Tần Tuyết Nhiễm đang ngồi xem văn kiện trong thư phòng thì nhận được cuộc gọi từ thuộc hạ, chính là hai người mà cô phái đi theo bảo vệ Lâm Dương Thần, nhận được tin nàng đột nhiên mất tích.
"Đúng là vô dụng! Một cô gái cũng không trông được, tôi giữ các người lại còn có ích gì?"
Hai tên thuộc hạ vừa mới quay về Tần gia báo cáo đã phải chịu một cơn thịnh nộ từ Tần Tuyết Nhiễm, sợ hãi vội vàng kể rõ sự việc.
Sáng nay hai người họ theo thường lệ đi theo Lâm Dương Thần đến trường, trên đường đi ngang qua dãy nhà hoang thì bỗng ở đâu xuất hiện hai tên say rượu chặn đường quấy rối. Kết quả sau khi giải quyết xong nhìn đến phía trước đã không còn thấy bóng dáng Lâm Dương Thần. Hai người vội vàng chạy lên trường tìm khắp nơi đều không thấy, gọi điện thoại cũng không liên lạc được, đoán đã xảy ra chuyện liền báo cáo với Tần Tuyết Nhiễm.
Lý Bân từ bên ngoài hớt hải trở về, thoáng nhìn hai đàn em đang đứng cúi đầu khom lưng một cái rồi tiến lên báo cáo với Tần Tuyết Nhiễm: "Đại tiểu thư, đã điều tra khu vực Lâm tiểu thư mất tích, không có camera cũng không có bất kì ai nhìn thấy cô ấy, kiểm tra camera các khu lân cận cũng không phát hiện được manh mối nào. Tôi đã cho người đi tìm, có tin tức sẽ lập tức báo về."
Tần Tuyết Nhiễm không trả lời chỉ nhắm mắt ngồi tại chỗ, tay miết lấy thái dương. Thật ra nội tâm của cô lúc này đang vô cùng hỗn loạn. Lâm Dương Thần sẽ không tự nhiên mà biến mất, bình thường nếu không cùng cô nàng chỉ có hai nơi để đi là trường học và nhà, vậy mà hiện tại tìm kiếm khắp nơi đều không thấy.
Chỉ có một khả năng, nàng bị người khác bắt đi.
Hơn nữa không cần nghĩ cũng biết hai tên say rượu kia có vấn đề, rõ ràng bọn chúng là cố ý dàn cảnh nhằm phân tán lực chú ý của vệ sĩ, thuận lợi che mắt để mang Lâm Dương Thần đi.
Tần Tuyết Nhiễm không đoán được là ai ra tay với Lâm Dương Thần, một sinh viên ngoan hiền như nàng hẳn là sẽ không kết thù với ai mới đúng.
Nhưng nếu là vì cô thì sao?
Từ trước đến nay bản thân ở trong giới hắc đạo đắc tội với không ít người, chỉ sợ những kẻ kia tra ra mối quan hệ giữa cô và Lâm Dương Thần cho nên mới ra tay với nàng. Điều cô lo sợ nhất là kẻ bắt cóc sẽ vì thù hằn với cô mà trút hết lên người nàng, khiến nàng phải chịu khổ.
Chỉ cần nghĩ đến Lâm Dương Thần phải chịu khổ ở một nơi mình không hề hay biết tim Tần Tuyết Nhiễm đột nhiên co thắt, tay nắm lấy tay vịn ghế cũng siết chặt, mu bàn tay nổi lên gân xanh.
"Gọi toàn bộ anh em đi tìm em ấy cho tôi. Dù có lục tung cả thành phố cũng phải tìm cho bằng được."
............................
Lâm Dương Thần chậm rãi mở mắt ra, trước tầm mắt hiện ra trần nhà xa lạ, vừa cũ kĩ vừa bụi bẩn còn giăng đầy mạn nhện. Nàng còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh để xác nhận tình cảnh của mình, chỉ cảm thấy đầu óc đặc biệt choáng váng, toàn thân vô lực, muốn đưa tay lên xoa miết cái trán thì cảm giác tay bị vật gì kiềm hãm không dễ dịch chuyển kèm theo tiếng leng keng vang lên. Nàng cả kinh nhìn xuống mới phát hiện hai cánh tay của mình đều bị xích sắt khoá lại. Không những tay, cả chân cũng bị cố định không thể tự do hoạt động.
Bốn sợi xích sắt vừa dày vừa nặng được nối với trụ nhà, Lâm Dương Thần chỉ động đậy mạnh một cái đã khiến cổ tay cổ chân có chút đau, càng không cần nói muốn tự thoát ra là điều hoang đường cỡ nào.
