí, khuôn mặt nhăn lại.
"Làm sao vậy?" Tần Tuyết Nhiễm vội vàng hỏi.
"Cay..."
"Mau uống chút nước lọc."
Tần Tuyết Nhiễm đút cho Lâm Dương Thần uống nước, còn chu đáo rút khăn giấy lau miệng cho nàng, động tác cẩn thận lại dịu dàng giống như đối đãi với một món bảo vật vô giá. Truyện Hài Hước
"Đã thấy đỡ cay hơn chưa?"
"Ừm ừm."
"Em đừng ăn món này nữa." Cô đem tất cả đồ ăn còn lại trong chén của nàng bỏ vào trong chén mình rồi gọi phục vụ đổi một cái mới.
Tất cả hành động của Tần Tuyết Nhiễm làm cho hai người ngồi đối diện phải rửa mắt mà nhìn.
Đã quen biết rất nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến Tần Tuyết Nhiễm đối xử với người khác một cách đầy dịu dàng và cưng chiều như vậy.
Đặc biệt là ánh mắt của cô khi nhìn Lâm Dương Thần, sủng nịch cùng ôn nhu nồng đậm như muốn tràn ra ngoài. Sâu trong đáy mắt chỉ chứa đựng hình bóng nàng, phảng phất giống như toàn bộ thế giới chỉ tồn tại một mình người kia, người vật xung quanh đều là phông nền.
Tô Tình liên tục lải nhải trách bọn bọ ăn cơm cũng phải ân ân ái ái ngược cẩu độc thân như cô ấy. Tần Tuyết Nhiễm lại có cớ châm chọc Tô Tình, nói không phải luôn có một danh sách các em gái hằng đêm đều đợi cô ấy đến sủng hạnh sao?
Một bữa cơm náo nhiệt ăn xong, Tô Tình rủ mọi người cùng đi LODGE uống rượu, Tần Tuyết Nhiễm từ chối, nói muốn mang Lâm Dương Thần đi dạo, trải qua không gian riêng tư hai người, Tô Tình lại được một trận ghen tị ra mặt.
Kết quả là...
Rào!
Tần Tuyết Nhiễm đưa tay ra hứng mưa, những giọt nước lạnh lẽo từ trên mái hiên thi nhau tí tách rơi xuống bàn tay thon dài trắng nõn, kịp thời lây nhiễm một chút khí tức của cô trước khi rơi xuống thấm vào lòng đất.
Vừa rồi sau khi chào tạm biệt hai người bạn cô và Lâm Dương Thần quyết định đi công viên tản bộ. Rõ ràng nửa tiếng trước bầu trời vẫn trong trẻo đầy sao, vậy mà chưa được bao lâu mây đen ùn ùn kéo tới, một cơn mưa trút xuống. Hai người chỉ kịp chạy đi tìm một mái hiên nhỏ tạm thời trú mưa.
"Ai... Sớm biết đã cùng A Tình bọn họ đi uống rượu." Tần Tuyết Nhiễm thở dài đầy tiếc nuối.
Lâm Dường Thần đứng bên cạnh vẫn đang chăm chú nhìn bàn tay đang hứng mưa đến mê mẩn, nghe được ngữ điệu than thở kia mới hồi thần, dời tầm mắt lên sườn mặt người bên cạnh.
Không thể không nói sườn mặt của Tần Tuyết Nhiễm cũng đẹp vô cùng, từ góc độ này có thể nhìn rõ sống mũi vô thực cùng với xương cằm mỹ lệ, gò má cân xứng. Dường như mỗi một bộ phận, mỗi một chi tiết trên cơ thể cô đều là hoàn mỹ trong mắt nàng, ngắm mãi không chán.
"Hai chị ấy đều là bạn học của chị hả?"
"Đúng vậy. Lúc lên đại học mới quen biết A Tình, còn A Nghiên thì chơi thân từ nhỏ."
"Vậy tình cảm giữa chị với chị Thu Nghiên hẳn là rất tốt?"
"Đúng vậy a. Chính là kiểu khuê mật."
Lâm Dương Thần "ò" một tiếng. Nói vậy hai người chính là thanh mai trúc mã, hơn nữa còn môn đăng hộ đối, hơn nữa....
Tần Tuyết Nhiễm chỉ mãi ngắm mưa, không nhìn thấy Lâm Dương Thần đang cúi đầu nhìn mũi chân của nàng, ánh mắt chứa một tia lo được lo mất.
