Nghe được thanh âm thanh lãnh mang theo từ tính quen thuộc, trái tim khó lắm mới trấn định của Lâm Dương Thần lại đập rộn lên, nàng cứng nhắc bước ra mở cửa, đập vào mắt là hình ảnh Tần Tuyết Nhiễm đang tươi cười. Nụ cười của cô thật đẹp, vừa xán lạn như ánh mặt trời vừa yêu nghiệt giống như hồ ly khiến nàng nhìn đến ngây ngốc.
"Không định mời tôi vào nhà sao?"
Lâm Dương Thần hồi thần, ho khan một tiếng che giấu đi sự thất thố của bản thân, tránh sang một bên nhường lối cho cô đi vào.
"Chị vào đi."
Tần Tuyết Nhiễm bước vào nhà, rất tự nhiên kéo chiếc ghế gỗ đặt cạnh bàn học rồi ngồi xuống.
Lâm Dương Thần rót cho cô một cốc nước, rồi cũng kéo một cái ghế khác ra ngồi bên cạnh.
"Chị đến tìm tôi có việc sao? À, thương của chị đã khỏi chưa?" Nàng hỏi.
"Khỏi rồi. Lần trước đi vội vẫn chưa kịp nói lời cảm ơn với Lâm tiểu thư. Lần này đến tìm em là muốn mời em một bữa cơm. Hôm nay em rảnh chứ?" Tần Tuyết Nhiễm mỉm cười nói.
"Rảnh thì rảnh. Nhưng thật ra chị không cần phải vậy đâu, lần trước chị đã để lại rất nhiều tiền rồi."
"Cái đó không tính." Tần Tuyết Nhiễm nhìn đồng hồ. "Cho em nửa tiếng chuẩn bị, tôi xuống phía dưới đợi em." Nói rồi cô đứng dậy nhanh chóng ra cửa, không cho Lâm Dương Thần có cơ hội cự tuyệt.
Lâm Dương Thần ngẩn ra chốc lát sau đó như giật mình, vội chạy đi sấy tóc, thay đồ. Làm xong mọi chuyện nàng mới đứng trước gương chỉnh trang lại bản thân một chút, còn không quên tô son lên trên cánh môi, nếu không phải thời gian không đủ nàng còn muốn trang điểm. Làm xong hết thảy, cảm thấy bản thân đã đủ tươi tắn chỉnh chu nàng mới mỉm cười búng tay một cái rồi nhanh chóng xuống lầu.
Vừa bước xuống đã thấy Tần Tuyết Nhiễm một thân tây trang màu kem, áo sơ mi kiểu bên trong màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cao gầy đang đứng đợi bên cạnh một chiếc xe oto trông có vẻ đắt đỏ. Chỉ một bộ vest đơn giản nhưng khoát lên người Tần Tuyết Nhiễm lại không thể nào làm mất đi khí chất sang quý của cô.
Trong đầu Lâm Dương Thần liền liên tưởng đến hai từ "nữ vương". Ừm có lẽ danh xưng này hoàn toàn phù hợp với Tần Tuyết Nhiễm.
"Đi thôi."
Lái xe hơn nửa tiếng, Tần Tuyết Nhiễm mang Lâm Dương Thần đến một nhà hàng khách sạn năm sao toạ vị ở trung tâm thành phố Thanh Châu, vào thang máy bấm lên tầng cao nhất. Quản lý nhà hàng đích thân ra đón hai người, bày ra dáng vẻ hết sức nịnh nọt đối với Tần Tuyết Nhiễm. Lâm Dương Thần xem ra cô là khách vip ở đây.
Quản lý nhà hàng đưa hai người vào bàn Tần Tuyết Nhiễm đã đặt trước đó, vị trí sát bên cạnh cửa kính trong suốt, từ bên trong phóng tầm mắt ra ngoài có thể ngắm bao quát toàn cảnh thành phố Thanh Châu về đêm.
Sau khi an vị, Tần Tuyết Nhiễm bắt đầu đưa mắt ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài, Lâm Dương Thần lại là lén lút ngắm cô.