Lâm Dương Thần từ từ điều tiết lại cảm xúc để bản thân trở nên bình tĩnh hơn, bắt đầu nhớ lại nguyên do mình ở chỗ này. Sáng nay nàng đang trên đường đến trường thì bỗng có một chiếc xe xuất hiện chặn đường, trên xe bước xuống mấy tên cao to đội mũ đeo khẩu trang nhanh chóng áp sát nàng. Nhận thấy nguy hiểm nàng liền bỏ chạy nhưng không kịp, vừa xoay người thì miệng đã bị bịt kín không thể kêu cứu rồi nhanh chóng ngất đi. Khi tỉnh lại thì phát hiện mình đã bị khoá ở chỗ này.
Lâm Dương Thần cố vắt óc suy nghĩ xem rốt cuộc là kẻ nào muốn bắt cóc mình. Người đầu tiên mà nàng nghĩ đến chính là Trịnh Tân Thành nhưng sau đó lại lắc đầu phủ định. Mọi chuyện vẫn đang diễn ra theo kế hoạch của hắn, hắn không cần phải bứt dây động rừng mới đúng.
Ngoài Trịnh Tân Thành ra nàng cũng không có gây thù chuốc oán với ai. Vậy rất có thể là kẻ thù của Tần Tuyết Nhiễm đã tra ra mối quan hệ giữa các nàng, muốn dùng nàng để áp chế cô.
Cũng không loại trừ khả năng Trịnh Tân Thành cố ý tương kế tựu kế diễn một vở kịch để giúp nàng lấy được lòng thương hại từ Tần Tuyết Nhiễm.
Đoán không ra, Lâm Dương Thần bỏ qua không nghĩ nữa, bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh mình. Nơi này trông giống như một nhà kho cũ bỏ hoang có chút tối tăm, hình như cũng không có lắp camera theo dõi. Không xác định được phương hướng, bốn phía cũng không có bất kì thứ gì có thể giúp nàng trốn thoát.
Lâm Dương Thần chỉ có thể thở dài một hơi, cuối cùng nhắm mắt nghỉ ngơi chuẩn bị tinh thần chờ đợi kẻ bắt cóc xuất hiện.
Nhưng một ngày, hai ngày rồi ba ngày trôi qua nàng vẫn chỉ một mình một người nằm ở đó, ngay cả một cái bóng ma cũng không xuất hiện. Không có thức ăn cũng không có nước uống, thời tiết giữa cuối tháng 11 lại trở lạnh, đặc biệt là lúc đêm khuya quần áo trên người không đủ giữ ấm, nàng chỉ có thể cuộn mình chịu đựng.
Sang đến ngày thứ tư Lâm Dương Thần bắt đầu cảm thấy bản thân sắp không xong, bụng không còn đói bình thường nữa mà là cồn cào đau đớn, cổ họng khô khốc, đầu váng mắt hoa, toàn thân trở nên bủn rủn vô lực. Nàng thật không biết liệu mình còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa.
"A Nhiễm... A Nhiễm..."
Lâm Dương Thần liên tục thì thào gọi tên Tần Tuyết Nhiễm như thể chỉ cần gọi tên thì người kia sẽ xuất hiện. Dù mỗi lần kêu ra tiếng cổ họng lại đau rát nàng vẫn không từ bỏ. Dù biết A Nhiễm sẽ không nghe được nhưng nàng cũng chỉ có thể dựa vào đó để mà chống đỡ đến cuối cùng.
Nàng rất nhớ rất nhớ cô. Không biết sau khi A Nhiễm biết nàng mất tích liệu có lo lắng hay không? Có đi tìm hay không? Có ăn uống đúng giờ, ngủ đủ giấc không?
Trong lúc nàng còn đang suy nghĩ miên man thì tai đã nghe được vài tiếng bước chân hỗn loạn. Lâm Dương Thần ngước đầu lên nhìn thì nhìn thấy có ba người đàn ông đang tiến về phía mình.
Lại không phải là người mà nàng trông đợi sao? Lâm Dương Thần khuôn mặt biến thành thất vọng.
Nhưng không sao, ít nhất vẫn chờ được bọn bắt cóc, như vậy thì không cần phải chết dần chết mòn ở chỗ này.
Tên cầm đầu tiến đến gần, ngồi xổm xuống theo tư thế chân cao chân thấp, hai tay đan lấy nhau, mắt chằm chằm nhìn vào nàng.
"Lâm tiểu thư, xin chào."