Nửa tiếng trôi qua mưa vẫn không có dấu hiệu dừng lại hơn nữa hạt mưa càng lúc càng dày và nặng, lại có gió thổi tới. Mái hiên không đủ lớn, gió thổi mưa bụi bay vào khiến quần áo cả hai dần dần thấm ướt.
Tần Tuyết Nhiễm mặc trên người một chiếc áo khoát manto dài, cô dùng vạt áo bao lấy Lâm Dương Thần, thuận thế ôm nàng dán chặt vào trong ngực của mình, ôn nhu hỏi: "Có lạnh không?"
"Lạnh..." Lâm Dương Thần dùng giọng mũi trả lời, rúc vào lồng ngực cô, cảm thụ nhiệt độ ấm áp truyền đến từ thân thể người kia.
Nàng thật ngốc. A Nhiễm đã là của nàng, không cần lại đi suy nghĩ lung tung vớ vẩn cái gì.
"Xem ra mưa sẽ không sớm tạnh, cứ đợi ở đây cũng không phải là cách." Tần Tuyết Nhiễm thở dài.
"Hay là chúng ta đội mưa chạy ra xe? Phải nhanh chóng về nhà tắm nước ấm nếu không sẽ cảm lạnh mất."
Lâm Dương Thần gật đầu đồng ý, nàng cũng có ý nghĩ đó.
Tần Tuyết Nhiễm tiếp tục nói: "Nhưng mà từ chỗ này về nhà em rất xa, về nhà chị cũng không gần, chúng ta tìm một khách sạn trú tạm được không?"
"Hả? Khách sạn sao?" Lâm Dương Thần dường như nghĩ đến điều gì, chu môi lẩm bẩm: "Khách sạn dường như không tốt lắm đâu."
"Khách sạn thì có vấn đề gì? Thể trạng em không quá tốt, để quần áo ướt lâu như vậy khẳng định sẽ cảm lạnh. Hay là..." Tần Tuyết Nhiễm giương lên khoé môi, cố ý đem cánh môi kề lên tai nàng thổi khí.
".... Sợ chị có ý đồ xấu với em?" Câu nói được cố ý kéo dài, mang theo ý tứ mập mờ.
"Không có không có!" Lâm Dương Thần vội phản bác, đem cả tai lẫn mặt chôn vào cổ Tần Tuyết Nhiễm, áp vào vùng da lạnh lẽo của cô cũng không thể khống chế được nhiệt độ đang dần thiêu đốt trên gương mặt nàng. Mà ở bên này, Tần Tuyết Nhiễm tuy không thể nhìn thấy nhưng vẫn cảm nhận được rõ rõ ràng ràng.
Thật đáng yêu.
Tần Tuyết Nhiễm cười khúc khích.
"Yên tâm. Chị hứa sẽ không làm gì em hết."
Nói rồi cô cởi áo khoát ngoài phủ lên đầu cả hai. "Đi thôi!" Rồi kéo tay Lâm Dương Thần bước nhanh vào trong màn mưa.
Khi đến được nơi đỗ xe cả hai cũng đã ướt thành chuột lột. Lâm Dương Thần run rẩy ngồi vào vị trí ghế lái phụ, hai tay ôm vai. Quả nhiên, với tình trạng này mà đợi về đến nhà thì đã sớm thấm nước cảm lạnh. Phòng trọ nàng cách chỗ này rất xa.
Tần Tuyết Nhiễm lấy một cái áo khoát dự phòng để sẵn trên xe phủ lên người nàng, lại tắt điều hoà trên xe. "Ráng chịu lạnh một chút, gần đây có khách sạn."
Quả nhiên sau năm phút liền tìm được khách sạn năm sao ở cạnh đó. Hai người chỉ thuê một phòng, sau khi lên phòng Tần Tuyết Nhiễm liền vào phòng tắm xả nước ấm, gọi Lâm Dương Thần vào tắm trước.
Lâm Dương Thần ngập ngừng: "Hay là chị tắm trước đi?" Nàng cũng rất lo lắng cho Tần Tuyết Nhiễm. Nàng thà rằng bản thân sinh bệnh cũng không muốn cô gặp một chút khó chịu nào.
"Hoặc là em tắm trước..." Tần Tuyết Nhiễm cong môi cười yêu nghiệt. "Hoặc là chúng ta cùng tắm, em chọn đi."
Gò má xuất hiện hai rặng mây hồng hồng theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. "Em trước!" Để lại một câu, Lâm Dương Thần vội chạy như bay vào phòng tắm.