"Cảm thấy phong cảnh thế nào?" Tần Tuyết Nhiễm bỗng quay sang hỏi.
Một giây mắt đối mắt, Lâm Dương Thần lập tức cúi đầu nhìn vân gỗ trên bàn, đầu óc lại là hỗn loạn, có chút lúng túng gật đầu.
"...Rất đẹp."
Rất nhanh đã có nhân viên phục vụ xuất hiện cung kính đưa menu cho hai người, Tần Tuyết Nhiễm lại đẩy sang cho Lâm Dương Thần. "Lâm tiểu thư em chọn món đi. Hôm nay tôi mời, cứ tự nhiên."
Lâm Dương Thần nhìn nhìn menu, cười gượng đẩy lại cho Tần Tuyết Nhiễm. "Hay là chị chọn giúp tôi đi?"
"Được." Tần Tuyết Nhiễm cũng không từ chối.
"Có món gì Lâm tiểu thư không thể ăn không?" Cô vừa lật xem menu vừa hỏi.
"Không có ạ."
"Thật dễ nuôi." Tần Tuyết Nhiễm cho người đối diện một cái mỉm cười rồi hướng người phục vụ gọi món: "Hai phần bò beefsteak sốt tiêu cùng một phần salad, một phần soup nấm bào ngư."
"Em có thể uống rượu chứ?"
Lâm Dương Thần lắc đầu. "Có nước ép việt quất không?"
Người phục vụ trả lời: "Dạ có ạ."
"Vậy thêm cho tôi một ly nước ép việt quất và một chai Napa Cabernet. Cảm ơn." Tần Tuyết Nhiễm gọi xong thì trả menu cho người phục vụ.
Người phục vụ rời khỏi, chỉ để lại hai người. Vì đây là khu VIP cho nên xung quanh khách khứa cũng không nhiều.
"........."
Bầu không khí lại lâm vào tĩnh lặng. Lúc này Tần Tuyết Nhiễm dường như mới nhận ra được Lâm Dương Thần đang có chút mất tự nhiên.
"Em không thích nhà hàng này sao?"
"Không... không phải. Chỉ là cảm thấy không quen với môi trường ở đây cho lắm."
Lâm Dương Thần là đang tìm cớ. Nàng chẳng qua là mất tự nhiên vì người trước mắt mà thôi.
Có chút bỡ ngỡ khi bản thân ngồi ở chỗ này, mà đối diện chính là Tần Tuyết Nhiễm.
Tần Tuyết Nhiễm bây giờ mới bừng tỉnh đại ngộ, bản thân dùng bữa ở những nhà hàng cao cấp là chuyện hết sức bình thường nhưng Lâm Dương Thần thì khác, nàng là sinh viên, có thể sẽ cảm thấy không được thoải mái khi đến những nơi như này.
"Xin lỗi, là sơ suất của tôi. Lẽ ra tôi nên để em lựa chọn địa điểm mình thích. Hay là chúng ta đổi một nơi khác?"
"Không! Không cần phiền phức như vậy. Nơi này rất tốt." Lâm Dương Thần vội phản bác. Món cũng đã gọi rồi, làm sao có thể tuỳ ý đổi nơi khác?
"Được. Vậy lần sau sẽ để em quyết định địa điểm."
Lần sau? Trong lòng Lâm Dương Thần chợt dâng lên một cảm giác vui vẻ không tên khi nghe thấy hai từ này.
"Phải rồi. Lâm tiểu thư vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi nha." Tay Tần Tuyết Nhiễm đặt lên bàn chống lấy cằm, khoé miệng giương lên độ cong, mắt phượng híp lại nhìn Lâm Dương Thần, ngữ điệu cũng không nghiêm túc.
"Vấn đề gì?" Lâm Dương Thần tránh đi ánh mắt không dám nhìn cô, sợ bản thân sẽ sa vào ánh mắt kia không thoát ra được.
"Chính là chuyện lúc chiều, em nói với nam sinh kia tôi là bạn gái của em."
Hả? Vấn đề này còn không có kết thúc sao? Lâm Dương Thần rối rắm không biết phải trả lời như thế nào. Nàng lúc này giống như đứa nhỏ làm chuyện xấu bị người ta bắt tại trận. Thật sự là vô cùng xấu hổ.