Lúc này Lâm Dương Thần mới có thể nhìn rõ khuôn mặt hắn. Một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi, đầu đội mũ lưỡi trai đen, khuôn mặt khá đẹp trai nhưng mang theo chút hung tợn. Nàng rất khẳng định mình không quen mặt người này.
"Anh là ai? Vì sao bắt tôi?" Lâm Dương Thần cố nén đau đớn nơi cổ họng khó khăn mở miệng. Giọng nói trở nên khàn khàn vì thiếu nước.
Người đàn ông vẫn nhìn nàng, sau một hồi mới nói chuyện: "Chúng ta vốn không quen biết. Tôi bắt cô đơn giản vì cô là bạn gái của Tần Tuyết Nhiễm. Có trách thì trách bản thân mình đi, yêu ai không yêu lại đi yêu cô ta cho nên hiện giờ mới phải chịu khổ."
"Anh rốt cuộc muốn gì?"
"Dùng cô làm mồi nhử dụ Tần Tuyết Nhiễm đến đây, giết cô ta."
Người đàn ông nhếch môi nở nụ cười hung tàn, không chút cố kị nói ra mục đích của mình. Lâm Dương Thần có thể dễ dàng phát hiện đáy mắt hắn đều là thống hận không hề che giấu.
"Anh làm vậy là vi phạm pháp luật, anh có nghĩ đến hậu quả chưa?"
"Hahaha!"
Người đàn ông phá lên cười lớn, giống như vừa nghe thấy một câu chuyện vô cùng nực cười.
"Pháp luật? Haha. Vậy Tần Tuyết Nhiễm tính là gì? Buôn lậu, giết người diệt khẩu có chuyện ác nào mà cô ta không làm? Nếu như pháp luật có tác dụng thì Tần Tuyết Nhiễm đã bị bắt một trăm lần."
"Tôi thật không hiểu. Tần Tuyết Nhiễm tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, một cô gái bình thường như cô sao có thể đi yêu cô ta chứ? Hay cô là vì tiền?"
"Anh không được nói A Nhiễm như vậy!"
Lâm Dương Thần nghe một tràn lời nói của hắn liền nhịn không được giận dữ quát lên khiến cổ họng đau như cắt, lưỡi nếm được mùi vị tanh ngọt khó nuốt. Ở trong lòng nàng Tần Tuyết Nhiễm chính là tốt nhất. Người khác nói nàng thế nào cũng được nhưng là tuyệt đối không thể nói xấu cô. Mặc dù nàng biết Tần Tuyết Nhiễm cũng không lương thiện gì.
Kẻ bắt cóc lại nở nụ cười quỉ dị, gương mặt thoáng chốc vặn vẹo, hận ý trong mắt càng thêm sâu. Biểu cảm của hắn khiến cho Lâm Dương Thần cũng bất giác cảm thấy sợ.
Nào ngờ nghe được hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngay cả người yêu của mình cũng có thể ra tay sát hại, tôi lại không được nói cô ta độc ác tàn nhẫn sao?"
Lâm Dương Thần nghe đến câu hỏi này toàn thân bỗng cương cứng tại chỗ.
"Cô không biết đúng không? Haha. Tất nhiên Tần Tuyết Nhiễm không có khả năng để cho cô biết chuyện này. Đã như vậy hôm nay tôi sẽ nói cho cô nghe."
"Ba năm trước em gái tôi Diệc Phi Nhiên bị Tần Tuyết Nhiễm chính tay sát hại. Mà thời điểm đó, nó lại là bạn gái của Tần Tuyết Nhiễm."
Diệc Phi Nhiên...
Bạn gái cũ của Tần Tuyết Nhiễm...
Lâm Dương Thần sắc mặt trở nên trắng bệch, toàn thân cứng đờ, khoé môi run rẩy cũng không phun ra nổi một câu: "Sao..."
"Bởi vì Tần Tuyết Nhiễm phát hiện em gái tôi được kẻ khác sắp đặt vào Tần gia làm nội gián nên mới không tha cho nó. Cô biết không? Khi đó Tiểu Nhiên chỉ mới 22 tuổi đã trở thành một bác sĩ ưu tú, mọi người đều nói nó là thiên tài ngành y, tương lai rộng mở."
Vẻ mặt của Diệc Tu khi kể về Diệc Phi Nhiên đều là tự hào, nhưng sau đó lại nhanh chóng hoá thành bi thương cùng phẫn hận.
"Lúc đó Tiểu Nhiên rõ ràng là bạn gái của Tần Tuyết Nhiễm vì sao cô ta không thể chừa cho nó một con đường sống? Vì sao đành lòng ra tay tàn nhẫn như vậy? Anh em chúng tôi vốn thất lạc nhau từ nhỏ, chúng tôi còn chưa kịp nhận lại nhau thì..."