Lâm Dương Thần hoà mình vào dòng nước ấm, cảm giác thoải mái lan tràn trên từng tấc da thịt, trong đầu lại là không ngừng nghĩ đến lời nói kia của Tần Tuyết Nhiễm.
".... Sợ chị có ý đồ xấu với em?"
"Yên tâm. Chị hứa sẽ không làm gì em hết."
Hình như trong lòng sinh ra chút tiếc nuối?
Lâm Dương Thần lắc lắc đầu muốn trừ bỏ suy nghĩ ấy ra khỏi não bộ, nhanh chóng tắm gội để còn nhường lại phòng tắm cho Tần Tuyết Nhiễm.
Bốn mươi phút sau, Tần Tuyết Nhiễm xử lý xong thân thể của mình, vừa từ phòng tắm bước ra ngoài liền nhìn thấy Lâm Dương Thần mặc áo choàng tắm ngồi ở bên mép giường nghịch điện thoại. Nàng đã sấy tóc nhưng tóc vẫn chưa hoàn toàn khô ráo, đuôi tóc ẩm ướt phủ trên bờ vai, một vài sợi quét vào trong cổ áo tô điểm lên chiếc cổ trắng như ngọc, mảnh khảnh như thiên nga.
Áo choàng tắm hơi rộng so với thân hình của nàng, cổ áo vô ý hé mở lộ ra một phần cảnh xuân bên trong, trắng tuyết sáng ngời.
Tần Tuyết Nhiễm vô thức nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt tối đen, sâu trong cơ thể là một cảm xúc kì lạ đang không ngừng dâng trào.
'Đing đong!'
Tiếng chuông cửa khiến Tần Tuyết Nhiễm hồi thần đồng thời nén xuống cảm giác kì lạ trong lòng. Bước đến mở cửa, người bấm chuông là nhân viên phục vụ phòng của khách sạn, Tần Tuyết Nhiễm nhận lấy trà gừng nóng từ tay cô ấy rồi mang đến đưa cho Lâm Dương Thần. Trà này là do cô trước đó đã đặc biệt dặn bọn họ chuẩn bị.
"Em mau uống cái này vào, sẽ ngăn ngừa cảm lạnh."
Lâm Dương Thần ngoan ngoãn đưa tay nhận lấy. "Cảm ơn chị. Của chị thì sao?"
"Chị không uống. Cơ thể chị rất khoẻ mạnh, không dễ sinh bệnh như vậy."
Thể trạng của Tần Tuyết Nhiễm đúng là rất tốt. Còn nhớ khoảng thời gian chịu huấn luyện thể năng cô đã phải thường xuyên đội mưa chạy bộ, đứng tấn. Cho nên hiện tại một chút xíu ướt át này cũng không nhằm nhò gì, càng không thể khiến cô sinh bệnh. Cô chỉ là lo lắng cho Lâm Dương Thần.
Lâm Dương Thần một hơi uống hết ly nước trà gừng mật ong, cổ họng, dạ dày nhanh chóng được phủ ấm khiến nàng vô cùng thoải mái.
Tần Tuyết Nhiễm phát hiện trên môi nàng còn dính một giọt nước, ánh mắt lại một lần nữa tối đi, ma xui quỷ khiến cúi người xuống, vươn đầu lưỡi ra liếm đi giọt nước đó.
Ánh mắt chạm nhau trong gang tấc.
Cả hai đều có thể nhìn thấy trong mắt đối phương phản chiếu ảnh ngược của chính mình, nghe được hơi thở thơm mát từ người kia thổi đến mũi cùng môi mình, tâm đồng thời ngo ngoe rục rịch.
Giống như có viên đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, mặt nước tầng tầng gợn sóng, thật lâu không thể ngừng lại.
Tần Tuyết Nhiễm không nhịn được nữa, một chân quỳ gối lên trên giường đồng thời tay nâng cằm Lâm Dương Thần lên, đặt xuống một nụ hôn nóng bỏng.
Nụ hôn bá đạo xâm lược, xâm chiếm từng tấc trong khoang miệng, như một con đói đang tranh thủ nuốt trọn con mồi của mình vào trong bụng.
Nụ hôn mang mùi vị của mật ong cùng gừng, thơm ngọt khó cưỡng.
Cái lưỡi trơn mềm giống như ăn không đủ, thuần thục quấn lấy đồng loại của nó dây dưa trêu chọc, chốc chốc lại thâm nhập vào sâu trong yết hầu, khuấy đảo từng ngóc ngách, tham lam đem hương vị trong khoang miệng đối phương toàn bộ cướp đi.