"Chính là... Chính là..." Nàng ấp úng nửa ngày cũng không thể nói ra một lý do thích hợp, hai bàn tay đặt trên đầu gối cũng xoắn xuýt lại.
"Là thế nào?" Tần Tuyết Nhiễm dường như không muốn buông tha.
"Tôi cũng không biết. Lúc đó tôi chỉ vô tình nghĩ đến tên của chị mà thôi." Giọng Lâm Dương Thần càng lúc càng hạ xuống, nhỏ đến khó có thể nghe được. Nàng cũng biết lý do này quá qua loa.
"Em nên biết một điều, tuỳ tiện nhận người khác là bạn gái của mình mà chưa được sự cho phép của người ta là không tốt một chút nào đâu."
Lâm Dương Thần chu môi định giải thích cho bản thân nhưng không biết phải giải thích như thế nào, yết hầu nghẹn lại, chữ "tôi" cứ bị kẹt ở trong miệng không phát ra được.
Tần Tuyết Nhiễm nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng ửng đỏ lại nhăn nhó, cặp mắt ngập nước, cái môi nhỏ chu chu, cảm thấy đáng yêu vô cùng. Bộ dạng này thật giống như là nếu mình lại trêu nàng, nàng sẽ khóc lên.
Không biết khóc lên trông sẽ như thế nào?
"Được rồi. Lý do của em tôi có thể tạm chấp nhận." Cuối cùng cô vẫn là quyết định buông tha. Dù thế nào cũng không nên để cô nhóc khóc ở chỗ này.
Lâm Dương Thần thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Dương Thần tự nhận bản thân không phải kiểu người dễ dàng bộc lộ cảm xúc thật trước mặt người khác. Nhưng khi đối mặt với Tần Tuyết Nhiễm, chính mình sẽ trở nên khẩn trương, rối rắm, thiếu đi sự tự tin cùng sự trấn định vốn có thường ngày. Mỗi hành động, mỗi lời nói của cô đều dễ dàng tác động đến cảm xúc của mình. Nàng chưa bao giờ trãi qua cảm giác này khi đối mặt với những người khác.
"Có điều..." Tần Tuyết Nhiễm cười yêu mị. "Lúc đó tôi xem như là đã giúp em giải vây. Em tính trả ơn tôi thế nào?"
"Vậy lần sau tôi mời chị ăn cơm, được không?" Lâm Dương Thần giống như nắm bắt cơ hội, không suy nghĩ nhiều liền hỏi. Truyện Tiên Hiệp
Tần Tuyết Nhiễm nhướng nhướng mày, cảm thấy ý này cũng không tệ. "Được thôi."
Phục vụ bàn nhanh chóng cho lên món. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện. Lúc đầu, chủ đề nói chuyện hầu như đều là do Tần Tuyết Nhiễm khơi gợi, càng về sau Lâm Dương Thần càng mạnh dạn hơn, cũng chủ động tìm đề tài để nói.
Tần Tuyết Nhiễm phát hiện hai người các cô thế nhưng trò chuyện rất hợp. Hai người bối cảnh khác nhau, tính cách cũng khác lại không hề thiếu chủ đề chung để nói chuyện.
Dùng bữa xong Tần Tuyết Nhiễm chủ động lái xe đưa Lâm Dương Thần trở về. Xe dừng ở dưới lầu, khi Lâm Dương Thần mở cửa xuống xe cô cũng từ phía trong nhích đầu ra, hướng nàng nói:
"Lần sau gặp lại. Đừng quên em còn nợ tôi một bữa cơm."
Đợi Lâm Dương Thần lên lầu Tần Tuyết Nhiễm mới lái xe rời đi.
Lâm Dương Thần vừa lên lầu đã vội vàng chạy đến ban công, tay chống lấy lan can chồm người ra ngoài, tiếc nuối nhìn xe của Tần Tuyết Nhiễm đang từ từ rẽ sang con đường khác, khuất bóng.