Diệc Tu kể đến đây lại không đành lòng nói thêm nữa, ngước đầu lên lại chỉ thấy Lâm Dương Thần đang ngẩn ra thất thần, cho rằng nàng bị doạ sợ, dù gì thì tin tức này cũng quá kinh khủng.
Thật sự lúc đầu khi hạ quyết tâm bắt cóc Lâm Dương Thần hắn cũng không dám chắc có thể dùng nàng để dụ Tần Tuyết Nhiễm vào bẫy. Trong mắt hắn Tần Tuyết Nhiễm chính là loại người chỉ quan tâm quyền lực và địa vị, tình yêu đối với cô mà nói chẳng là gì cả. Cô làm sao có thể vì một người khác mà đem tính mạng bản thân ra mạo hiểm.
Vì vậy hắn cố tình nhốt Lâm Dương Thần lâu ngày một chút, từ trong tối quan sát tình hình Tần gia bên kia xem xem thái độ Tần Tuyết Nhiễm thế nào. Bên cạnh đó biến Lâm Dương Thần thành bộ dáng thảm thương khiến cho Tần Tuyết Nhiễm sốt ruột, tinh thần dao động. Như vậy thì hắn mới có phần thắng.
Lâm Dương Thần thoát ra khỏi mớ suy nghĩ của mình nhìn Diệc Tu, có chút khẩn trương hỏi: "Là kẻ nào nói với anh Diệc Phi Nhiên bị A Nhiễm giết? Hắn là cố ý nói dối để lợi dụng anh!"
"Cô không cần giúp cô ta nói chuyện. Vô ích thôi."
Diệc Tu nhìn nhìn đồng hồ rồi ra lệnh cho hai tên đàn em đứng phía sau: "Bọn mày chụp ảnh nó lại, đã đến lúc gửi quà cho Tần Tuyết Nhiễm."
Lâm Dương Thần nghe vậy trong lòng liền vang lên hồi chuông cảnh báo. Nàng xem như biết kẻ này đang có kế hoạch gì.
Ba ngày qua Lâm Dương Thần không lúc nào là không trông đợi Tần Tuyết Nhiễm có thể đến cứu mình, nhất là những lúc toàn thân lạnh ngắt, dạ dày đau đớn khó chịu, những lúc đó nàng chỉ muốn trở về với vòng tay ấm áp ôn nhu của cô. Nhưng hiện giờ nàng lại trở nên do dự cùng lo sợ.
Nàng biết kẻ này mang hận ý với A Nhiễm sâu đậm đến nhường nào, lần này không giết được cô hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ. Nàng không muốn A Nhiễm gặp bất cứ nguy hiểm gì. Cho dù cô từng làm chuyện tàn nhẫn khiến người ghi hận.
Cho dù... nàng phải chết ở chỗ này.
Hai tên đàn em nghe lệnh liền hành động, một tên tiến lên xốc lấy Lâm Dương Thần để nàng ngồi dậy, một tên khác đem điện thoại ra chuẩn bị chụp ảnh.
Lâm Dương Thần không muốn để bọn chúng đạt được mục địch, không muốn Tần Tuyết Nhiễm nhìn thấy tình trạng lúc này của mình liền ra sức giãy dụa, dùng tất cả sức lực ít ỏi còn lại phản kháng đến cùng. Động tác này làm cho xích sắt vang lên leng keng chói tai, cổ tay cổ chân mảnh khảnh theo đó ma sát ra máu cũng không làm nàng từ bỏ giãy dụa.
"Giữ chặt lấy cô ta!"
"A!!! Con nhóc chết tiệt!"
Tên đàn em giữ lấy Lâm Dương Thần bị nàng cắn một ngụm thật mạnh liền gầm lên. Rút được cánh tay ra, trong cơn tức giận hắn liền vơ cái ly thuỷ tinh đặt gần đó dùng nó đập mạnh lên đầu nàng.
Choang!!
Ly thuỷ tinh vỡ vụn, Lâm Dương Thần bị đánh trúng đầu, đầu đau đớn đến choáng váng, tai chỉ nghe được duy nhất âm thanh ù ù. Cuối cùng cảm nhận được từng giọt từng giọt chất lỏng tanh nồng chảy xuống che đi tầm mắt, ý thức của nàng dần tan rã gục đầu xuống rơi vào trạng thái nửa hôn mê.