Không biết qua bao lâu, thẳng đến khi không còn dưỡng khí cả hai mới chịu tách ra, thở hổn hển. Lâm Dương Thần toàn thân mất hết khí lực, còn chưa kịp lấy lại hơi thì đột nhiên bị Tần Tuyết Nhiễm một phát đẩy ngã xuống chiếc giường mềm mại.
Tần Tuyết Nhiễm chống hai tay lên trên giường, đè nàng ở dưới thân. Bỏ qua ánh mắt sửng sốt của nàng, cúi đầu xuống bắt đầu hôn lên gương mặt nàng, từ cái trán đến hai mắt, chóp mũi, hai má, cuối cùng là môi.
Lại một lần môi lưỡi giao triền quấn quanh, những tia lửa vô hình thi nhau bắn ra khiến nhiệt độ cơ thể tăng lên rồi nhanh chóng bùng thành một đám cháy lớn, thiêu đốt lý trí tâm can.
Lần thứ hai tách ra, Tần Tuyết Nhiễm dồn dập vội vã dời môi xuống chiếc cổ thiên nga trắng ngầm hôn hôn lên đó. Cảm thấy như vậy còn chưa đủ, cô cố ý vươn lưỡi ra liếm một vòng, cắn nhẹ rồi dùng sức mút mạnh.
"Ưmm...."
Lâm Dương Thần bị cắn phát ra một tiếng ngâm khẽ, đầu ngửa lên cảm nhận từng tế bào trong cơ thể dường như đang thi nhau sôi sục. Từ nơi bị cắn phát ra một dòng điện tê dại chạy dọc toàn thân, đánh thẳng lên đại não khiến đầu óc phát ra tiếng ong ong không rõ.
Một tiếng ngâm này làm cho Tần Tuyết Nhiễm toàn thân càng trở nên khô nóng khó nhịn, máu huyết sôi trào, gấp gáp rải đều nụ nôn lên chiếc cổ thơm tho mê người, vừa hôn vừa mút.
Từ lúc nào ngón tay thon dài đã mở rộng vạt áo choàng tắm, mở đường mở lối cho răng môi di chuyển tiến quân xuống phía dưới, nhẹ gặm cắn xương quai xanh.
"Ahh..."
Lâm Dương Thần ăn đau liên tục ngâm ra tiếng, xen kẽ vào đó lại là một loại cảm giác vô cùng kì lạ ùn ùn kéo đến.
Môi của Tần Tuyết Nhiễm rất mềm, đầu lưỡi ẩm ướt ấm nóng, môi lưỡi liếm mút tới đâu cảm xúc kì lạ dâng trào tới đó. Cảm giác tê dại bá chiếm toàn thân khiến tứ chi trở nên mềm nhũn, lòng cũng sinh ra một loại rung động khó có thể kiềm chế.
Tay Tần Tuyết Nhiễm bắt đầu không thành thật, lần mò tìm đến nơi mềm mại nhô cao nơi lồng ngực nắm gọn ở trong lòng bàn tay, cách một lớp áo choàng tắm xoa xoa nắn nắn.
Nơi nhạy cảm nữ tính đột nhiên bị tập kích khiến thần trí Lâm Dương Thần đột nhiên tỉnh táo, tròng mắt cũng trở nên thanh tỉnh mấy phần, hoang mang bắt lấy cái tay kia.
"Chị... chị đang làm gì vậy?"
Tần Tuyết Nhiễm cười khẽ. "Bạn nhỏ ngốc! Dĩ nhiên là làm chuyện người lớn nên làm rồi."
Người kia mang theo nụ cười tuỳ hứng có chút lười biếng, thanh âm khàn khàn lây nhiễm dục vọng, đôi mắt cố ý phóng thích mị lực vô hình nhìn mình, Lâm Dương Thần chỉ nhìn thôi đã cảm thấy đầu óc choáng váng, mặt nóng như thiêu. Nàng có ngốc mới không hiểu chuyện cô muốn làm là chuyện gì.
Gọi mình là bạn nhỏ nhưng lại muốn làm chuyện người lớn với mình sao?
"Nhưng chị đã hứa sẽ không làm gì em mà?" Lâm Dương Thần đỏ mặt hỏi.
Nghe được câu hỏi này chỉ khiến Tần Tuyết Nhiễm càng càn rỡ cười. "Em đúng là ngốc mà."
Qua mấy giây, cô thu hồi lại tươi cười nhìn thẳng vào mắt Lâm Dương Thần, đáy mắt cũng dần dần ánh lên ngọn lửa nóng rực mang theo mười phần nguy hiểm.