Nàng mở điện thoại của mình ra, nhìn tài khoản Wechat của Tần Tuyết Nhiễm đã được thêm bạn, lại nhớ tới câu nói "lần sau gặp lại" trên môi bất giác nở một nụ cười ngây ngốc.
Nàng vui sướng mở cửa đi vào phòng, nhảy ầm lên giường, lăn qua lăn lại mấy vòng rồi lại lấy gối che mặt lại, cười đến run rẩy cả bả vai.
Gần một tiếng sau, Tần Tuyết Nhuễm lái xe về biệt thự Tần gia, thuộc hạ thân cận Lý Bân đã đợi cô ở phòng khách.
Lần trước Lý Bân đánh lạc hướng kẻ thù giúp Tần Tuyết Nhiễm lánh nạn kết quả bị bọn chúng truy đuổi, khó khăn lắm mới thoát được một kiếp. Có điều anh ta cũng bị thương không nhẹ, dưỡng thương đến tận bây giờ mới tốt lên.
"Đại tiểu thư."
"Ừ."
"Lần trước cô cho đàn em điều tra vụ La Huy, cậu ta đã bàn giao kết quả lại với tôi."
"Kết quả thế nào?"
"Là Trịnh gia giở trò."
Tần Tuyết Nhiễm ung dung lười biếng ngồi ở trên ghế sofa nhếch mép cười lạnh, không hề bất ngờ với đáp án này. Đây là điều mà cô đã sớm đoán được.
"Vậy.... La Huy nên giải quyết như thế nào?" Lý Bân hỏi.
"Không vội." Tần Tuyết Nhiễm bình thản trả lời, ánh mắt như đang suy tính một điều gì đó.
Lại nói đến Trịnh gia, gia chủ hiện tại là Trịnh Tân Thành - là kẻ thù số một của Tần Tuyết Nhiễm.
Ở trong giới hắc đạo thành phố Thanh Châu, Tần - Trịnh chính là hai gia tộc lớn mạnh nhất. Đồng thời cũng là đối thủ một mất một còn, là kẻ thù không đội trời chung.
Trịnh Tân Thành là một tên cáo già, hắn đảm nhiệm chức gia chủ Trịnh gia đã nhiều năm, thủ đoạn tàn ác vô biên.
Tần Tuyết Nhiễm cũng không yếu thế, kể từ năm cô 13 tuổi khi cha mẹ qua đời cô đã được ông nội bồi dưỡng gắt gao để trở thành người thừa kế của Tần gia.
Từ nhỏ cô đã bộc lộ tài năng của mình ở mọi khía cạnh, đầu óc thông minh biết suy tính, tính cách thành thục ổn trọng, ở bất kì phương diện nào đều thể hiện vô cùng tốt.
Tần lão gia còn một người con trai khác, nhưng người chú ba này của Tần Tuyết Nhiễm tính khí vốn ôn hoà, lương thiện, không phù hợp lăn lộn trong giới hắc đạo, chỉ có thể miễn cưỡng hỗ trợ quản lý Tần thị.
Ngoài ra cha mẹ còn sinh cho cô một đứa em gái kém ba tuổi. Tần Tuyết Ngưng tính cách tuỳ hứng, nghịch ngợm, tuy đầu óc linh hoạt không thua gì chị mình nhưng lại không có hứng thú với công việc làm ăn của gia tộc, một lòng chỉ muốn hướng ra thế giới bên ngoài. Chưa kể còn thích tụ tập bạn bè, ăn chơi đàn đúm khiến Tần lão gia hết sức đau đầu.
Vì vậy, trách nhiệm đè nặng lên vai Tần Tuyết Nhiễm.
Sau năm 18 tuổi cô dần dần được ông nội trao quyền, cho đến khi tốt nghiệp đại học thì chính thức nắm quyền quản lý toàn bộ việc làm ăn trong giới hắc đạo của Tần gia.
Đầu óc thông minh nhạy bén, đối nội đối ngoại đều vô cùng khôn khéo, làm việc nhanh gọn hiệu quả, thủ đoạn tàn nhẫn có thừa. Nếu phải so sánh, tài năng của Tần Tuyết Nhiễm so với người cha quá cố của cô còn cao hơn một bậc.