"Đồ ngu! Mày ra tay nặng như vậy lỡ nó chết thì phải làm sao?" Diệc Tu sốt sắng đứng dậy mắng chửi đàn em.
"Em... Tại cô ta không chịu hợp tác còn cắn em, em tức giận quá nên mới lỡ tay." Tên đàn em luống cuống giải thích, hắn nhìn bàn tay bị mảnh vỡ thuỷ tinh cắt chảy máu của mình cũng thầm mắng mình ngu ngốc.
"Thôi được. Như vậy cũng tốt."
Nhìn nàng bị thương thành cái dạng này không phải sẽ càng khiến Tần Tuyết Nhiễm thương xót hơn sao?
Diệc Tu bước tới thô bạo túm lấy tóc mái Lâm Dương Thần buộc nàng phải ngửa đầu lên, sau đó dùng điện thoại chụp ảnh lại.
...........
Tần gia.
Tần Tuyết Nhiễm đã sắp phát điên. Đám đàn em liên tục ra ra vào vào báo cáo tình hình tìm kiếm lại không một ai đem về tin tức tốt, ai cũng bị sắc mặt đáng sợ của cô doạ chảy mồ hôi lạnh.
Mấy ngày qua cô không thể ăn ngon ngủ yên, thời khắc đều ở trong tình trạng lo lắng cho Lâm Dương Thần.
"Đại tỷ! Điện thoại của Lâm tiểu thư có tín hiệu!"
Nghe được thuộc hạ báo cáo, Tần Tuyết Nhiễm loé lên một tia vui mừng. "Mau định vị!"
Điện thoại cầm trên tay đồng thời thông báo có tin nhắn đến, Tần Tuyết Nhiễm mở ra xem, nhìn thấy hình ảnh Lâm Dương Thần được gửi đến từ chính số điện thoại của nàng.
Tấm ảnh thứ nhất chụp cận mặt, nàng bị một bàn tay thô ráp túm lấy tóc, nửa bên mặt bê bết máu, hai mắt khép hờ tròng mắt tan rã không ánh sáng, môi tái nhợt, gương mặt không còn chút huyết sắc.
Tần Tuyết Nhiễm vừa nhìn thấy trái tim liền co thắt lại đau đớn dữ dội, cánh mũi cũng đặc biệt chua xót, toàn thân run rẩy không nói thành lời.
Lại lướt qua tấm ảnh thứ hai chụp toàn thân, nàng bị xích sắt vừa dày vừa nặng cố định tay chân nằm một chỗ ở trên nền đất không nhúc nhích.
Đi kèm theo dòng tin nhắn: [Tần Tuyết Nhiễm, thích món quà tao tặng không?]
Tần Tuyết Nhiễm cố nhịn không để bản thân rơi nước mắt. Người mà cô yêu thương, người mà cô sủng trong lòng bàn tay chỉ ba ngày rời khỏi cô đã biến thành cái dạng này. Thần nhi bình thường mảnh mai yếu đuối như vậy, làm sao em ấy có thể chịu được dày vò này?
Nhìn thấy sắc mặt Tần Tuyết Nhiễm biến đổi trở nên trắng bệch doạ người, Tô Tình ngồi bên cạnh biết đã xảy ra chuyện không hay lập tức giành lấy điện thoại. "Sao vậy?"
Tô Tình và Trần Thu Nghiên biết chuyện Lâm Dương Thần bị bắt cóc cũng chạy đến Tần gia giúp sức, hai ngày nay đều ở bên cạnh Tần Tuyết Nhiễm. Hai người sau khi nhìn thấy ảnh chụp cũng thương tiếc không nói nên lời.
"A Nhiễm, cậu... cậu bình tĩnh một chút. Kẻ bắt cóc là cố ý làm như vậy, cậu càng rối loạn sẽ càng dễ dàng rơi vào bẫy của hắn." Trần Thu Nghiên chỉ có thể cho người bạn của mình một lời khuyên.
Tần Tuyết Nhiễm điều chỉnh cảm xúc của mình, vẻ mặt cố tỏ ra trấn định, chỉ là âm thanh nói chuyện run rẩy đang bán đứng cô: "Mình biết, Thần nhi còn đang đợi mình đến cứu."
Tuy nói là vậy nhưng lòng cô cũng đã hỗn loạn thành một mảnh, tim đập chân run, toàn thân như đang ngồi trên đống lửa.
Nếu cứ tiếp tục như vậy Thần nhi của cô sẽ xảy ra chuyện mất.
Không, không thể!
"Đã định vị được chưa?" Tần Tuyết Nhiễm lại sốt ruột quay sang hỏi thuộc hạ.