Chỉ trong vòng mấy năm sau khi lên sàn Tần Tuyết Nhiễm không những đưa Tần gia trở lại vị trí vốn có ở trong cái giới vàng thau lẫn lộn này, còn làm nó phát triển lớn mạnh hơn nhiều so với lúc trước.
Sự tồn tại của cô chính là cái gai trong mắt của Trịnh Tân Thành. Mấy năm qua hắn luôn tìm đủ mọi cách để nhổ đi. Cho nên từ trước đến nay Tần Tuyết Nhiễm đã phải trãi qua không biết bao nhiêu lần bị ám sát, có lần còn đứng trên bờ vực sinh tử.
Tất nhiên cô cũng không phải là quả hồng mềm, cũng không để Trịnh Tân Thành được sống yên ổn, luôn tìm cách trả đũa hắn, hạ bệ Trịnh gia. Tuy nhiên vẫn chưa một lần thành công.
Thế trận hai bên giằng co qua lại, sứt đầu mẻ trán vẫn chưa có bên nào giành được phần thắng cuối cùng.
....................
Gần hai tháng trôi qua Lâm Dương Thần vẫn chưa có liên lạc hẹn Tần Tuyết Nhiễm ăn cơm. Xém chút nữa thì Tần Tuyết Nhiễm đã quên đi sự tồn tại của nàng.
Hai người lần nữa gặp mặt là trong một trung tâm thương mại. Hôm nay Tần Tuyết Nhiễm có cuộc hẹn ăn cơm với người bạn thân của cô, sau khi ăn xong hai người lại quyết định đi dạo một vòng khu mua sắm. Trùng hợp Lâm Dương Thần cũng đang có công việc làm thêm ở chỗ này.
Tần Tuyết Nhiễm đi ngang qua khu vực giày túi dư quang liếc thấy một bóng dáng có chút quen thuộc. Cô quyết định dừng lại bước chân, đứng ở phía xa quan sát Lâm Dương Thần đang còn bận nói chuyện với một người khác, tỉ mỉ đánh giá nàng.
Lâm Dương Thần hôm nay mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng đóng thùng kết hợp với chiếc váy đen dài trên gối, váy ôm sát lộ ra đôi chân trắng thon cùng vòng eo quá đỗi mảnh khảnh, tưởng như một tay có thể dễ dàng ôm gọn. Tần Tuyết Nhiễm đến bây giờ mới nhận ra vóc dáng của cô nhóc kia thật ra cũng rất khá.
Hơn nữa, cái mông còn tròn trịa vểnh cao trông rất đáng yêu. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã rất có phong vị của nữ nhân. Tần Tuyết Nhiễm nghĩ thầm.
Dời tầm mắt lên trên, trên cổ Lâm Dương Thần đeo thẻ nhân viên trông rất chuyên nghiệp. Mái tóc đen dài được nàng cột lên lộ ra chiếc cổ cùng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn. Có lẽ do tính chất công việc nên gương mặt của nàng được phũ lên một lớp trang điểm nhẹ, cánh môi tô thêm son đỏ tựa như một đoá hoa mềm mại tươi thắm. Trút bỏ đi gương mặt ngây ngô thường ngày, tăng thêm một phần thành thục hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
Trần Thu Nghiên đi bên cạnh Tần Tuyết Nhiễm thấy cô khựng lại, tầm mắt chăm chú nhìn về một hướng liền tò mò nhìn theo. Xác định Tần Tuyết Nhiễm là đang nhìn cô gái bán hàng phía xa xa kia, nội tâm Trần Thu Nghiên có chút kinh ngạc.
"A Nhiễm, làm sao vậy?" Nàng ấy hỏi.
Khoé miệng Tần Tuyết Nhiễm giương lên một độ cong hoàn mỹ. "Nhìn thấy một người quen."
"Đợi mình một lát." Thấy khách hàng kia đã rời đi mà Lâm Dương Thần vẫn còn đứng trước cửa hàng, Tần Tuyết Nhiễm lúc này mới ung dung tiến về phía nàng.